Alice sửng sốt nhìn kẻ lạ mặt, tự hỏi hắn muốn nói gì. Có điều chắc chắn là: gã đã lộn Alice với một người khác; tuy sự nhầm lẫn tự nó không có gì là dị thường, nhưng thái độ người đàn ông thì lại hết sức lạ lùng. Hắn đang chờ đợi bản tin nào? Tại sao hắn lại nói gần nói xa tới nước hoa như thể mùi thơm ấy là nguyện nhân sự nhầm lẫn của hắn vậy?
Nếu Alice không đang bị chi phối bởi chuyện khác thì cuộc gặp gỡ này hẳn đã khiến cô lo ngại. Nhưng hiện thời, việc ưu tiên cần làm ngay, đó là cứu nguy cho cô bé hành khách trước khi đoàn tàu tới River City. Thế là Alice tiếp tục chạy về đầu toa xe và hết sức vui mừng khi thấy người bệnh đã được Bess và Marion đỡ ngồi dậy trên ghế băng. Trông cô bé đã bớt xanh xao phần nào.
– Em thấy khỏe hơn không? Alice vừa hỏi vừa đắp cái khăn ướt lên trán và lên hai bàn tay nó.
– Đỡ rồi, cám ơn chị. Cô bé thì thầm một cách khó nhọc.
Nó nín thinh trong giây lát, rồi bằng một giọng rắn rỏi hơn, nói tiếp:
– Giờ thì khỏe rồi. Em vẫn thường bị xỉu như vậy đó! Các chị thật tử tế đã hết lòng chăm lo cho em!
– Đó là lỗi của cái ve nước hoa ấy đấy! Marion tuyên bố. Một giọt, còn tạm được, nhưng nguyên một lọ thì đủ để làm gục cả một đội quân đấy.
– Chị đừng đổ tội cho nước hoa, con bé nói tiếp. Em đã cảm thấy khó chịu từ lúc đặt chân lên thềm ga, khi trời mới mờ sáng ấy.
Đoàn tàu giảm tốc. Không lâu nữa nó sẽ ngừng lăn bánh. Alice và bạn bè của cô hiểu rằng cần phải gấp gáp lên nếu họ không muốn bị đem theo tới thành phố kế tiếp. Alice nắm lấy bàn tay cô bé mới quen như để tiếp thêm lòng can đảm cho nó.
– Các chị xuống ở River City. Cô nói với vẻ tiếc nuối.
– River City? Chúa ơi, đó cũng là chỗ em phải xuống.
– Được thế thì còn gì bằng, Alice bảo. Các chị sẽ có thể giúp đỡ em. Em cảm thấy đủ sức bước đi được chứ?
– Dạ, được, các chị khỏi lo. Em rất ân hận vì đã làm phiền các chị quá nhiều.
Alice cầm lấy túi du lịch của cô bé, trong lúc Bess và Marion đảm nhận các bao bịch khác. Những hành khách tốt bụng dìu đỡ người bệnh suốt dọc hành lang và trên thềm ga. Tại lối ra, họ giao nó lại cho ba người bạn gái chăm sóc. Trên quảng trường nhà ga, cô bé có vẻ ngập ngừng.
– Em không quen thuộc thành phố này, nó nói. Khu trung tâm còn xa đây không ạ?
– Em không nghĩ rằng việc đầu tiên cần làm là nên đi khám bệnh ư? Alice đáp. Em đâu có đủ sức để cuốc bộ. Em không có bạn bè nào đến đón à?
Cô bé buồn bã lắc đầu.
– Nếu vậy chị sẽ đưa em về nhà chị, Alice tuyên bố bằng giọng không chấp nhận một sự phản đối nào. Chị đã để sẵn xe hơi gần ngay đây thôi.
Cô bé tính phản đối, nhưng, không buồn nghe, Alice và các bạn đã kéo nó tới chiếc xe thể thao, và để nó ngồi một chỗ thật thoải mái.
– Ít nhất các chị hãy cho phép em tự giới thiệu mình chứ, cô bé vừa nói vừa ngửa đầu lên lưng ghế dựa vẻ mệt mỏi. Em tên là Milly Barn và sống chung với bà ngoại tại nông trang Giậu Đỏ, ở gần Blackstone.
Đến phiên mình, Alice cho biết họ tên, rồi giới thiệu các bạn. Bess và Marion có vẻ ngạc nhiên vì nhận thấy dòng họ Roy chẳng nói lên được điều gì với Milly. Mặc dù cha con Alice là hai nhân vật rất nổi tiếng không chỉ ở River City. Tuy vậy, sự ngạc nhiên đó cũng trôi qua nhanh chóng.
– Sinh sống trong một nông trang thì thú phải biết, Bess nói với một thoáng thèm muốn – mà cái tên của nó mới đẹp làm sao chứ! Giậu Đỏ, nghe gọi là muốn thả hồn theo mộng rồi.
– Nông trang cũng đẹp luôn! Milly nói. Xưa nay em vẫn sống ở đó. Tiếc thay! Nó không còn thơ mộng như xưa nữa.
– Uổng ghê! Alice nói trong lúc mở máy xe. Gia đình em không có cách nào bảo quản nó được sao?
– Gia đình em thiếu tiền, cô bé đáp. Chính vì lý do ấy mà em đã phải đi khỏi trại sáng nay. Em tính tìm công ăn việc làm ở đây.
Alice nhíu mày, nghĩ ngợi. Liệu có công việc gì cho một cô bé chứ? Mà sức khỏe lại yếu như thế? Tuy vậy, cô không nói ra ý nghĩ đó.
– Chị sợ rằng em sẽ không kiếm được việc trong thành phố đâu, Alice bảo. Con số những người thất nghiệp mỗi ngày mỗi tăng thêm.
– Em đã đọc một mẩu rao vặt trên một nhật báo và em muốn thử vận may của mình xem sao. Đó là một chân thư ký.
– Trong trường hợp này thì khác. Chị mong rằng em sẽ được tuyển dụng.
– Em cũng thế, vì nếu không thì bà cháu em sẽ bị mất trang trại.
– Bà em không nghĩ đến chuyện đi vay mượn sao? Alice hỏi.
– Không. Chúng em đã có vay mượn rồi, nhưng bà ngoại lần nào cũng phải trả lại liền, ở tuổi ngoại, ngoại không thể nào tìm việc làm được nữa, vì vậy em phải tự xoay xở lấy.
– Người ta sẽ không chiếm đoạt trang trại của gia đình em đâu! Bess nói, tuy cô chẳng biết gì về chuyện làm ăn cả.
– Ôi chao! Lý tưởng hóa vừa vừa thôi! Marion cằn nhằn. Thế giới này đầy rẫy bọn lừa đảo và những kẻ chuyên ăn hiếp các bà già và các trẻ mồ côi đấy!
– Bà ngoại em thật là tuyệt vời, nhưng bất cứ ai khuyên bảo điều gì để làm ra tiền, ngoại cũng nghe hết. Thời kỳ đang có lạm phát, có những người đã khuyên ngoại mua một trang trại khác để bán lại nó với giá cao. Ngoại cứ ngỡ làm thế là đảm bảo tương lai cho em. Rồi, đùng một cái, giá cả trượt dốc và bà ngoại chỉ còn một nông trang vô dụng trên tay. Ngoại đã không đủ khả năng đối đầu với những lần chi trả cuối cùng và trang trại đã trở lại với các chủ sở hữu cũ. Đã thế, ngoại còn bị bó buộc phải thế chấp cả trang trại Giậu Đỏ nữa. Ngoại hiện đang vô cùng lo âu. Nếu bị mất Giậu Đỏ, thì bà cháu em sẽ chẳng còn nhà để ở chứ đừng nói tới sinh sống nữa.
Milly vừa kết thúc bản tóm lược các nỗi bất hạnh của nó, cũng là lúc Alice rẽ vào cổng nhà mình, cô rủ các bạn:
– Vào đây uống một tách trà rồi cùng nhau tìm cách gì đó giúp Milly.
Ba cô gái đi theo Alice vào nhà. Sau khi đã mời các bạn ngồi ở phòng khách, Alice chạy xuống bếp nhờ vú Sarah chuẩn bị cho cả bọn một chồng bánh mì xăng-uých,
– Chị đoán là em đang đói bụng lắm thì phải. Alice nói với Milly mấy phút sau.
– Em sẵn lòng ăn cái gì cũng được, cô bé đáp lại. Từ tối qua đến giờ, em có ăn gì đâu.
– Em bảo sao?
– Đó hoàn toàn là do lỗi của em thôi, Milly nói. Bà ngoại đã chuẩn bị cho em ăn điểm tâm hồi sáng nầy, nhưng em lúc ấy đang rối đầu óc vì cái địa chỉ ghi trên mặt báo nên nuốt không trôi…
– Hèn chi em đã bị ngất xỉu, Alice nói. Để chị bảo vú Sarah làm thêm cho em mấy cái trứng chiên với jămbông.
Không buồn nghe những lời phản bác của Milly, Alice chạy xuống bếp. Lát sau, bà Sarah xuất hiện, tay bưng một cái khay đầy ắp những món ăn tráng miệng. Milly ăn hết trơn những gì cô chủ nhà gắp cho mình, Bess thì khỏi nói, với cô, không gì chán hơn là cái bụng đói. Vì vậy, cô ăn rất thật tình. Và lần này Marion không châm chọc cô em họ vì dù sao hành động của Bess cũng giúp cho cô khách nhỏ đang đói bụng không cảm thấy bối rối.
– Cám ơn, cuối cùng cô bé nói. Giờ thì em thấy hoàn toàn mạnh khỏe rồi. Các chị đã quá tốt bụng.
– Có gì đâu, Alice bảo. Các chị rất sung sướng vì có dịp làm quen với em như thế này.
– Các chị đừng lo gì về chuyện của em cả. Mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi. Các chị có thể chỉ đường cho em tìm tới địa chỉ này, được không?
Milly móc túi lấy ra một mảnh giấy cắt từ trang đăng quảng cáo và đưa cho Alice.
– Ủa! Alice la lên. Đâu phải River City là chỗ em cần đến! Em nhầm địa chỉ rồi. Lẽ ra em phải xuống ở trạm sau kìa: đó mới là River Hill.