“Không”, Kahthryn Dance hổn hển, “Không… Win Kellogg phanh kít chiếc xe bên cạnh hai viên cảnh sát đang nằm lăn lóc trên vỉa hè phía trước ngôi nhà. “Xem họ thế nào”, Kellogg nói với cô rồi lấy điện thoại gọi yểm trợ. Cầm súng trong lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, Dance quỳ xuống bên cạnh viên cảnh sát và thấy rằng anh ta đã chết, máu đọng thành một vũng lớn tối màu hơn chỗ nhựa đường nơi anh ta đang nằm.
Viên sĩ quan kia cũng đã chết. Cô ngẩng lên và nói: “Họ chết rồi”. Kellogg gập điện thoại và lại chỗ cô. Dù chưa được luyện tập tác chiến với nhau nhưng họ cùng tiếp cận ngôi nhà như hai cộng sự ăn ý, bảo đảm rằng họ không trở thành mục tiêu dễ dàng của hắn. Kiểm tra cánh cửa đang mở hờ và cửa sổ.
“Anh vào đây”, Kellogg nói. Dance gật đầu. “Yểm trợ cho anh. Chú ý khung cửa bên trong. Quan sát. Liên tục quan sát chúng. Hắn sẽ chĩa súng ra trước. Hãy tìm ánh kim loại. Và nếu có người bên trong, hãy lờ đi cho tới khi chỗ này sạch sẽ”. Anh chạm vào tay cô. “Quan trọng đấy, được chứ? Hãy bỏ qua nếu như nghe họ kêu gào xin giúp đỡ.
Ta sẽ không làm gì cho ai được nếu chính mình bị thương. Hoặc chết”. “Hiểu rồi”. “Sẵn sàng chưa?” Không, hoàn toàn không. Nhưng cô gật đầu. Anh siết vai cô. Sau đó hít vài hơi thật sâu và lao nhanh qua khung cửa, giương súng xoay các hướng, bao quát toàn bộ bên trong ngôi nhà. Dance đi ngay sau anh, ghi nhớ việc ngắm vào các cánh cửa và nâng súng lên khi anh chạy qua trước mặt cô.
Bao quát, bao quát, bao quát… Thỉnh thoảng cô liếc nhìn ra sau, kiểm tra cửa ra vào, nghĩ rằng Pell có thể dễ dàng đi vòng quanh và chờ đợi họ. Sau đó Kellogg gọi: “Ổn”. Và ơn Chúa, bên trong không có ai. Nhưng Kellogg chỉ ra những vết máu còn tươi trên khung cửa sổ đang mở trong phòng ngủ mà Rebecca đã ở.
Dance cũng nhận thấy vài vết trên sàn. Cô nhìn ra ngoài, thấy có máu và vết chân trên mặt đất phía dưới cửa sổ. Cô nói với Kellogg: “Em nghĩ họ đã chạy thoát và hắn đuổi theo họ”. Người đặc vụ FBI nói: “Anh sẽ đi. Em nên ở đây và đợi yểm trợ”, “Không”, cô nói, không có gì để tranh cãi, “Việc tái hợp là ý tưởng của em.
Em sẽ không để họ chết. Em nợ họ điều đó”. Anh ngần ngừ, “Được rồi”. Họ chạy ra cửa sau. Hít vào thật sâu, cô đạp nó bật mở; có Kellogg theo ngay phía sau, cô lao nhanh ra ngoài, chờ đợi tiếng súng nổ vào bất cứ lúc nào và cảm nhận sự tê liệt khi một viên đạn bay thẳng vào mình….* Anh ấy bắn mình. Daniel của mình bắn mình. Tại sao? Cơn đau trong tim Linda cùng dữ dội gần như cơn đau bên sườn cô. Cô đã tha thứ cho Daniel chuyện quá khứ. Cô sẵn sàng tha thứ cho anh ta về hiện tại. Thế mà anh ấy bắn mình. Cô muốn nằm xuống. Hãy để Chúa che giấu họ, hãy để Chúa cứu rỗi họ.
Cô thì thầm điều đó với Sam, nhưng cũng có thể không phải. Có thể đó chỉ là tưởng tượng của cô. Samantha không nói gì. Cô tiếp tục chạy, Linda đang hấp hối trên những con đường vòng vèo của một công viên xinh đẹp nhưng hiểm trở này. Paul., Harry, Lisa… tên của những đứa con nuôi xoay vòng trong đầu cô.
Không, đó là năm ngoái. Giờ thì chúng đã đi hết rồi. Giờ cô đã có những đứa khác. Tên của chúng nó là gì nhỉ? Sao mình không có được một gia đình? Vì Chúa của chúng con có một kế hoạch khác cho con, lý do là thế. Vì Samantha phản bội mình. Những ý nghĩ điên loạn quay cuồng trong đầu cô như đại dương gần đó quay cuồng đập vào các tảng đá gồ ghề.
“Đau quá”. “Đi tiếp nào”, Sam thầm thì, “Kathryn và đặc vụ FBI kia sẽ đến ngay bây giờ thôi”. “Anh ấy bắn chị. Daniel bắn chị”. Mắt cô mờ đi. Cô sắp bị ngất. Thế thì Chuột con của mình sẽ làm gì? Vác thân xác tám mươi cân của mình trên vai nó ư?. Không, nó sẽ phản bội mình như trước kia.
Samantha, tên Judas của ta. Qua tiếng động của những con sóng ồn ào, tiếng gió rít qua những cây thông và cây bách trơn trượt, Linda nghe thấy tiếng Daniel phía sau họ. Thỉnh thoảng có tiếng cành cây gẫy, tiếng lá xào xạc. Họ vội vã đi tiếp. Cho tới khi rễ một cây sồi vướng phải chân làm cô ngã lăn xuống đất, vết thương đau như bốc lửa.
Cô hét lên. “Suỵt!” “Đau quá”. Giọng nói của Sam run rẩy vì sợ hãi: “Nào, đứng dậy đi Linda. Làm ơn đi!”. “Chị không thể”. Có tiếng chân bước. Giờ thì hắn đã gần hơn. Nhưng sau đó Linda chợt nhận ra rằng âm thanh đó có thể là cảnh sát. Kathryn và người đặc vụ FBI xinh trai.
Cô nhăn mặt đau đớn khi quay lại nhìn. Không, không phải là cảnh sát. Cô có thể thấy, cách đó hơn trăm mét, là Daniel Pell. Hắn đã phát hiện ra họ. Hắn đi chậm lại, lấy hơi và đi tiếp. Linda quay sang Samantha. Nhưng không còn thấy cô ta ở đó. Sam lại bỏ cô, như nó đã bỏ cô nhiều năm trước.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.