Thiên thần hộ mệnh

Chương 03 part 1



Nước mắt hoá ra lại là một vũ khí hiệu quả. Jade đã gần như kinh ngạc chẳng kém gì Caine trước sự thể hiện cảm xúc bột phát của mình. Thực ra cô không có ý định sử dụng tiểu xảo yếu đuối đó để lôi anh ra khỏi quán rượu. Nhưng khi cô nhìn thấy anh bối rối đến thế nào trước một người phụ nữ trong hoàn cảnh đáng thương như thế thì dĩ nhiên là cô càng khóc ầm ĩ lên rồi. Lúc đó trông Caine thật hoang mang, Jade không hề nghĩ rằng cô có năng khiếu trong chuyện khóc lóc. Dù vậy việc cố ý kêu gào than khóc cũng đòi hỏi cô phải thực sự tập trung, nhưng cô đã nhanh chóng thích nghi với chuyện đó, và cho rằng cô cũng nhanh chóng biết cách chế ngự nó. Vì sao ư? Cô có thể oà lên khóc hết nước mắt nhanh hơn một quý ông có thể thả rơi chiếc mũ của mình xuống đất nếu như cô thực sự chú tâm vào để làm việc đó.

Cô không hề cảm thấy xấu hổ một chút nào về tư cách đạo đức của mình. Hoàn cảnh tuyệt vọng yêu cầu những phương án tuyệt vọng. Ít nhất thì đó cũng là điều Black Harry ưa nói tới. Ông bác nuôi của cô hẳn cũng sẽ phá lên cười khoái chí về chuyện này cho mà xem. Trong suốt những năm họ sống cùng nhau ông chưa bao giờ nhìn thấy cô khóc, thậm chí cô cũng không khóc khi kẻ thù của ông, tên McKindry khốn kiếp, hành hạ tấm lưng cô bằng chiếc roi ngựa. Cú quất đó làm cô bỏng rát như bị thiêu trên lửa, nhưng cô không hề thốt lên một tiếng thút thít nào. McKindry chỉ mới quất cô được một roi cực kỳ đau đớn đó thì Harry đã kịp xuất hiện và quăng hắn qua mạn tàu. Lúc đó bác cô đang trong tâm trạng cực kỳ phẫn nộ, ông đã nhảy qua mạn tàu để kết thúc gã thuyền trưởng đó. Tuy vậy McKindry là một người bơi rất khoẻ, và lần cuối cùng họ nhìn thấy hắn khi hắn bơi ngửa hướng về phía nước Pháp.

Dĩ nhiên, Black Harry sẽ nổi cơn thịnh nộ nếu như ông phát hiện ra cô đang làm gì vào lúc này. Hẳn là ông sẽ đem cô giấu đi ở một nơi khác, chắc chắn thế. Nhưng cô không thể nào giải thích kế hoạch của mình cho ông. Không, đơn giản là cô không có đủ thời gian để lên tàu quay trở về hòn đảo của họ để thông báo cho ông biết quyết định của mình, trong khi thời gian thì vô cùng cấp thiết. Sự sống của Caine đang như ngàn cân treo sợi tóc.

Jade biết tất cả các thông tin về vị Hầu tước xứ Cainewood, anh hơi mâu thuẫn một chút. Caine là một người đàn ông trần tục, vô cùng cường tráng, nhưng cũng là một quý ông cao quý. Cô đã đọc toàn bộ hồ sơ của anh từ đầu đến cuối, và cô nhớ nội dung của nó đến từng dấu chấm phẩy. Cô có một năng khiếu kỳ lạ là có thể ghi nhớ mọi thứ trong đầu ngay từ lần đọc đầu tiên. Mặc dù cô cho rằng khả năng đó gọi là kỳ cục thì đúng hơn, nhưng cô cũng phải thừa nhận rằng món quà đó trở nên khá tiện lợi trong một số trường hợp.

Lấy được bản hồ sơ cực kỳ ấn tượng của Caine từ Bộ Chiến tranh là một việc vô cùng phức tạp, nhưng không phải là không thể. Dĩ nhiên là những thông tin đó đã bị niêm phong và khoá kín. Đó cũng là một ưu điểm mà Jade cảm thấy tự hào về bản thân vì cô có thể mở bất kỳ loại khoá nào trên đời. Cô đã thành công trong việc lấy được hồ sơ của Caine trong lần thử thứ ba.

Thật đáng hổ thẹn là không có mẩu thông tin nào trong hồ sơ của anh đề cập đến cái sự thật rầy rà rằng anh là một con quỷ Satan đẹp trai đến như thế. Tính từ ‘tàn nhẫn’ rải rác một cách tuỳ tiện xuyên suốt trong từng trang báo cáo về những điệp vụ của Caine, nhưng không hề có một từ ‘hấp dẫn’ hay ‘lôi cuốn’ nào được gán cho anh. Hồ sơ đó cũng không cho biết anh là một người đàn ông vô cùng lực lưỡng.

Jade nhớ lại cô đã cảm thấy không thoải mái thế nào khi cô đọc thấy bí danh hoạt động của anh. Anh được cấp trên gọi là Kẻ săn mồi. Sau khi đọc hết toàn bộ hồ sơ của anh, cô hiểu vì sao anh được gọi như thế. Caine chưa bao giờ đầu hàng. Trong mỗi một nhiệm vụ, khi sự chênh lệch xảy ra và hoàn toàn áp đảo anh, anh vẫn lén bám theo kẻ địch của mình với một sự kiên nhẫn và dai dẳng của một chiến binh lão luyện. Và cuối cùng, anh đã luôn chiến thắng.

Caine đã từ bỏ chức vụ vào cái ngày anh được thông báo về cái chết của em trai anh – Colin. Theo như những dòng cuối cùng được viết bởi cố vấn cấp trên của anh – một người có tên là Ngài Michael Richards – thì việc từ nhiệm này được cha của Caine ủng hộ nhiệt liệt. Ngài Công tước vùng Williamshire vừa mới mất một người con trai cho tổ quốc của mình và ông không muốn mất thêm một người con nữa. Bản hồ sơ cũng được Richards ghi chú rằng cho tới thời điểm đó, Caine vẫn chưa hề biết tí gì về chuyện người em trai của anh cũng làm việc cho Chính phủ.

Cả Colin và Caine cùng xuất thân từ một gia đình rất lớn. Caine là người anh cả trong sáu anh chị em: hai trai và bốn gái. Anh chị em họ tuyệt đối bảo vệ lẫn nhau và bảo vệ cha mẹ họ. Có một sự thật cứ được nhắc đi nhắc lại nhiều lần trong hồ sơ của Caine: anh là một người có bản năng bảo vệ từ trong máu. Cho dù anh có coi sự thật đó là một yếu điểm hay một đức tính tốt thì cũng không quan trọng với Jade. Cô đơn giản chỉ sử dụng nó để đạt được điều mà cô muốn.

Dĩ nhiên cô đã chuẩn bị tinh thần sẽ thích Caine. Dù sao thì anh cũng là anh trai của Colin, và cô rất có cảm tình với Colin kể từ cái giây phút khi cô vớt được anh ra khỏi mặt biển và anh đã nói với cô là hãy cứu anh trai cô trước. Đúng thế, cô đã chuẩn bị tinh thần sẽ thích Caine, nhưng cô không hề chuẩn bị tinh thần với việc phát hiện ra chính bản thân mình lại bị anh cuốn hút về mặt thể xác đến thế. Đó là điều rất quan trọng đối với cô và cả là nỗi lo lắng nữa, bởi vì cô biết rằng anh có thể nuốt chửng cô nếu như cô để cho anh có một cơ hội.

Cô đã tự bảo vệ bản thân mình bằng cách giả vờ cư xử theo bất kỳ kiểu gì mà cô nghĩ là anh sẽ không thích. Lúc nào cô không khóc than ầm ĩ như một đứa trẻ con là cô lại cố gắng nhớ để mà kêu ca phàn nàn. Hầu hết đàn ông đều ghét những cô nàng không có tính kỷ luật, đúng không? Dĩ nhiên là Jade hi vọng như thế. Dưới hoàn cảnh này cô bị buộc phải bám dính lấy Caine trong vòng hai tuần tới, và rồi sau đó mọi chuyện sẽ qua. Cô sẽ quay trở lại với cuộc sống của chính mình và anh có lẽ sẽ quay lại với cuộc sống đào hoa với các cô nàng vây kín xung quanh.

Làm anh nghĩ rằng anh đang bảo vệ cô là một việc vô cùng cấp bách. Đó là cách duy nhất cô có thể làm để có thể giữ an toàn cho anh. Quan điểm coi phụ nữ là những người kém cỏi hơn của anh, không nghi ngờ gì là đã được củng cố thêm bằng bốn cô em gái của mình, làm cho kế hoạch của cô trở nên dễ dàng hơn rất nhiều. Nhưng Caine cũng là một người rất mẫn cảm. Sự rèn luyện trong quá khứ đã đánh bóng bản năng ăn tươi nuốt sống của anh. Vì lý do đó Jade đã ra lệnh cho người của cô chờ cô ở địa phận của Caine. Họ sẽ ẩn mình trong rừng cây bao xung quanh ngôi nhà của anh. Khi cô đến đó, họ sẽ nhận trách nhiệm canh chừng bảo vệ phía sau lưng cho Caine.

Dĩ nhiên những lá thư là trung tâm của sự phản bội lần này, và lúc này đây cô ước gì cô chưa bao giờ phát hiện ra mọi chuyện. Những gì xảy ra thì đã xảy ra rồi, cô tự nhắc nhở mình. Sẽ không tốt cho cô một chút nào nếu cứ ngồi đó để mà hối tiếc. Đó là một nỗ lực phí phạm và Jade không bao giờ phí phạm bất cứ một điều gì. Tất cả mọi thứ đều vô cùng rõ ràng và dứt khoát đối với cô. Khi cô đưa cho anh trai cô – Nathan – những lá thư của cha họ, cô đã khởi đầu cho cái đống ngổn ngang này, và giờ cô sẽ phải là người dọn dẹp nó đi.

Jade gạt những lo lắng của mình sang một bên. Vô tình cô đã vừa cho Caine một chút thời gian để suy nghĩ. Sự yên lặng vào lúc này, cô suy luận, có thể là một kẻ thù vô cùng nguy hiểm đối với cô. Cô phải làm cho Caine mất cảnh giác … và luôn bận rộn. “Caine? Anh đang…”

“Hush, bé con,” Caine thì thào. “Cô có nghe thấy…”

“Tiếng kêu rin rít kỳ cục đó ư? Tôi vừa định nói đến nó.” Cô trả lời.

“Nó có vẻ giống một âm thanh ken két kéo dài hơn… Miller!” Caine quát lên qua cửa sổ. “Dừng xe lại.”

Chiếc xe ngựa bất ngờ khựng lại đúng lúc bánh sau của nó long ra và bắn ra ngoài. Jade hẳn sẽ bị quăng xuống sàn xe nếu Caine không kịp vươn tay chụp lấy cô. Anh ôm cô thật chặt một lúc lâu, rồi thì thào. “Cực kỳ đúng lúc, đúng không?”

“Tôi cho rằng đó có thể là một cái bẫy.” Cô thì thào đáp lại.

Caine không bình luận gì với câu nhận xét đó. “Ngồi yên bên trong, Jade, trong khi tôi kiểm tra xem có thể làm được gì.”

“Hãy cẩn thận.” Cô cảnh báo. “Chúng có thể đang chờ anh bên ngoài.”

Cô nghe thấy anh thở dài khi anh mở cửa xe. “Tôi sẽ cẩn thận.” Anh hứa.

Ngay khi anh đóng cánh cửa phía sau lưng mình, Jade liền mở nó ra và trèo ra ngoài. Người đánh xe bước ra đứng bên cạnh ông chủ của mình. “Tôi không làm hỏng nó, thưa Tước gia. Tôi luôn luôn kiểm tra bánh xe cẩn thận để chắc chắn rằng chúng luôn ở trong tình trạng tốt nhất.”

“Ta không buộc tội ngươi, Miller.” Caine đáp lại. “Chúng ta đã đi khá xa rồi nên có lẽ sẽ phải để lại chiếc xe bên đường. Hãy tháo ngựa ra đi, Miller. Ta sẽ…”

Caine dừng lại khi nhìn thấy Jade. Cô đang nắm chặt con dao găm trông vô cùng cũ xỉn trên tay. Anh gần như cười phá lên. “Bỏ cái đó đi, Jade. Cô sẽ tự làm đau mình thôi.”

Cô đút con dao trở lại vào cái túi được may liền với chiếc váy mà cô đang mặc. “Chúng ta là những mục tiêu dễ nhắm, Caine, đứng đây thế này thì bất kỳ ai cũng có thể tóm được.”

“Vậy hãy quay vào trong xe đi.” Anh gợi ý.

Cô giả vờ như không nghe thấy anh nói. “Miller? Ông có nghĩ rằng bánh xe bị can thiệp vào từ trước không?”

Người đánh xe ngồi xổm xuống bên cạnh trục xe. “Tôi nghĩ là thế.” Ông thì thào. “Thưa Tước gia, bánh xe đã bị phá từ trước! Hãy nhìn đây này, có những vết cắt ở trục bên cạnh.”

“Chúng ta sẽ làm gì bây giờ?” Jade hỏi Caine.

“Chúng ta sẽ cưỡi ngựa.” Anh tuyên bố.

“Nhưng còn Miller tội nghiệp thì sao? Chúng có thể sẽ giết ông ấy khi chúng ta bỏ đi.”

“Tôi sẽ ổn thôi, thưa tiểu thư.” Người đánh xe xen vào. “Tôi có một chai brandy lớn có thể giữ ấm cho tôi. Tôi sẽ ngồi trong xe cho đến khi Broley đến đón.”

“Broley là ai?” Jade hỏi.

“Một trong những con hổ.” Miller trả lời.

Jade không biết ông ta đang nói đến chuyện gì. “Ông có bạn là một con thú ư?”

Lúc này Caine mới mỉm cười. “Broley làm việc cho tôi.” Anh giải thích. “Tôi sẽ giải thích tất cả cho cô sau.”

“Chúng ta nên thuê một con ngựa thường.” Cô tuyên bố và khoanh hai tay trước ngực. “Lúc đó tất cả chúng ta có thể cưỡi ngựa và tôi sẽ không phải lo lắng cho Miller nữa.”

“Vào giờ này trong đêm ư? Tôi nghi ngờ chuyện chúng ta sẽ tìm được một chỗ thuê ngựa đấy.”

“Thế quán rượu đáng yêu của Monk thì sao?” Cô hỏi. “Chúng ta không thể quay trở lại đó và chờ cho đến khi trời sáng được ư?”

“Không.” Caine trả lời. “Giờ thì Monk chắc chắn đã đóng cửa quán và về nhà rồi.”

“Giờ chúng ta đã cách khá xa Ne’er Do Well rồi, thưa tiểu thư.” Miller xen vào.

Khi người đánh xe bước tới và tháo con ngựa ra khỏi xe, Jade túm lấy tay Caine và di chuyển sát vào người anh. “Caine?” Cô thì thào.

“Gì thế?”

“Tôi nghĩ là tôi biết chuyện gì đã xảy ra với bánh xe của anh. Rất có thể đó chính là những gã đàn ông đã…”

“Hush,” Anh thì thào đáp lại. “Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.”

“Làm thế nào anh biết sẽ ổn thôi?”

Giọng cô nghe vô cùng hoảng sợ. Caine muốn vỗ về cô. “Bản năng của tôi.” Anh khoác lác. “Cưng ạ, đừng để sự tưởng tượng của mình làm cô hoảng sợ. Nó…”

“Quá muộn rồi.” Cô phản đối. “Ôi, Chúa ơi, tôi lại tưởng tượng đến chuyện đó rồi.”

Tiếng súng vang lên ngay khi cô lao vào anh làm anh loạng choạng mất thăng bằng.

Viên đạn bay sượt qua đầu anh, bắn trượt anh trong đường tơ kẽ tóc. Anh có thể nghe thấy tiếng gió rít ngay bên tai. Mặc dù anh chắc chắn rằng không phải là có chủ ý, nhưng Jade thực sự đã vừa cứu mạng anh.

Caine nắm chặt lấy tay Jade, quát lên cảnh báo cho Miller trong lúc đẩy cô về phía trước anh và rồi bắt đầu chạy. Anh ép cô phải chạy chính xác ngay phía trước anh để anh có thể bọc hậu cho cô bằng tấm lưng rộng của mình. Vài tiếng súng nữa vang lên. Jade có thể nghe thấy tiếng rầm rập của những kẻ đang đuổi theo, nghe giống như là tiếng một bầy ngựa hoang đang sắp sửa giày xéo qua hai người họ.

Jade nhanh chóng mất ý niệm về nơi chốn, nhưng Caine dường như biết rõ đường đi quanh khu vực này. Anh kéo cô chạy xuyên qua những con hẻm như mê cung và những con đường phía sau, cho đến khi cô cảm thấy cảm giác nhói đau ở bên hông mình và gần như không thể thở được nữa. Khi cô loạng choạng ngã vào người anh, anh liền bế cô lên mà không hề khựng lại một chút nào.

Anh vẫn tiếp tục rảo bước miệt mài rất lâu sau khi những âm thanh đuổi theo đã biến mất. Khi họ ra đến giữa cây cầu cũ kỹ bắc ngang qua sông Thames, anh mới chịu dừng lại để nghỉ.

Caine tựa người vào thành cầu lung lay yếu ớt, ôm cô sát vào người. “Chúng đã đến rất gần. Mẹ kiếp, tối nay bản năng của tôi đã không làm việc. Tôi không hề phát hiện ra khi chúng tới gần.”

Giọng anh nghe không có vẻ gì hổn hển khi anh thốt lên câu nói đó. Cô cảm thấy sửng sốt vì khả năng chịu đựng của anh. Vì sao ư? Lúc này tim cô vẫn đập thình thịch vì kiệt sức. “Anh thường chạy xuyên qua các ngõ ngách rất nhiều, đúng không Caine?” Cô hỏi.

Anh nghĩ rằng đó là một câu hỏi kỳ quặc. “Không, sao cô lại hỏi thế?”

“Anh không có vẻ gì là hụt hơi cả.” Cô trả lời. “Và chúng ta cũng không hề chạy vào một con ngõ cụt nào cả. Anh thực sự biết tất cả các ngóc ngách trong thành phố, đúng không?”

“Tôi đoán thế.” Anh nhún vai trả lời làm cô gần như ngã văng qua thành cầu. Cô vội vòng tay quanh cổ anh và níu chặt ở đó, rồi cô nhận ra rằng anh vẫn đang ôm cô trong vòng tay của mình.

“Anh có thể thả tôi xuống được rồi.” Cô tuyên bố. “Tôi chắc là ta đã bỏ xa chúng.”

“Tôi không chắc.” Caine kéo dài giọng.

“Tôi đã nói với anh rằng tôi không thích anh chạm vào tôi, thưa quý Ngài. Thả tôi xuống.” Cô dừng lại và nhìn anh với vẻ nghiêm khắc, rồi hỏi tiếp. “Anh sẽ không đổ tội cho tôi vì chuyện bản năng của anh đã bỏ rơi anh chứ, đúng không?”

“Không, tôi sẽ không đổ lỗi cho cô. Jade, cô cứ hỏi những câu hỏi vô cùng đáng ghét.”

“Tôi không có tâm trạng tranh cãi với anh. Chỉ cần anh xin lỗi thôi và tôi sẽ tha thứ cho anh.”

“Xin lỗi ư?” Giọng anh nghe có vẻ ngờ vực. “Vì chuyện gì?”

“Vì anh đã nghĩ rằng tôi tưởng tượng thái quá.” Cô giải thích. “Vì anh đã bảo tôi hồ đồ, và trên tất cả, vì anh đã cực kỳ thô lỗ khi anh nói những câu xúc phạm đến tôi.”

Anh không xin lỗi nhưng anh có mỉm cười với cô, và cô nhận thấy lúm đồng tiền kỳ diệu trên má trái của anh. Trái tim cô cũng nhận thấy điều đó và nó bắt đầu nện thình thịch vô cùng hoang dã.

“Chúng ta đang đứng trên một cây cầu nằm giữa khu vực tai tiếng nhất của London và có một toán những kẻ giết người đang đuổi theo ta, vậy mà tất cả những gì cô nghĩ đến chỉ là chuyện nhận được một lời xin lỗi ư? Cô, cưng ạ, thực sự mất trí rồi.”

“Tôi luôn nhớ xin lỗi người khác khi tôi làm việc gì đó sai trái.” Cô khẳng định.

Lúc này trông anh vô cùng điên tiết với cô, và cô không thể không mỉm cười với anh. Chúa ơi, anh là một kẻ thô lỗ rất đẹp trai. Ánh trăng làm dịu đi vẻ mặt nghiêm khắc của anh, và lúc này cô gần như không thấy phiền gì với cái quắc mắt của anh cả.

Thực tế thì cô muốn anh lại mỉm cười với cô lần nữa.

“Jade, cô có biết bơi không?”

Cô đang chăm chú nhìn vào miệng anh, trong bụng nghĩ thầm rằng anh có hàm răng trắng tinh đẹp nhất mà cô đã từng thấy từ trước đến giờ.

Anh lắc cô. “Cô có biết bơi không?” Anh hỏi lại, giọng anh lúc này có vẻ hơi khẩn trương hơn một chút.

“Có.” Cô trả lời và há miệng ngáp không quý phái một chút nào. “Tôi biết bơi. Sao anh lại hỏi thế?”

Để trả lời cho câu hỏi đó, anh quăng cô vắt ngang vai phải của anh và bắt đầu trèo lên thành cầu. Mái tóc dài của cô quét qua phía sau đôi ủng của anh. Không khí như bị tống hết ra khỏi ngực cô khi anh xốc cô lên vai, nhưng cô nhanh chóng hồi phục lại. “Anh đang làm cái chết tiệt gì thế?” Cô hét lên, rồi túm chặt lấy lưng chiếc áo choàng của anh. “Thả tôi xuống.”

“Chúng đã chặn đường thoát, Jade. Hít vào thật sâu đi, cưng. Tôi sẽ ở ngay sau cô.”

Cô chỉ có đủ thời gian để hét lên phản đối anh, rồi cô gầm lên giận dữ. m thanh đó vang vọng lại vào trong bóng đêm đen như mực khi anh ném cô xuống dòng sông từ trên thành cầu. Đột nhiên cô thấy mình lao vun vút như chiếc đĩa xé gió bay đi. Jade vẫn còn hét ầm ĩ cho đến khi lưng cô đập vào mặt nước. Cô đã kịp nhớ ra để ngậm miệng lại khi làn nước lạnh cóng ập lại phía trên đầu cô. Cô nổi lên và thổi phì phì, nhưng rồi ngay lập tức ngậm miệng lại khi ngửi thấy một luồng hơi hôi thối bao xung quanh cô. Jade thề sẽ không để mình chết đuối trên cái đống rác rưởi này. Không, cô sẽ sống sót cho đến khi cô tìm thấy người bảo vệ mới của mình và dìm chết anh ta trước đã.

Rồi cô cảm thấy có cái gì đó quét qua chân và cô trở nên vô cùng hoảng sợ. Trong mớ ký ức hỗn loạn của mình, cô gần như chắc chắn rằng lũ cá mập đã lại đến tìm đến cô.

Caine bất ngờ xuất hiện bên cạnh cô. Anh vòng tay ôm quanh eo cô, rồi để cho dòng chảy cuốn họ trôi qua bên dưới cây cầu tránh xa đám kẻ thù đang bám theo họ. Cô cứ cố gắng trèo lên trên vai anh. “Yên nào.” Anh ra lệnh.

Jade vòng tay quanh cổ anh. “Lũ cá mập, Caine.” Cô thì thào. “Chúng sẽ bắt được chúng ta.”

Sự hoảng loạn trong giọng nói của cô và vòng tay thít chặt quanh cổ anh cho anh biết rằng cô gần như mất hết kiểm soát. “Không có con cá mập nào đâu.” Anh nói với cô. “Không có thứ gì có thể sống đủ lâu ở trong dòng nước này.”

“Anh chắc chứ?”

“Tôi chắc chắn.” Anh trả lời. “Chỉ cần bám chặt lấy tôi thêm một chút nữa thôi, cưng ạ. Chúng ta sẽ nhanh chóng thoát ra khỏi cái đống rác rưởi hôi thối này thôi.”

Giọng nói êm ái của anh thực sự đã làm cô bình tĩnh lại một chút. Cô vẫn đang cố gắng siết cổ anh, nhưng vòng tay của cô đã nới lỏng bớt ra, lúc này chỉ còn một chút nỗ lực nửa vời nữa thôi.

Họ trôi ít nhất là khoảng một dặm dọc theo con sông ngoằn ngoèo trước khi anh kéo cô ra khỏi dòng nước lên phía trên triền cỏ nghiêng nghiêng. Jade quá lạnh, quá đau đớn để có thể nổi đoá lên vì tư cách hạnh kiểm của anh. Cô thậm chí còn không thể run rẩy một cách có ý tứ nữa, răng của cô cứ lập cập va vào nhau. “Tôi bốc mùi như một con cá chết ấy.” Cô lắp bắp với một giọng ỉ ôi nghe rất đáng thương.

“Đúng thế.” Caine đồng ý, giọng anh nghe có vẻ buồn cười.

“Anh cũng thế, anh … đồ giả mạo.”

“Giả mạo?” Anh lặp lại trong lúc lột tung chiếc áo choàng của mình và quăng nó lên trên mặt đất phía sau lưng anh. “Ý cô là gì khi nói điều đó?”

Jade cố gắng vắt hết nước ra khỏi chân váy của mình. Mái tóc của cô che phủ hầu hết gương mặt cô. Cô dừng lại vén nó ra khỏi tầm nhìn của mình. “Anh không cần phải tỏ vẻ quá ngây thơ như thế với tôi.” Cô lẩm bẩm.

Cô từ bỏ công việc của mình và chấp nhận sự thật thảm thương rằng chiếc váy của cô lúc này còn nặng hơn chính bản thân cô, rồi ôm hai tay quanh hông để cố gắng kiếm lại chút hơi ấm trong người. Giọng cô run bần bật khi cô nói tiếp. “Giả mạo làm anh chàng cướp biển Pagan. Anh ta sẽ không bao giờ quăng một tiểu thư cao quý xuống sông Thames.”

“Jade, tôi đã làm việc mà tôi cho là tốt nhất trong hoàn cảnh đó.” Anh bác lại.

“Tôi mất áo choàng rồi.” Lời tuyên bố của cô thốt ra kèm theo tiếng thở hổn hển.

“Tôi sẽ mua cho cô một chiếc khác.”

“Nhưng những đồng bạc của tôi để trong chiếc áo đó.” Cô nói. “Giờ thì sao?”

“Sao cái gì?”

“Đi tìm nó đi.”

“Gì cơ?”

“Đi tìm nó.” Cô ra lệnh lại lần nữa. “Tôi sẽ chờ ở đây.”

“Cô không nghiêm túc đấy chứ?”

“Tôi hoàn toàn nghiêm túc.” Cô phản đối. “Chúng ta chỉ bị trôi đi khoảng một dặm thôi, Caine. Nó sẽ không làm anh mất nhiều thời gian đâu.”

“Không.”

“Làm ơn!”

“Tôi sẽ không bao giờ tìm thấy nó.” Anh đáp lại. “Lúc này có khi nó đã nằm dưới đáy sông rồi.”

Cô dùng lưng bàn tay quệt ngang khoé mắt. “Giờ tôi là một kẻ nghèo kiết xác và tất cả là lỗi của anh.”

“Đừng có bắt đầu như thế.” Anh ra lệnh khi biết là cô lại sắp sửa oà lên khóc đến nơi. “Giờ không phải là lúc để phát cuồng lên hay mè nheo phàn nàn gì đâu, mặc dù có vẻ như đó là hai thứ duy nhất mà cô có năng khiếu.” Anh nói tiếp và bắt gặp cô há hốc miệng ra liền mỉm cười, cô lại nổi đóa lên rồi. “Cô vẫn còn giày đó hay là tôi phải bế cô đi?”

“Làm sao tôi biết được?” Cô hỏi. “Tôi đã mất hết cảm giác ở bàn chân rồi.”

“Hãy nhìn xem, chết tiệt.”

“Được thôi, chết tiệt.” Cô lẩm bẩm khi làm theo những gì anh ra lệnh. “Tôi vẫn đang còn giày. Sao nào?” Cô thêm vào. “Anh có xin lỗi hay không?”

“Không.” Anh trả lời bằng giọng rạch ròi. “Tôi sẽ không xin lỗi. Và hạ thấp cái giọng của cô xuống, Jade. Cô có muốn tất cả bọn giết người ở London đều bám theo chúng ta không?”

“Không.” Cô thì thào rồi dịch sát vào bên cạnh anh. “Caine, anh sẽ làm gì nếu như tôi không biết bơi?”

“Tôi vẫn làm thế thôi.” Anh trả lời. “Nhưng chúng ta sẽ nhảy cùng nhau.”

“Tôi đã không nhảy.” Cô cãi lại. “Ồ, không phải bận tâm. Tôi lạnh, Caine. Giờ chúng ta sẽ làm gì?”

Anh nắm lấy tay cô và bước lên bờ đê. “Chúng ra sẽ cuốc bộ về căn nhà phố của bạn tôi. Nó gần hơn nhà tôi.”

“Caine, anh quên áo khoác kìa.” Cô nhắc anh. Trước khi anh kịp bảo cô bỏ nó đi, cô đã vội vàng quay lại, nhấc chiếc áo khoác lên, cố gắng rũ càng nhiều nước càng tốt bằng những ngón tay tê cóng, và rồi nhanh chóng quay trở lại bên cạnh anh. Cô vén mái tóc ra khỏi mắt một lần nữa ngay khi anh quàng tay qua vai cô. “Trông tôi rất khủng khiếp, đúng không?”

“Cô bốc mùi còn tệ hơn.” Anh nói với cô với giọng khá vui vẻ, rồi siết nhẹ cô một cách trìu mến và nói tiếp. “Mặc dù tôi sẽ nói rằng nó giống mùi thịt thiu hơn là mùi cá chết.”

Cô bắt đầu nôn khan, Caine vội đưa tay bịt miệng cô lại. “Nếu cô cho ra hết bữa tối của cô, tôi sẽ nổi giận với cô đấy. Tôi đã có đủ phiền phức để phải đối mặt rồi. Đừng có mà nghĩ đến chuyện làm phức tạp vấn đề lên bằng cách nôn oẹ ra vào lúc này.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.