Con Gái Quỷ Medusa

CHƯƠNG 6



Toa xe dùng làm nhà ở của Josh Parker có một máy phát điện nhỏ. Ông già quả không nói dối, toa xe đủ chỗ cho nhiều người. Jane Collins và Josh Parker ngồi bên bàn ở giữa xe, cạnh đó là tủ lạnh. Josh lấy từ tủ lạnh ra hai lon bia, bởi cả Jane Collins cũng muốn uống một ngụm. Cô chỉ từ chối không uống rượu Brandy cùng với Josh. Người đàn ông hầu như nuốt chửng hai cốc rượu liền, thế rồi ông gạt cốc sang một bên và đờ đẫn nhìn xuống mặt bàn phủ một lớp vải màu xanh trắng.
– Cái khăn này là do vợ tôi mua đấy.
Ông ta lẩm bẩm, giơ tay vuốt một nếp gấp cho phẳng lại. Jane để cho ông tự do. Chỉ sau đó một lúc lâu, cô mới gợi chuyện:
– Tôi biết ông đang rất vất vả, ông Parker. Nhưng cả hai chúng ta đều muốn tìm lời giải cho cái chết bí hiểm của con trai ông.
– Dĩ nhiên rồi.
– Thế nên tôi rất muốn được nghe ông trả lời một vài câu hỏi. Có thể có những việc ông cho là không quan trọng, nhưng tôi cần phải áp dụng một số phương pháp nhất định, chắc là ông cũng thông cảm. – Vâng, cô cứ hỏi đi.
– Con trai ông chắc đã sa vào bẫy của kẻ sát nhân, người ta có thể nói như vậy. Việc đó đã xảy ra ở khuôn viên này. Rất có thể kẻ giết người đang trà trộn trong hàng ngũ các bạn đồng nghiệp của ông. – Tôi thật không thể tin nổi.
Ông già nói.
– Tôi cũng không, nhưng chúng ta không được lơi là khả năng này. Kẻ giết người biết tường tận mọi chuyện. Lại thêm một lần nữa, hắn để lại chữ ký của mình. Thân chủ của tôi đã phát hiện ra điều đó và quyết định gửi tôi về đây.
Jane giơ ngón tay trỏ lên. – Tôi chỉ muốn ông nhớ lại thời gian cuối sống chung với anh Freddy.
– Việc này vừa dễ mà lại vừa khó. Hai chúng tôi đều cặm cụi làm việc và bán xổ số cầu may cho mọi người.
– Tôi cũng đoán thế.
– Vậy thì tôi không biết cô thật sự muốn hỏi điều gì, cô Collins.
Jane giơ tay gạt chiếc đèn trên mặt bàn sang một bên để không bị chói mắt.
– Tôi chỉ đơn giản muốn biết ông có nhận thấy hiện tượng gì lạ ở con trai mình không.
Josh Parker nhăn trán.
– Cái gì lạ sao?
– Ông có thấy anh ấy thay đổi không? Anh ấy buồn rầu hay là rất vui vẻ? Có câu nói hoặc là cử chỉ nào ám chỉ rằng anh ấy gặp chuyện khó chịu? Anh ấy có muốn nói chuyện với ông?
Người đàn ông lắc đầu.
– Chẳng có gì cả, cô Collins ạ. Đấy mới là chuyện lạ. Freddy cũng như mọi khi thôi, chẳng buồn hơn mà cũng chẳng vui hơn. Nó cư xử hoàn toàn bình thường và chăm chỉ bán vé với tôi. Nó là người chào hàng, nó cầm micro trong tay và tìm cách lôi kéo người ta về xe bán vé của chúng tôi bằng những câu nói vui vẻ. Tôi chẳng nhận thấy điều gì khác lạ cả.
Jane không là người chóng đầu hàng.
– Thế còn sau giờ làm việc?
– Ý cô muốn nói sao?
– Tôi muốn hỏi còn vào giờ hội chợ đóng cửa thì sao?
– Thì chúng tôi cùng ngồi ăn ở chiếc bàn này, cùng uống với nhau một ngụm bia và đếm doanh thu trong ngày.
– Rồi sau đó cả hai cùng đi ngủ?
– Vâng.
– Đi ngủ cùng một lúc sao?
Josh Parker giơ một bàn tay lên. Những ngón tay ông vuốt mặt.
– Không, tôi đi ngủ trước.
– Con trai ông có rời xe ra ngoài lần nào không?
– Chắc phải có vì tôi tìm thấy xác của nó ở bên ngoài.
– Bình thường thì con trai ông có hay đi ra ngoài trong đêm không?
Josh nhún vai.
– Cũng hiếm khi lắm. Nhất là những khi ở vùng nông thôn. Tại các thành phố lớn thì khác, ở đó có những đám lang thang côn đồ thường tụ tập trong khu hội chợ. Nhưng ở nông thôn thì chúng tôi không bao giờ gặp chuyện bực mình. Tôi có thể đảm bảo như vậy.
– Vậy mà anh ấy vẫn đi ra ngoài?
– Tôi cũng thấy lạ.
– Có lẽ anh ấy phải nghe thấy một tiếng động nào đó. Có thể anh ấy bị đánh thức, hay là anh ấy chưa đi ngủ. Khi ông tìm thấy anh ấy, anh ấy mặc gì?
– Mặc quần áo bình thường. Sau đó tôi đã thay đồ cho nó. Jane hắng giọng.
– Đúng là bí hiểm thật.
– Cô thú nhận. Dĩ nhiên yếu tố quan trọng nhất là ban đêm.
– Bây giờ cũng đang là đêm đó.
– Đúng. Hai người im lặng. Khi Josh Parker uống hết lon bia, Jane hỏi tiếp.
– Ông không nghi ngờ ai cả sao? Tôi biết, nghe câu này có vẻ ngu ngốc.
– Nhưng cô tiếp tục nói với gương mặt người đàn ông đang ngạc nhiên.
– Nhưng phải có một cái gì đó…
– Không, cô Collins, không đâu. Tôi chẳng nghi ngờ ai cả. Tôi thật không thể tưởng tượng nổi rằng có kẻ nào trong những bạn đồng nghiệp của tôi lại làm chuyện đó. Mà làm bằng cách nào? Jane tỏ vẻ đồng tình.
– Làm bằng cách nào, đó thật sự là một vấn đề. Nhưng đây cũng là chuyện tôi đã nghĩ tới.
– Dĩ nhiên, tôi cũng vậy thôi. Cả tôi cũng đang nghĩ mãi mà không ra.
Ông già rót cho mình một ly rượu mới.
– Nhưng tôi không tìm thấy gì cả. Cứ nghĩ mãi tới chuyện này, người ta muốn phát điên lên.
– Vâng, nếu người ta là người bình thường.
Jane thú nhận.
– Kìa, tôi phải hiểu thế nào đây? Chẳng lẽ cô không phải là người bình thường? Trông vẻ ngoài của cô có gì khác lạ đâu?
– Tôi không nói theo hướng đó, ông Parker. Tôi chưa thể giải thích được rõ ràng mọi sự. Nhưng ông cứ tin tôi, tôi làm việc với những vụ án nhiều khi nằm ngoài ranh giới của chuyện bình thường, mà cũng không phải là chuyện những cảnh sát viên bình thường quen làm.
– Ra thế, vậy ra đây là một vụ án nằm ngoài ranh giới bình thường.
– Chính xác! – Nhưng nói chung chung như thế thì tôi cũng nói được.
– Đã có bao giờ ông nghĩ ai là nguyên nhân của vụ này chưa, ông Parker?
– Thôi nào, cô Collins lúc nào mà tôi chẳng nghĩ đến.
– Nhưng tôi đoán rằng ông chưa bao giờ nghĩ tới con quỷ Medusa hoặc là câu chuyện về Medusa. – Sao kia? – Người đàn ông lắc đầu. Chẳng lẽ cô muốn nhắc con quái vật trong thần thoại Hy Lạp với cái đầu mọc rắn?
– Chính thế đấy, chính xác. Josh Parker cúi người về phía trước.
– Một huyền thoại sao?
– Tôi công nhận, đó là huyền thoại.
– Nhưng một huyền thoại không thể giết người. Một huyền thoại không có thật, cô Collins ạ. Cả hai chúng ta đều biết như thế mà.
– Nhìn chung thì cũng đúng. Chỉ có điều huyền thoại thỉnh thoảng cũng gặp gỡ sự thật. Khi chuyện đó xảy ra, mọi việc sẽ trở thành phức tạp, tôi cũng đã thu thập được vài kinh nghiệm. Người đàn ông rên lên.
– Rắc rối quá. Không thể được, tôi không hiểu nổi. Một huyền thoại, ôi trời… không đâu, cô Collins.
– Thế ông có lời giải thích nào tốt hơn không?
– Tôi chẳng có lời giải thích nào cả. Nhưng dĩ nhiên tôi không thể chấp nhận giả thuyết của cô. Cứ như cô nói thì bây giờ đang có một con quỷ Medusa chạy ở khu hội chợ này. Một người đàn bà mọc rắn ở trên đầu và cứ nhìn ai thì người đó hóa đá.
– Chính là điều tôi nghĩ đấy! Josh Parker há mồm ra.
Bối rối, ông không biết nhìn về đâu bây giờ, ông nhún vai, lấy một lon bia mới ra khỏi tủ lạnh, mở nắp rồi uống.
– Không, không, trời đất ạ, sao lại có chuyện đó được?
– Đúng là chuyện khó tin, tôi hiểu. Nhưng tôi tin rằng trong vụ này, chúng ta phải nghĩ khác bình thường.
– Tôi đuối sức rồi.
– Tôi rất thông cảm, ông Parker. Nhưng tôi sẽ tính đến khả năng đó.
– Vâng, tôi thật không biết nói sao, tôi rất tiếc, tôi…
Người đàn ông ngưng giữa câu nói khi nhìn thấy ngón tay trỏ của Jane đột ngột giơ lên môi. Sau một vài giây, ông hỏi nhẹ.
– Sao thế?
– Ông có nghe thấy gì không?
– Cái gì kia? – Có tiếng động bên ngoài.
– Không, tôi không nghe, ở đâu?
– Tôi tin là tiếng xe, còn ở tương đối xa. – Jane từ từ đứng dậy.
– Ông cứ ngồi bên bàn này, tôi ra ngoài xem một chút.
– Cô muốn đi lùng con quỷ Medusa ư?
Jane thậm chí chẳng còn thời gian để cười với câu hỏi đó. Cô rút từ túi đeo ra một chiếc gương cầm tay và đút nó vào túi áo khoác, rồi mặc áo lên người. Josh Parker ngạc nhiên nhìn cô. Nhưng ông ta không nói gì. Đây là những việc ông hoàn toàn không hiểu, ông đã làm xong nghĩa vụ của mình đối với Freddy. Giờ không còn con trai ông nữa, chỉ còn có một mình ông. Josh cũng chẳng biết có nên mừng khi thấy có người muốn giải thích cái chết của Freddy. Đến bên cánh cửa, Jane Collins quay người lại một lần nữa.
– Có chuyện gì thì ông cũng ở yên trong xe này nhé, ông Parker.
Người đàn ông gật đầu.
– Được. Nhưng cô hãy nói cho tôi nghe một điều. Cô hy vọng tìm thấy cái gì ở ngoài kia? Câu đùa của tôi về Medusa dĩ nhiên là trò vớ vẩn. Tôi nghĩ…
– Ông không cần phải xin lỗi đâu, ông Parker. Và câu đùa đó cũng không vớ vẩn lắm đâu. Ông đã đoán đúng đấy. Có lẽ ở ngoài kia tôi sẽ gặp những nhân vật khác.
– Vào thời gian này sao?
– Ai biết được…
Jane gật đầu ngắn với Josh. Thật tình cô rất thương người đàn ông già nua đang đờ đẫn ngồi trong ánh sáng của ngọn đèn. Cô tự hỏi ông còn chịu đựng được bao lâu nữa. Cái chết của người con trai đã lay động ông đến tận cội rễ, và sự xuất hiện của con quỷ Medusa bây giờ chắc sẽ khiến ông mất trí. Một lần nữa, bàn tay Jane sờ xuống mảnh gương trong túi áo. Nó đây. Cô có thể đi được rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.