Búp Bê Đang Ngủ

CHƯƠNG 57



“Kết thúc rồi”, cô nói thầm với mẹ. “Mẹ biết rồi. Michael đã thông báo ở CBI”. Họ đang ở nhà bố mẹ cô tại Carmel. Gia đình đã quay về từ nơi bảo vệ của trụ sở chính. “Bọn trẻ đã biết chưa ạ?” “Mẹ có thêm mắm muối tí chút. Mẹ các cháu sẽ về đúng giờ vì cái vụ án ngốc nghếch của mẹ các cháu đã xong, họ bắt được bọn xấu rồi, còn bà không biết chi tiết gì khác.
Kiểu như thế. Mag không quan tâm – con bé đang tập bài hát mới cho trại hè piano. Wes ngay lập tức đi xem ti vi nhưng mẹ bảo Stur lôi nó ra ngoài chơi bóng bàn. Nó có vẻ như đã quên câu chuyện. Nhưng từ khóa ở đây là có vẻ như… Dance đã nói với bố mẹ là cô muốn tin tức về chết chóc và bạo lực được cung cấp ít nhất có thể cho bọn trẻ, đặc biệt nếu tin tức đó liên quan tới công việc của cô.
“Con sẽ trông chừng cháu. Cảm ơn mẹ”. Dance mở hộp bia Anchor Steam và rót ra hai cốc, cô đưa cho bà một cốc. Edie nhấp một ngụm, sau đó nhíu mày hỏi: “Các con tóm được Pell lúc nào?”. Dance ước lượng thời gian cho mẹ. “Mà sao cơ ạ?” Mẹ cô nhìn đồng hồ và nói: “Mẹ chắc chắn là có nghe tiếng ai đó ở sân sau lúc khoảng bốn giờ bốn rưỡi gì đấy.
Đầu tiên mẹ không nghĩ gì về chuyện đó nhưng sau đó mẹ lại băn khoăn không hiểu Pell có biết chúng ta sống ở đâu không. Có thể hắn muốn phục thù hay gì đó. Mẹ cảm thấy hơi sợ. Dù đã có cảnh sát gác cửa rồi”. Pell sẽ không ngần ngại làm hại họ, tất nhiên rồi, hắn cũng định làm thế nhưng thời gian không đúng.
Lúc đó Pell đã ở nhà Morton Nagle hoặc đang trên đường đi. “Có thể không phải là hắn đâu mẹ”. “Có thể là con mèo. Hay chó của nhà Perkins. Họ phải học cách nhốt chúng nó lại chứ. Mẹ sẽ nói chuyện với họ”. Cô biết mẹ cô sẽ làm như thế. Dance gọi bọn trẻ và đưa chúng lên chiếc Pathfinder của gia đình, ở đó lũ chó cũng đang đợi.
Cô ôm bố và họ lên kế hoạch đón bố mẹ cô đi dự tiệc sinh nhật của ông vào tối Chủ nhật tại câu lạc bộ Hải Dương. Dance nhận nhiệm vụ lái xe để bố mẹ cô có thể uống sâm banh và vang Pinot Noir thoải mái. Cô nghĩ tới việc mời Winston Kellogg nhung quyết định chờ xem cuộc hẹn “sau này”‘ vào ngày mai thế nào đã.
Dance nghĩ tới bữa tối và không thấy có chút hứng thú nấu nướng nào. “Các con thích bánh kếp quán Bayside chứ?” “Ô hô”, Maggie la lên và bắt đầu tính toán xem nó thích loại xi rô nào. Wes vui nhưng kềm chế hơn. Khi họ tới nhà hàng và được bố trí chỗ ngồi riêng biệt, cô nhắc con trai là đã đến lượt thằng bé chọn chuyến phiêu lưu chiều Chủ nhật tuần này trước lễ sinh nhật.
“Vậy kế hoạch của chúng ta là gì? Xem phim? Leo núi?”. “Con vẫn chưa biết nữa”. Wes nghiên cứu thực đơn rất lâu. Maggie muốn đặt đồ ăn đem về cho lũ chó. Dance nói rằng bữa bánh kếp này không phải để ăn mừng việc đoàn tụ với lũ chó, đơn giản chỉ vì cô không muốn nấu nướng.
Khi những chiếc đĩa lớn, bốc hơi nghi ngút được đem đến, Wes hỏi: “Ồ, mẹ có biết về cuộc diễu thuyền sắp tới không?”. “Tàu thuyền?” “Là ông nói với bọn con. Đây là một cuộc diễu thuyền trong vịnh và có hòa nhạc ở Cannery Row”. Dance nhớ lại buổi liên hoan kỷ niệm John Steinbeck.
“Có phải vào Chủ nhật không? Có phải con muốn tới đấy không?” “Là tối mai”, Wes nói, “Sẽ rất vui mẹ ạ. Chúng ta đi được chứ?”. Dance cười thầm. Thằng bé không thể nào biết được về bữa tối hẹn hò của cô và Kellogg ngày mai. Hay nó biết? Cô có linh cảm tốt với bọn trẻ, thế tại sao lại không ngược lại được? Dance phủ xi rô lên bánh kếp và tự cho phép mình dùng một lát bơ.
Tìm cách hoãn binh. “Ngày mai à? Để mẹ nghĩ đã”. Phản ứng đầu tiên của cô khi nhìn thấy bộ mặt không tươi cười của Wes là định gọi cho Kellogg để lùi hoặc thậm chí hủy cuộc hẹn. Đôi khi làm như thế dễ dàng hơn… Cô ngăn Maggie thôi không dìm chỗ bánh kếp của nó vào một cơn lũ xi rô dâu và việt quất, sau đó quay sang Wes và nói hấp tấp: “À, đúng rồi, mẹ không đi được con ạ.
Mẹ có kế hoạch rồi”. “Ồ”. “Nhưng mẹ chắc là ông muốn đi với con đấy”. “Mẹ định đi đâu? Gặp Connie? Hay Martine? Có thể họ cũng muốn đi đấy. Tất cả cùng đi. Có thế họ đem hai bạn sinh đôi đi cùng nữa”. “Đúng rồi. Hai anh em sinh đôi!”, Maggie nói. Dance nghe thấy lời nói của bác sĩ tâm lý trị liệu của cô: Kathryn, chị không thể thấy được thực chất những gì cháu nói.
Bố mẹ thường cảm thấy con mình có lý khi phản đối những cuộc hẹn hò với bố mẹ kế tiềm năng thậm chí cả những cuộc hẹn hò bình thường. Chị không được nghĩ như vậy. Cháu giận dữ vì nó coi đó là việc chị phản bội lại kỷ niệm về bố cháu. Chuyện này không liên quan gì tới đối tác cả.
Cô quyết định: “Không, mẹ sẽ đi ăn tối với một đồng nghiệp”. “Đặc vụ Kellogg”, cậu bé phản pháo. “Đúng thế. Chú ấy sắp phải quay về Washington và mẹ muốn cảm ơn chú ấy về tất cả những việc chú ấy đã làm cho chúng ta”. Cô cảm thấy hơi tầm thường vì suy nghĩ của mình: Kellogg sống ở xa nên anh sẽ không phải là mối đe dọa dài hạn (Mặc dù cô nghĩ rằng đầu óc nhạy cảm của Wes có thể dễ dàng đi đến kết luận rằng Dance đã có kế hoạch tách chúng khỏi bạn bè và gia đình ở bán đảo để chuyển tới thủ đô).
“Được rồi”, cậu bé nói, cắt chỗ bánh kếp, ăn vài cái, vẻ suy tư. Dance dùng khẩu vị của thằng bé làm máy đo phản ứng của nó. “Này con trai mẹ, có chuyện gì thế?” “Không có gì ạ”. “Chắc chắn ông ngoại sẽ thích đi xem thuyền với con đấy”. “Chắc rồi”. Sau đó cô lại hỏi một câu hấp tấp nữa: “Con có thích chú Winston không?”.
“Chú ấy được”. “Con có thể nói với mẹ”. Khẩu vị của cô biến mất. “Con không biết… chú ấy không giống chú Michael”. “Không, chú ấy không giống. Nhưng không có nhiều người như Michael đâu”. Người bạn thân của cô vẫn không gọi điện lại cho cô cho đến tận lúc này. “Nhưng điều đó không có nghĩa là mẹ không thể đi ăn tối với họ đúng không?” Họ cùng yên lặng ăn trong vài phút.
Sau đó Wes bật ra: “Maggie cũng không thích chú ấy”. “Em không nói thế. Đừng nói những thứ em không nói chứ!” “Có, em có nói. Em nói chú ấy béo bụng”. “Không phải!” Mặc dù khuôn mặt đỏ lên của con bé nói với Dance rằng nó có nói. Cô cười, đặt dĩa xuống. “Này hai đứa, nghe đây.
Việc mẹ có đi ăn tối với ai đó hay kể cả có đi xem phim với họ hay không thì cũng không có gì làm chúng ta thay đổi. Gia đình chúng ta, lũ chó, cuộc sống của chúng ta sẽ không thay đổi gì. Mẹ hứa đấy. Được chứ?” “Được”, Wes nói. Có chút phản xạ nhưng thằng bé có vẻ chưa hoàn toàn bị thuyết phục.
Lúc này thì Maggie lại lo lắng, “Mẹ không định lấy chồng lần nữa đấy chứ?” “Mag, sao con lại nghĩ thế?” “Con chỉ băn khoăn thôi”. “Mẹ chưa thể hình dung ra việc đi bước nữa”. “Mẹ không nói không”, Wes lầm bầm. Dance cười khi nghe thấy một câu trả lời hoàn hảo của một thẩm vấn viên.
“Ờ, câu trả lời của mẹ đây. Mẹ chưa thể hình dung ra chuyện đó”. “‘Con muốn là cô gái đẹp nhất”, Maggie nói. “Phù dâu”, Dance sửa. “Không, con đã xem chương trình đặc biệt sau giờ học. Bây giờ người ta làm chuyện đó khác rồi”. “Khác đi”, mẹ con bé lại sửa, ” Nhưng không nên phân tán, ta đang có bánh kếp và trà đá uống kèm.
Và chúng ta cần lập kế hoạch cho ngày Chủ nhật. Các con phải suy nghĩ đấy”. “Con sẽ nghĩ”, Wes có vẻ như đã được an ủi. Dance ăn nốt bữa tối, cảm thấy hạnh phúc với chiến thắng này: thành thật với con trai và nhận được sự đồng thuận dù thụ động của cậu bé cho cuộc hò hẹn.
Thật lạ lùng, chỉ một bước đi nhỏ này cũng đã giảm nhẹ rất nhiều sự khủng khiếp của những sự kiện ngày hôm đó. Về tới nhà, Dance dành vài tiếng nghe dàn đồng ca địa phương, sau đó nghe điện thoại, trong đó có cả cuộc điện thoại từ Morton Nagle để cảm ơn cô lần nữa vì những gì cô đã làm cho gia đình ông ta.
Winston Kellogg không gọi điện, như thế thật hay (có nghĩa là cuộc hẹn vẫn giữ nguyên). Michael O’Neil cũng không gọi, nhưng thế thì không hay lắm. Tình trạng của Rebecca Sheffield đã ổn định sau khi phẫu thuật khẩn cấp. Cô ta phải nằm viện, có canh gác, thêm sáu, bảy ngày nữa và sẽ phải phẫu thuật thêm.
Dance nói chuyện một lúc với Martine Christensen về Website Những giai điệu Mỹ, sau đó là kết thúc công việc, đến bữa tráng miệng: bỏng ngô – thật là có lý sau một bữa ngọt. Dance tìm được một gói Walỉace & Gromit Claymation, cho vào lò nướng và kịp thời cứu được gói Redenbacher khỏi bị tiêu diệt trong lo vi sóng trước khi cô làm cho cái túi bắt cháy như tuần trước.
Khi cô đổ gói bỏng ngô ra bát thì chuông điện thoại reo. “Mẹ”, Wes vội vàng nói, “Con sắp chết đói đây”. Cô thích kiểu nói này. Điều đó có nghĩa là thằng bé đã vứt bỏ tâm trạng bất an của nó. “Là TJ”, cô nói, mở điện thoại di động. “Chào chú ấy hộ con nhé”, cậu bé nói, bốc một nắm bỏng ngô cho vào mồm.
“Wes gửi lời chào”. “Ồ, tốt quá. À, mà nói với nó, TJ lên level tám của ‘Zarg’ rồi đấy”. “Thế có hay không?” “Sếp không biết được đâu”. Dance chuyển lại lời nhắn và mắt Wes sáng lên. “Level tám? Không thể nào!” “Thằng bé rất ấn tượng. Có chuyện gì thế?” “Bằng chứng, báo cáo, email, mọi thứ”.
Ý anh ta là báo cáo tổng kết. Nó sẽ rất dày trong vụ này, với nhiều loại giấy tờ liên quan đến tội phạm nghiêm trọng và công văn. Cô điều hành vụ này và CBI có quyền phán xét chính. “Tôi. Ờ, ý tôi là chúng ta”. Tôi thích câu trả lời đầu tiên hơn sếp ạ. A, tiện đây sếp có nhớ ‘Nimue’ không? Một từ thần bí.
“Thì sao?” “Tôi tìm được một kết quả nữa đến nó, sếp có muốn tôi làm tiếp không?” ‘Tôi nghĩ ta nên làm. Không nên bỏ qua bất cứ điều gì”. “Ngày mai được chứ? Đêm nay, không có nhiều hẹn hò lắm, nhưng Lucrieta có thể là người phụ nữ trong mộng của tôi”. “Cậu có hẹn với cô nào tên là Lucrieta à? Cậu có thể phải tập trung làm việc… Nhưng biết tôi sẽ nói gì không? Đem đám giấy tờ lại cho tôi và cả thứ liên quan đến Nimue nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.