Khi cô gác điện thoại vài phút sau đó, Sam Green đang đứng ở ngưỡng cửa phòng cô. Sam chỉ cao chừng một mét sáu tám với mái tóc sẫm màu giống như một bùi nhùi thép, nhưng toát ra năng lực và quyền hành mà người khác lập tức nhìn ra ngay. Đằng sau cặp mắt kính, đôi mắt màu xanh của ông ánh lên vẻ thông minh. Tuy nhiên, ngay lúc này, chúng đang nhìn vào Meredith như mong đợi. “Phyllis nói cô đã sẵn sàng bắt đầu hoàn tất bản hợp đồng cho miếng đất Houston,” ông nói, đi vào văn phòng của cô. “Điều đó có nghĩa là chúng ta đã được sự phê chuẩn của ban quản trị?”.
“Tôi đang giả thiết là chúng ta sẽ có nó trong vài phút nữa. Anh nghĩ chúng ta nên đề nghị với Thorp cái giá mở đầu là bao nhiêu?”.
“Họ đang đòi ba mươi triệu,” ông trả lời, suy nghĩ khi ông ngồi xuống một trong những chiếc ghế trước bàn cô. “Hay là đấu tiên chúng ta đề nghị với cái giá mười tám triệu, và chúng ta sẽ chấp nhận cái giá hai mươi? Họ cần phải trả tiền nợ cho miếng đất đó và họ đang rất cần tiền. Họ có thể bán nó với cái giá hai mươi.”.
“Anh thật sự nghĩ vậy à?”.
“Có lẽ là không,” ông nói với cái tặc lưỡi.
“Nếu chúng ta phải mua, thì chúng ta sẽ trả đến cái giá hai mươi lăm. Nó đáng giá khoảng ba mươi triệu, nhưng họ không thể nào bán được với cái giá đó…” Điện thoại trên bàn cô reo lên và Meredith trả lời nó thay vì nói hết câu.
Giọng nói của cha cô cộc lốc và dứt khoát:
“Chúng ta sẽ tiến hành dự án Houston, Meredith, nhưng chúng ta sẽ hoãn chuyện xây dựng toàn bộ khu phố mua sắm cho đến khi chúng ta có lợi nhuận từ cửa hiệu đó.”.
“Con nghĩ là bố đang phạm sai lầm,” cô nói với ông, che giấu sự thất vọng đằng sau giọng nói dứt khoát và thực tế.
“Đó là quyết định của ban quản trị….”.
“Bố có thể đã chi phối họ,” Meredith nói một cách công khai.
“Rất tốt, vậy thì đó là quyết định của bố đấy.”.
“Và đó là một sai lầm!”.
“Khi con điều hành công ty này, thì con có thể đưa ra những quyết định…”.
Tim Meredith lắc lư một cách lạ kỳ với những lời của ông. “Vậy là con sẽ điều hành nó à?”.
“Cho đến khi nào bố quyết định,” ông nói, tránh né câu hỏi của cô. “Bây giờ, bố đang đi về nhà. Bố cảm thấy không khỏe. Thực ra, bố đã định hoãn cuộc họp sáng nay lại nếu như con đã không quá cứng rắn về việc cần bắt đầu vụ giao dịch đất đó.”.
Không chắc chắn là liệu ông thật sự bị ốm hay đó chỉ là một thủ đoạn để tránh né một cuộc thảo luận với cô, Meredith thở dài, “Bố hãy giữ gìn sức khỏe.
Con sẽ gặp bố trong bữa ăn tối thứ Năm.” Khi gác máy điện thoại, cô cho phép mình im lặng trong khoảnh khắc để tiếc nuối về chuyện toàn bộ phố buôn bán không thể được xây dựng, và sau đó cô làm điều mà cô đã học được từ nhiều năm trước, sau cuộc hôn nhân vội vàng của cô:
đối mặt với thực tại, rồi tìm một cái gì đó để tiến tới và cố gắng đạt cho được. Cười với Sam Green, lời nói của cô đầy hân hoan và chiến thắng. “Chúng ta có được sự phê chuẩn thực hiện dự án Houston rồi.”.
“Toàn bộ phố buôn bán, hay chỉ cửa hàng?”.
“Chỉ là cửa hàng.”.
“Tôi nghĩ đó là một sai lầm.”.
Sam rõ ràng đã nghe cô nói như thế với cha cô, nhưng Meredith không bình luận về nhận xét của ông. Cô đã có thói quen giữ kín những suy nghĩ và nhận xét của mình đối với những chính sách của cha bất cứ khi nào có thể. Thay vào đó, cô nói, “Khi nào thì anh có bản hợp đồng và mang đến cho Thorp?”.
“Tối mai tôi sẽ có bản hợp đồng. Nhưng nếu cô muốn chính tôi đi thương lượng vụ giao dịch, thì tôi không thể đi xuống Houston trong vòng hai tuần nữa.
Chúng ta vẫn còn phải chuẩn bị cho vụ kiện cáo chống lại Wilson Toys.”.
“Tôi muốn anh xử lý chuyện đó,” cô nói, biết rằng ông có thể thương lượng vụ giao dịch tốt hơn bất cứ người nào khác nhưng ước gì ông có thể làm nó sớm hơn. “Tôi nghĩ trong hai tuần nữa sẽ ổn thôi. Đến lúc đó chúng ta có thể có được giấy cam kết từ Reynolds Mercantile, và chúng ta sẽ không cần phải làm bản hợp đồng bảo đảm tài chính.”.
“Miếng đất đó đã rao bán trong nhiều năm,” ông nói với nụ cười, “nó vẫn còn đó trong hai tuần nữa. Hơn nữa, chúng ta đợi càng lâu thì có khả năng là Thorp sẽ chấp nhận cái giá thấp hơn mà chúng ta đưa ra.” Khi cô vẫn có vẻ lo lắng, ông nói thêm, “tôi sẽ bảo người của tôi hoàn thành sớm hơn vụ kiện cáo Wilson. Ngay khi chúng tôi hoàn tất nó, tôi sẽ đi Houston.”.
Đã quá sáu giờ khi Meredith ngẩng lên khỏi bản hợp đồng mà cô đang đọc và thấy Phyllis đang đi về hướng cô với áo choàng và tờ báo phát hành buổi chiều của Meredith trong tay. “Tôi chia buồn về vụ giao dịch Houston,” Phyllis nói, “ý tôi là chia buồn vì họ đã không chấp thuận toàn bộ phố buôn bán.”.
Meredith ngả người ra ghế và mỉm cười mệt mỏi, “Cảm ơn cô.”.
“Vì sự chia buồn à?”.
“Không,” Meredith trả lời, với tay lấy tờ báo, “vì sự quan tâm. Mặc dù về cơ bản, tôi cho hôm nay là một ngày tốt đẹp.”.
Phyllis gật đầu về phía tờ báo mà cô đã mở đến trang thứ hai. “Tôi hy vọng là chuyện này sẽ không làm cho cô đổi ý.”.
Không hiểu, Meredith lật nó ra và nhìn thấy ảnh Matthew Farrell bên cạnh một ngôi sao rõ ràng là đã bay đến Chicago trong chiếc phản lực tư nhân của anh để đi cùng anh đến dự tiệc của một người bạn tối qua. Những đoạn của bản tin tờ báo như đánh vào đầu Meredith khi cô nhìn lướt qua bài viết sinh động về nhà doanh nghiệp mới nhất của Chicago và là người độc thân sáng giá nhất, nhưng khi cô nhìn lên Phyllis, khuôn mặt của cô không có biểu hiện gì.
“Chuyện này phải làm phiền tôi hả?”.
“Kiểm tra phần thương mại đi trước khi cô quyết định,” Phyllis khuyên.
Phyllis là thư ký đầu tiên của cô, và Meredith cũng là người sếp đầu tiên của cô ta. Trong sáu năm qua họ làm việc hàng trăm đêm cùng với nhau cũng như hàng tá ngày cuối tuần, họ vừa ăn sandwich nguội tại bàn của Meredith vừa làm việc để kịp thời hạn của các dự án. Họ là một đội siêng năng, họ thích và tôn trọng lẫn nhau.
Trang đầu tiên của phần thương mại đăng một bức ảnh khác của Matt và một bài viết về cách lãnh đạo của anh ở Intercorp, những lý do anh dời đến Chicago, nhà máy với phương tiện sản xuất hiện đại mà anh xây dựng tại Southville, và lại thêm một mục nhắc đến căn hộ sang trọng mà anh vừa mua trong tòa nhà Berkeley. Bên cạnh bức ảnh của anh và hơi thấp bên dưới là một bức ảnh của Meredith, kèm theo bài báo viện dẫn lời bình luận của cô về việc mở rộng thành công của Bancroft vào thị trường bán lẻ cả nước.
“Họ cho anh ta lên hàng đầu,” Phyllis lưu ý, tựa hông vào cạnh bàn làm việc của Meredith, nhìn cô đọc bài báo. “Anh ta mới đến đây chưa đầy hai tuần và báo chí đã đăng đầy chuyện về anh ta.”.
“Báo chí cũng đăng đầy chuyện về những kẻ cắp và những kẻ cưỡng hiếp đấy thôi,” Meredith nhắc nhở, phẫn nộ bởi những lời ca tụng của bài báo về cách lãnh đạo của anh, và giận dữ với chính bản thân vì một lý do nào đó, nhìn thấy tấm hình của anh làm hai tay cô run lên. Rõ ràng phản ứng của cô là vì cô biết bây giờ anh đang ở Chicago thay vì cách xa hàng ngàn dặm.
“Bộ anh ta thật sự đẹp trai như những tấm ảnh này hả?”.
“Đẹp trai ư?” Meredith nói với vẻ thờ ơ khi cô đứng lên và đi về phía tủ để lấy áo choàng. “Tôi không cho là vậy.”.
“Anh ta là một gã đểu cáng, phải không?” Phyllis nói với nụ cười không thể cưỡng lại được.
Meredith cười đáp lại và đi đến khóa bàn của cô lại. “Sao cô lại đoán vậy?”.
“Tôi đã đọc bản tin của Sally Mansfield,” Phyllis trả lời. “Và khi cô ta viết là cô đã \’cắt thẳng taý anh ta trước mặt mọi người, tôi nghĩ anh ta phải là một tên cà chớn tầm cỡ quốc tế ý tôi là tôi đã từng nhìn thấy cô đối phó với những gã đàn ông mà cô không thể chịu đựng nổi, và cô vẫn cố mỉm cười được với họ một cách lịch sự.”.
“Thật ra thì Sally Mansfield đã hiểu lầm toàn bộ câu chuyện. Tôi không biết người đàn ông đó.” Cố tình thay đổi đề tài, Meredith nói, “nếu xe của cô vẫn còn trong tiệm sửa xe tôi có thể đưa cô về nhà.”.
“Thôi cám ơn. Tôi sẽ đến nhà chị tôi để dùng bữa tối, và đường đến nhà chị ấy ngược đường cô.”.
“Tôi sẽ chở cô đến nhà chị ấy, nhưng cũng đã trễ và hôm nay lại là thứ Tư…”.
“Và hôn phu của cô luôn đến ăn tối ở căn hộ của cô vào ngày thứ Tư, phải không?”.
“Ừ.”.
“Thật may mắn là cô thích làm theo những thói quen hằng ngày, Meredith, bởi vì nó sẽ làm tôi phát điên lên khi biết người đàn ông trong đời tôi luôn làm những việc đặc biệt vào những ngày đặc biệt, ngày này qua ngày khác… hết năm này sang năm khác… hết thập niên này sang…”.
Meredith cười khanh khách. “Dừng lại đi. Cô đang làm cho tôi chán nản đấy.
Hơn nữa, tôi thích mọi việc theo thói quen, trật tự và tin cậy.”.
“Tôi thì không. Tôi thích những gì mới mẻ!”.
“Thế nên những anh chàng của cô mới ít khi đến đúng ngày, đừng nói chi đến giờ giấc,” Meredith trêu chọc.
“Đúng vậy!”.