Lựa Chọn Của Trái Tim

CHƯƠNG 9



Ngay khi dù đã căng và đai được cột chặt, Joe và Megan rời đất đầu tiên, theo sau là Allison và Laird, rồi Matt và Liz. Lần lượt từng đôi ngồi lên bục và được nâng lên không trung, sợi dây kéo được thả dần ra cho tới khi họ ở độ cao chừng ba mươi mét. Từ chỗ của Gabby trên thuyền, trông họ thật bé nhỏ và nhạt nhòa, lơ lửng trôi giữa bầu trời. Travis cầm lái thay Stephanie, anh giữ con thuyền ở một tốc độ ổn định, cua những vòng lớn, rộng, rồi cuối cùng từ từ dừng lại để những người trên dù dạt về phía biển. Khi chân họ vừa sượt qua mặt nước, anh rồ ga, và chiếc dù lại bay vút lên trời như một con diều được thả bởi thằng bé đang chạy trong công viên.
Mọi người ai cũng hồ hởi bàn tán khi về tới bục cất cánh, kể về các loài cá hay những chú cá heo họ vừa trông thấy, song Gabby vẫn cảm thấy mình càng lúc càng hoang magn khi lượt của cô đang đến gần. Stephanie đã nằm dài ra trong bộ bikini, tắm nắng cho da nâu và hớp từng ngụm bia ở phía trước con thuyền. Cô nâng chai bia lên chào.
“Chai này để mừng vì được quen biết chị.”
Travis quẳng chiếc mũ bóng chày của anh sang bên. “Đi nào,” anh nói với Gabby. “Tôi sẽ giúp cô đeo đai.”
Sau khi bước xuống thềm, Liz đưa cho cô chiếc áo phao cứu sih.
“Vui tuyệt cú mèo,” cô nói. “Cô sẽ thích mê thôi.”
Travis dẫn Gabby tới chiếc bục. Sau khi nhảy lên, anh cúi người, chìa một tay ra. Cô cảm nhận được hơi ấm bàn tay đó khi anh giúp cô lên bục. Chiếc đai nằm đó nhăn nhúm, và anh chỉ tay về phía hai cái vòng hở.
“Cô bước vào đó rồi kéo nó lên đi. Tôi sẽ thắt chặt giúp cô.”
Cô giữ vững người trước những cái giật mạnh của dải đai bằng bạt. “Thế này được chưa?”
“Gần được. Khi cô ngồi xuống bục, giữ dải đai to dưới đùi cô. Cô sẽ không muốn nó ở dưới… mông của cô đâu, ởi như vậy sẽ không đỡ được trọng lực của cô. Và có lẽ cô muốn cởi áo ra chăng, trừ phi cô không bận tâm nó ướt.”
Cô cởi nhanh chiếc áo, cố gắng không cảm thấy căng thẳng.
Nếu Travis có nhận ra sự ngượng ngùng của cô, anh cũng không thể hiện ra mặt. Thay vào đó, anh móc dải đai của cô vào thanh ngang, rồi đến dải của anh, và ra hiệu cho cô ngồi xuống.
“Nó đã ở dưới đùi cô chưa?” Travis hỏi. Khi cô gật đầu, anh mỉm cười. “Hãy thư giãn và tận hưởng, được chứ?”
Một giây sau, Joe nhấn bàn ga, chiếc dù căng lên, và Gabby cùng Travis được nhấc bổng khỏi boong thuyền. Cô cảm giác ánh mắt mọi người trên thuyền đang dõi theo khi họ bay lên theo phương xiên về phía bầu trời. Gabby bấu chặt lấy dải đai bằng bạt đến nỗi đốt các khớp ngón tay cô trắng bệch, trong khi con thuyền càng lúc càng nhỏ hơn. Lúc ấy, sợi dây nối với con thuyền hút lấy sự chú ý của cô như một cái bẫy thôi miên. Chẳng bao lâu cảm giác như thể cô đã lên cao hơn hẳn tất cả những người khác, cô đang định nói gì đó thì bỗng thấy Travis chạm vào vai mình.
“Nhìn đằng kia kìa!” anh vừa nói vừa chỉ. “Có một con cá đuối! Cô có nhìn thấy không?”
Cô nhìn thấy nó, đen và bóng nhẫy, di chuyển dưới mặt nước như một cánh bướm quay chậm.
“Và một tốp cá heo! Ở đằng kia! Gần bờ ấy!”
Kinh ngạc trước cảnh tượng, sự căng thẳng trong cô bắt đầu lắng xuống. Thay vào đó, cô bắt đầu chìm đắm trong quang cảnh của mọi thứ phía dưới… thị trấn, những gia đình đang nằm dài trên bãi biển, những con thuyền, mặt nước. Thoải mái rồi, cô lại thấy mình đang nghĩ chắc chắn cô có thể ở trên này cả giờ đồng hồ mà không thấy mệt. Thật lạ lùng khi trôi lơ lửng ở độ cao thế này, dễ dàng thả mình theo cơn gió, như thể cô là một chú chim. Mặc dù trời nóng, nhưng những cơn gió giữ cho cô mát mẻ, và khi cô đu đưa chân ra sau về trước, cô cảm thấy chiếc đai cũng đang đu đưa theo.
“Cô đã sẵn sàng xuống mặt nước chưa?” anh hỏi. “Tôi hứa sẽ thú vị lắm đấy.”
“Làm vậy đi,” cô đồng ý. Trong tai cô, giọng cô nghe tự tin đến lạ lùng.
Travis ra hiệu cho Joe bằng một loạt những dấu hiệu bằng tay nhanh nhẹn, và ở phía dưới cô, tiếng ầm ầm của con thuyền bỗng dưng giảm bớt. Chiếc dù bắt đầu hạ xuống. Chằm chằm nhìn khối nước đang lao tới gần, cô rà kỹ mặt nước để biết chắc không có gì ẩn núp phía dưới.
Chiếc dù hạ xuống thấp dần thấp dần, và mặc dù đã co chân lên, cô vẫn cảm thấy nước lạnh bắn tóe vào phần thân dưới. Ngay khi cô nghĩ mình sắp phải giẫm chân xuống nước đến nơi, chiếc thuyền tăng tốc và họ vút lên trời. Gabby cảm thấy adrenaline trào lên trong mình và chả buồn giấu nụ cười toe toét.
Travis huých cô. “Cô thấy chưa? Chả tệ chút nào!”
“Chúng ta làm lại được không?”
Travis và Gabby đi thêm mười lăm phút, xuống mặt nước thêm hai hay ba lần nữa; khi họ được đưa trở lại thuyền, mỗi cặp đi thêm một lần. Lúc đó, mặt trời đã lên cao và lũ trẻ bắt đầu nhặng xị. Travis lái thuyền hướng về phía vịnh ở mũi Lookout. Nước nông hơn, và Travis đỗ lại; Joe quẳng mỏ neo qua mạn thuyền, cởi áo và lần theo mỏ neo xuống nước. Nước chỉ đến thắt lưng, và với sự thư thái đầy kinh nghiệm, Matt chuyển cho anh một thùng lạnh đựng đồ uống. Matt cởi áo và nhảy xuống; Laird chuyển một thùng lạnh cho anh, rồi theo anh xuống nước trong khi Travis vào thay vị trí. Khi Travis nhảy xuống, anh mang theo một vỉ nướng thay vỉ nướng di động nhỏ và một túi than bánh. Các bà mẹ cũng đồng thời nhảy xuống nước, ôm lấy lũ trẻ. Trong phút chốc, chỉ còn lại Stephanie và Gabby trên thuyền. Gabby đứng ở phía đuôi thuyền và nghĩ lẽ ra mình nên giúp một tay, trong khi Stephanie, có vẻ không hề hay biết đến những tiếng ồn ào, vẫn nằm dài trên chiếc ghế phía mũi thuyền, tiếp tục phơi nắng.
“Em đang đi nghỉ, bởi vậy em cảm thấy không cần phải vì dân phục vụ,” Stephanie thông báo, người cô vẫn bất động như chính con thuyền. “Vả lại họ thạo việc lắm, em chả thấy tội lỗi gì khi là một kẻ chây lười.”
“Em đâu phải kẻ chây lười.”
“Dĩ nhiên là phải rồi chị ạ. Đôi lúc ai cũng nên là một kẻ chây lười. Như Khổng Tử từng nói, ‘Người không làm gì là người đã không làm gì cả’.”
Gabby ngẫm nghĩ câu nói, rồi nhướng mày. “Khổng Tử nói vậy thật à?”
Vẫn đeo cặp kính mát, Stephanie nhún vai thật khẽ. “Không, nhưng ai thèm quan tâm chứ? Vấn đề là, họ xử lý được, và hầu như chắc chắn họ sẽ tìm được cảm giác kiểu như thỏa mãn trong tính siêng năng của mình. Em là ai mà lại tước đi của họ điều đó chứ?’
Gabby chống hai tay lên hông. “Hoặc có lẽ em chỉ muốn lười biếng.”
Stephanie cười nhăn nhở. “Như Jesus đã nói, ‘May mắn thay kẻ lười biếng nằm trên những con thuyền, vì họ sẽ được thừa hưởng một làn da rám nắng’.”
“Jesus đâu có nói vậy.”
“Đúng,” Stephanie đồng ý và ngồi dậy. Cô tháo cặp kính, chăm chú nhìn qua đó, rồi lau nó vào một chiếc khăn tắm. “Nhưng lần nữa, ai thèm quan tâm?” Cô liếc nhìn Gabby. “Chị thực sự muốn thồ mấy cái thùng mát hay những cái lều suốt quãng đường tới bãi biển ư? Tin em đi, trải nghiệm đó được đánh giá quá cao đấy.” Sau khi chỉnh lại chiếc áo bikini, cô đứng lên khỏi chỗ của mình. “OK, bãi biển thoáng rồi. Chúng ta đi là vừa.” Cô khoác chiếc túi đi biển lên vai. “Chị phải biết khi nào nên lười. Lười đúng chỗ là cả một nghệ thuật khiến ai ai cũng có lợi.”
Gabby ngập ngừng. “Chị không biết vì sao, nhưng chị cho là mình thích cách suy nghĩ của em.”
Stephanie cười vang. “Chị chả thích quá đi ấy chứ,” cô nói. “Bản tính của con người là lười nhác. Nhưng thật vui khi biết em không phải là người duy nhất hiểu được chân lý cốt lõi đó.”
Ngay khi Gabby bắt đầu phủ nhận thì Stephanie nhảy phắt xuống biển, nước bắn cao tận mép thuyền. “Đi nào,” cô nói, không để Gabby kết thúc, “Em đùa thôi mà. Và tiện đây, chị đừng có nghĩ ngợi nhiều về bất cứ điều gì chị đã làm hoặc không làm. Như em đã nói, những người này tìm thấy ý nghĩa khi làm những việc cỏn con đó: Chúng khiến họ thấy mình thật nam tính hay là người mẹ tốt, một cách mà thế giới nên vận hành theo. Là phụ nữ độc thân, tất cả những gì ta phải làm: hưởng thụ điều đó cho kỳ được.”
Công việc dựng trại – giống như xuống thuyền và dỡ đồ khỏi thuyền – được thực hiện theo trình tự bất thành văn, ai cũng có vẻ biết rõ phải làm gì. Một chiếc lều bung được dựng vào vị trí, bạt trải ra, nhóm than lên. Phù hợp với sự lười nhác lúc nãy lên thuyền, Stephanie chỉ đơn giản chộp lấy chai bia và khăn tắm, chọn lấy một chỗ và tiếp tục tắm nắng. Gabby, không biết làm gì hơn, trải khăn tắm của mình ra và làm tương tự. Cô cảm thấy tác động của ánh nắng gần như ngay tức thì, nằm đó cố gắng phớt lờ thực tế rằng – trừ Stephanie ra – dường như ai cũng đang làm gì đó.
“Chị cần kem chống nắng,” Stephanie chỉ dẫn. Không ngẩng đầu lên, cô chỉ vào chiếc túi mang theo mình. “Lấy tuýp 50 SPF ấy. Với làn da nhợt nhạt của chị, chị sẽ thành con tôm hùm trong nửa giờ nữa nếu không dùng. Trong đó có kẽm đấy.”
Gabby với lấy chiếc túi của Stephanie. Cô mất một lúc để thoa kem; mặt trời đúng là có cách trừng trị thê thảm nếu cô bỏ sót một chỗ nào. Không như các em hay mẹ mình, cô có làn da Ireland giống bố. Đó chỉ là một trong những tai họa ở mức trung bình của đời cô.
Khi đã sẵn sàng, cô nằm xuống khăn, vẫn cảm thấy day dứt vì chẳng làm gì giúp dựng trại hay chuẩn bị đồ ăn.
“Lúc nãy với Travis thế nào hả chị?”
“Ổn thôi,” Gabby nói.
“Chỉ để nhắc chị, anh ấy là anh trai em, chị biết rồi đấy.”
Gabby quay đầu để bắn sang Stephanie một cái nhìn nghi vấn.
“Ơ kìa,” Stephanie nói, “em chỉ nhắc để chị biết em hiểu rõ anh ấy đến thế nào.”
“Chuyện đó thì có quan trọng gì?”
“Em nghĩ anh ấy thích chị.”
“Còn chị thì nghĩ em tin rằng chúng ta vẫn đang là những cô bé lớp bảy.”
“Cái gì? Chị không quan tâm ư?”
“Không.”
“Bởi vì chị đã có bạn trai?’
“Một trong những lý do.”
Stephanie cười. “Ồ, hay thật. Nếu em không biết chị, có lẽ em thậm chí đã tin chị rồi đấy.”
“Em đâu có biết chị!”
“Ồ… em biết chị. Tin hay không tùy chị, nhưng em biết chính xác chị là ai.”
“Ồ vậy ư? Chị từ đâu đến?”
“Em không biết.”
“Kể cho chị nghe về gia đình của chị.”
“Em chịu thôi.”
“Vậy thì thật ra em đâu có biết chị, phải không?”
Sau một lát, Stephanie trở mình đối diện với Gabby. “Có,” cô nói, “Em biết đấy.” Cô không che giấu nổi sự thách thức trong giọng nói của mình. “Được thôi, thế này thì sao? Chị là một cô gái tốt, luôn luôn là vậy, nhưng sâu trong thâm tâm, chị nghĩ đời người còn nhiều điều hơn là cứ luôn chạy theo nguyên tắc, và có một phần trong chị đang khao khát điều gì đó mà ngay bản thân chị cũng không biết. Nếu chị thành thật với bản thân, Travis chính là một phần của điều đó. Chị kén chọn trong vấn đề nam nữ, nhưng một khi đã ràng buộc với ai, những tiêu chuẩn thông thường chị vẫn cố ép buộc mình theo sẽ bị ném qua cửa sổ. Chị nghĩ chị sẽ lấy bạn trai chị, nhưng không khỏi ngạc nhiên vì sao mình vẫn chưa có chiếc nhẫn trên tay. Chị yêu gia đình của chị, nhưng chị muốn tự quyết định mình sẽ trở thành ai, đó là lý do vì sao chị sống ở đây. Ngay cả vậy, chị vẫn lo những lựa chọn của mình sẽ bị gia đình phản đối. Nãy giờ em nói thế nào?”
Trước khi cô nói câu đó, Gabby đã trở nên tái mét. Hiểu là mình đã đánh trúng đích, Stephanie chống một khuỷu tay nhỏm dậy. “Chị có muốn em tiếp tục không?”
“Thôi,” Gabby nói.
“Em nói đúng, phải không?”
Gabby gay gắt thố lên. “Không phải mọi thứ đều đúng.”
“Không ư?”
“Không.”
“Em sai ở đâu?”
Thay vì trả lời, Gabby chỉ lắc đầu và lăn về khăn của mình. “Chị không muốn nói đến điều đó.”
Gabby cho là Stephanie sẽ gặng hỏi, nhưng thay vào đó, Stephanie chỉ nhún vai và nằm xuống chiếc khăn của mình, như thể cô chưa từng nói bất kỳ điều gì.
Gabby có thể nghe thấy tiếng lũ trẻ đang nô đùa trong sóng biển, tiếng trò truyện loáng thoáng ở đằng xa. Đầu cô vẫn quay mòng mòng với những lời nhận xét của Stephanie; tưởng như đó là người đã biết cô từ nhỏ và đang nắm giữ những bí mật thầm kín nhất trong cô.
“Nhân tiện, nếu chị đang kinh hãi, có lẽ em nên cho chị biết em là một bà đồng,” Stephanie nói. “Kỳ lạ đấy, nhưng là sự thật. Thừa hưởng từ bà ngoại em, theo những gì em biết. Một người phụ nữ nổi tiếng trong lĩnh vực dự báo thời tiết.”
Gabby ngồi dậy khi cơn sóng khuây khỏa trùm lấy cô, mặc dù cô biết khái niệm ấy vô cùng ngớ ngẩn. “Thật ư?”
Stephanie lại cười. “Không, tất nhiên là không! Bà ngoại em xem Let’s make a deal[1] đến hàng năm trời mà chưa một lần thắng nổi đối thủ. Nhưng chị hãy thú thật đi, em đã đúng phải không?
Những suy nghĩ của Gabby một lần nữa lại vòng về vị trí cũ, khiến cô hầu như choáng váng. “Nhưng làm thế nào…”
“Dễ thôi,” Stephanie nói, lại nằm xuống. “Em chỉ việc chèn ‘những trải nghiệm cá nhân đáng kinh ngạc’ của chị vào hầu hết tất cả các phụ nữ từng sống trên đời. À, trừ cái đoạn về Travis. Cái đó thì em đoán. Nhưng cũng khá ngạc nhiên đấy chứ? Mà nhân tiện, em cũng nghiên cứu về điều này. Em đã đồng tham gia cả nửa tá nghiên cứu, và điều luôn khiến em ngạc nhiên chính là: một khi chị cắt bỏ hết những đoạn rườm rà, con người hầu như giống hệt nhau. Đặc biệt là trong suốt thời niên thiếu và những năm đầu ở tuổi trưởng thành. Phần lớn con người trải qua những kinh nghiệm giống nhau và nghĩ những điều giống nhau, nhưng không hiểu sao, theo mọi cách hợp lý, vẫn chưa ai thoát khỏi quan niệm trải nghiệm của họ là duy nhất.”
Gabby lại nằm xuống khăn của mình, quyết định có lẽ tốt hơn hết là cô nên lờ Stephanie đi một lúc. Dù rất thích Stephanie, nhưng cô gái này lại hay khiến đầu óc cô quay cuồng quá.
“À, nếu chị tò mò,” Stephanie lưu ý, “Travis đang không hẹn hò với ai đâu. Anh ấy không chỉ độc thân, mà còn có thể lấy làm chồng đấy.”
“Chị không tò mò.”
“Vì chị có bạn trai rồi, phải không?”
“Đúng. Nhưng ngay cả khi chị không có bạn trai, chị cũng sẽ không tò mò.”
Stephanie cười. “Vâng, tất nhiên rồi. Sao em lại sai lè lè đến thế nhỉ? Em đoán là mình đã bị lừa bởi cái cách chị đăm đăm nhìn anh ấy.”
“Chị không nhìn đăm đăm.”
“Ồ, đừng tự ái thế. Xét cho cùng, anh ấy cũng nhìn chị chả hề chớp mắt.”
Chú thích
[1] Phiên bản gốc ở Mỹ của chương trình Ô cửa bí mật đang phát trên VTV.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.