Lời Tiên Tri Núi Andes

4. TRANH GIÀNH QUYỀN LỰC



Một ổ gà trên đường khiến chiếc Jeep lắc mạnh và làm tôi thức giấc. Tôi nhìn đồng hồ: ba giờ chiều. Tôi duỗi người để tỉnh táo hơn và ngay tức khắc cảm thấy đau nhói ở lưng.

Chuyến đi quả là khủng khiếp. Sau khi ra khỏi Viciente, chúng tôi đã không ngưng di chuyển và thường đổi hướng, như thể Wil đang tìm kiếm một điều gì đó mà không gặp. Chúng tôi đã qua đêm tại một quán trọ thiếu tiện nghi, và tôi chỉ có thể chợp mắt đôi chút. Giờ đây, sau mt ngày du hành thứ hai cũng kinh khiếp không kém, tôi đã sẵn sàng để than vãn.

Tôi liếc nhìn Wil. Ông đang chăm chú vào con đường đến nỗi tôi không dám nói năng gì, sợ làm ông mất tập trung. Wil cũng vẫn có cái vẻ như vài giờ trước dây, khi ông nhìn tôi và nói cần phải dừng xe để nói chuyện với nhau.

Wil dã nói: “Hẳn anh còn nhớ tôi có nói rõ là những mặc khải cần phải được khám phá lần lượt?”.

– Vâng.

– Anh có tin rằng từng mặc khải đó sẽ tự đến với anh? Tôi mỉm cười:

– À, cho đến lúc này thì điều đó đang diễn ra. Không thay đổi nét mặt, Wil nói:

Khám phá mặc khải thứ là không khó lắm. Chỉ cần đến Viciente là có thể. Nhưng kế từ bây giờ, việc khám phá những mặc khải khác sẽ khó khăn hơn.

Sau một lúc im lặng. Wil nói tiếp: “Chúng ta sẽ tiến về hướng nam. đến một làng nhỏ tên là Cula. gần Quilabamba. Ở đó có một khu rừng nguyên sinh mà tôi muốn cho anh biết. Nhưng điều quan trọng là anh phải rất chú tâm và tỉnh táo. Những trùng hợp ngẫu nhiên sẽ không ngưng diễn ra trước mắt anh. nhưng anh phải biết nhận ra chúng. Anh hiểu tôi nói chứ?

Tôi đã nói với Wil là tôi hiểu và sẽ không quên những lời dặn của ông. Ngay sau đó câu chuyện tắt lịm, tôi chìm vào giấc ngủ và chính tư thế ngủ đã làm cho tôi giờ đây đau nhức ở lưng.

Tôi duỗi người và nhìn Wil:

– Chúng ta đang ở đâu.

Một lần nữa, trên dãy núi Andes.

Những ngọn đồi đã thay chỗ cho những thung lũng ở phía xa và những đỉnh núi cao. Thảm thực vật trở nên hiếm hoi: cây cối cằn cỗi bởi gió. Trong khi hít thớ sâu, tôi thấy không khí mát lạnh và loãng đi

Phía trước chúng tôi, con đường là một khúc uốn quanh rộng. Bên đường có một trạm xăng và một cửa hang ở đó, một chiếc xe đang đậu, capo mở. Những dung cụ sửa xe để bừa bãi trên một mảnh giẻ cũ. Khi chúng tôi đi qua, một người đàn ông tóc vàng bước ra cửa hàng, và nhìn chúng tôi. Ông ta có khuôn mặt tròn, đeo kính gọng đen.

Tôi chăm chú nhìn ông ta và đầu óc tôi quay về với quá khứ của năm năm trước.

Tôi nói với Wil:

– Tôi biết không phải là người quen, nhưng người đàn ông đó trông giống một người bạn cùng làm chung sở với tôi. Đã nhiều năm tôi không nghĩ đến anh ta.

Tôi thấy Wil đang quan sát tôi. Ông nói:

– Tôi đã nói với anh là phải rất chú ý. Chúng ta nên quay lại để xem người đàn ông đó có cần giúp gì không. Ông ấy có vẻ không phải người địa phương này.

Chúng tôi quay xe lại. Trước cửa hàng, người đàn ông đang loay hoay với máy xe. Wil dừng trước cây xăng. Ông hạ kính xe và hỏi:

– Hình như anh gặp chuyện không ổn?

Người đàn ông đưa tay đẩy gọng kính lên sông mũi, một thói quen trước kia của bạn tôi.

– Vâng, xe tôi bị hỏng máy.

Ông ta đã ngoại tứ tuần và có vẻ gầy. Ông nói tiếng Anh một cách thận trọng với âm sắc Pháp. Wil bước xuống xe tự giới thiệu và giới thiệu tôi với người kia.

Ông ta mỉm cười bắt tay tôi, và tôi có cảm tưởng đã biết ông. Tên ông là Chris Reneau

Tôi nói:

– Hình như ông là người Pháp.

– Đúng vậy. Nhưng tôi đang dạy môn tâm lý học tại Brazil. Tôi đến Peru để tìm thông tin về một phát hiện khảo cổ học, một bản chép tay rất cổ.

Tôi tần ngần một lúc, chẳng hiểu có nên tin ông ta hay không. Cuối cùng, tôi thú thật:

Chúng tôi đến đây cũng vì lý do đó.

Ông ta nhìn tôi, vẻ rất ngạc nhiên:

– Vậy, anh có thể cho tôi biết điều gì nào? Anh đang được xem các bản sao của Bản Chép Tay đó chưa?

Trước khi tôi kịp trả lời, Wil đã bước vội ra khỏi cửa hàng, đóng mạnh cửa ở phía sau.

Wil nói:

– May quá! Ông chủ cửa hàng có thể dành cho chúng ta một nơi để cắm trại, và chúng ta sẽ có một bữa ăn nóng. Vậy, chúng ta nên ở lại đây đêm nay.

Rồi quay sang Reneau, Wil nói: ‘Nếu không ngại ông có thể cắm trại cùng chúng tôi’.

– Vâng, tôi rất thích có bạn.

Trong khi Wil và Reneau nói về chuyện động cơ ôtô, tôi tựa người vào chiếc Jeep, cảm nhận hơi ấm của mặt trời và chìm vào một cơn mơ màng dịu dàng với mộtt người bạn cũ mà Reneau đã gợi lên trong tâm trí tôi- Bạn tôi là người ham hiểu biết, cởi mở như Reneau và rất ham đọc sách. Tôi nhớ lại những lý thuyết mà anh ta đã nêu ra, nhưng không thể nhớ một cách chính xác.

Wil vỗ vai tôi:

– Hãy mang đồ của chúng ta ra nơi cắm trại. Tôi gật đầu, vẻ xa vắng.

Wil mở cửa phía sau xe, lấy lều và túi ngủ, trao cho tôi, rồi ông cầm lấy một túi lớn chứa đầy quần áo. Reneau khoá cửa xe của mình. Chúng tôi đi qua cửa hàng và bước xuống vài bậc thang. Sống núi đột ngột uốn cong ở phía sau trạm xăng; chúng tôi đi theo con đường mòn ở phía trái.

Đi được ba mươi mét, chúng tôi nghe thấy tiếng nước chảy, và xa xa là một thác nước đang đổ xuống từ những tảng đá. Không khí mát lạnh và đượm mùi bạc hà.

Ở phía trước mặt, vùng đất trở nên bằng phẳng, thác nước tạo ra một cái hồ nhỏ trong vắt, đường kính khoảng bảy mét. Có ai đó đã dọn nơi này để nó trở thành một nơi cắm trại và đã xây một vòng cung nhỏ bằng đá để nhóm lửa trại. Củi đã được chất đống bên một gốc cây.

“Hoàn hảo”, Wil thốt lên khi bắt đầu dựng cái lều lớn, đủ chỗ cho bốn người. Reneau dựng cái lều nhỏ của mình ra gần lều của Wil.

Dựng xong lều, Wil rời chúng tôi để đi hỏi về bữa ăn tối. Reneau hỏi:

-Wil và anh là những nhà nghiên cứu?

Tôi đáp:

– Wil là người hướng dẫn, còn tôi thì chẳng làm gì vào lúc này. Reneau có vẻ ngạc nhiên. Tôi mỉm cười và nói tiếp: “Ông đã đọc một số phần của Bản Sách Cổ Chép Tay rồi chứ?”

– Chỉ được đọc mặc khải thứ nhất và thứ hai. Tôi muốn nói với anh một điều: theo tôi, mọi sự đang diễn ra như Bản Sách Cổ Chép Tay giải thích. Tầm nhìn của chúng ta về thế giới đang thay đổi: tôi nhận thấy điều đó trong ngành của tôi.

– Thật vậy ư?

Reneau hít thở sâu:

– Lĩnh vực nghiên cứu của tôi là sự xung đột. Tôi nghiên cứu những lý do khiến con người trở nên hung hãn với nhau. Từ lâu, chúng ta biết rằng bạo lực có nguồn gốc từ ước muốn thông trị người khác trong mỗi chúng ta, nhưng chỉ gần đây thôi người ta mới nghiên cứu vấn đề thuộc nội tâm, trong ý thức của con người. Chúng tôi nghiên cứu điều gì đã tác động trong ý thức của một người khi người đó muốn thống trị người khác. Chúng tôi đã phát hiện rằng, khi một người trò chuyện với những người khác, điều xảy ra hàng tỉ lần mỗi ngày trên thế giới này, thì có hai tình huống. Người trò chuyện hoặc sẽ mạnh lên hoặc sẽ yếu đi, tuỳ theo điều đã xảy ra giữa họ.

Tôi ngạc nhiên nhìn Reneau. Ông có vẻ bối rối khi nói nhiều đến thế. Tôi yêu cầu ông giải thích tiếp.

Ông nói:

– Vì lý do đó, người ta luôn có vẻ muốn thao túng những người khác. Dẫu đề tài của câu chuyện hoặc vấn đề đang bàn cãi là gì, chúng ta luôn sẵn sàng để nói ra điều cần thiết để chứng minh ta có lý. Trong trò chuyện, trao đổi, mỗi người đều tìm cách để thống trị người khác. Nếu thắng cuộc, thay vì cảm thấy yếu kém, chúng ta cảm thấy mạnh mẽ trở lại. Nói khác hơn, nếu chúng ta muốn chế ngự người khác, chẳng phải là vì ta có một mục đích rõ ràng và tức thời, mà vì ảnh hưởng tâm lý mà chúng ta sẽ đạt được. Đó là lý do của mọi xung đột phi lý xảy ra giữa những cá nhân và giữa những quốc gia.

“Trong lĩnh vực của tôi, ngày nay người ta đã nhìn nhận rằng công chúng đã bắt đầu ý thức vấn đề. Chúng ta đã nhận thức rằng mình đang thao túng người khác đến mức nào, và từ việc đó chúng ta có xu hướng cáo giác những động cơ đang thôi thúc chúng ta. Chúng ta đang tìm kiếm một cách thức khác để ứng xử với tha nhân. Theo tôi, việc đặt lại vấn đề này là một trong những nét đặc trưng của thế giới mới mà Bản Sách Cổ Chép Tay đã nêu”.

Chúng tôi ngưng nói khi Wil báo bữa ăn tối đã được dọn ra. Chúng tôi đi theo con đường mòn để đến tầng hầm của cửa hàng, nơi gia đình người chủ sinh sống. Khi ngang qua phòng khách, chúng t trên một cái bàn ở phòng ăn có món ragu, rau và món xà lách.

Chủ nhân nói bằng tiếng Anh:

– Mời các ông ngồi.

Ông kéo ghế cho chúng tôi. Cạnh ông là một phụ nữ lớn tuổi hơn, có lẽ là vợ ông, và một bé gái khoảng mười lăm tuổi.

Khi ngồi xuống, Wil làm rơi cái nĩa xuống sàn, và ông chủ giận dữ nhìn người đàn bà, rồi đến lượt người đàn bà đó giận dữ nhìn đứa bé gái. Đứa bé gái chạy vội vào một căn phòng, mang ra một cái nĩa sạch và trao nó cho Wil bằng bàn tay hơi run. Ánh mắt của tôi bắt gặp ánh mắt của Reneau.

“Chúc ngon miệng”, ông chủ nói khi trao cho tôi một cái đĩa. Trong hầu suốt bữa ăn, Reneau và Wil nói về các vấn đề đại học, những thách đố của giáo dục và ngành xuất bản. Ông chủ đã ra khỏi phòng, nhưng người đàn bà vẫn còn đứng ở ngưỡng cửa.

Khi người đàn bà và đứa bé gái dọn ra những chiếc bánh nhỏ phết mứt, đứa bé đã sơ ý chạm khuỷu tay vào ly nước của tôi khiến nước đổ ra bàn. Người đàn bà bước vội đến, tức giận và mắng đứa bé gái bằng tiếng Tây Ban Nha.

Bà nói khi lau nước tràn ra trên bàn:

– Ông thứ lỗi cho. Con gái tôi quá vụng về.

Nghe câu đó, đứa bé gái điên tiết. Nó ném những chiếc bánh vào mặt người đàn bà, nhưng không trúng. Khi ông chủ bước vào, thức ăn và mảnh chén đĩa đã tung toé trên bàn.

Wil đứng dậy, trả tiền và chúng tôi vội vã ra khỏi nơi này. Cho đến lúc đó, Reneau không nói năng gì. Nhưng vừa ra khỏi nhà, ông hỏi ngay:

– Anh thấy chứ? Đứa bé gái đó vừa cho chúng ta thấy điển hình về bạo lực tâm lý. Đó là điều mà nhu cầu chế ngự của con người đưa đến khi nó bị dồn ép đến cực điểm. Người đàn bà và ông chủ đó hoàn toàn bóp nghẹt đứa bé gái. Anh có nhận thấy nó đã căng thẳng đến mức nào và dáng đứng lom khom của nó?

Tôi gật đầu:

– Có chứ. Nhưng hình như nó đã chịu hết nổi.

– Đương nhiên. Cha mẹ nó không để cho nó được yên. Theo quan điểm của nó, giải pháp duy nhất là bùng nổ. Bằng cách đó, nó có thể tự chế ngự. Không may, khi lớn lên nó sẽ muốn thống trị những người khác cũng bằng cách đó, chỉ vì chấn thương tâm thần xưa cũ. Điều đó sẽ làm cho nó trở thành một người có tính thống trị dễ bị tổn thương, đặc biệt là với trẻ em. Quả thật, chắc chắn là cha mẹ nó cũng từng trải qua chấn thương tâm thần như nó; và như thế, bạo lực tâm lý truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác.

Ngưng đề cập đến vấn đề, Reneau nói: “Túi ngủ của tôi vẫn còn trong xe. Tôi phải đi lấy đây”.

Wil và tôi tiếp tục đi về bãi cắm trại. Wil mỉm cười:

– Thật ra, chính Reneau là người đã trả nhiều chi phí hơn cả cho cuộc nói chuyện. Phần anh, anh lắng nghe, trả lời những câu hỏi mà người ta nêu lên cho anh, nhưng anh chẳng cung ứng gì nhiều để đáp lại.

Tôi nói, có phần thủ thế:

– Điều ông ấy nói làm tôi quan tâm.

Wil làm ra vẻ không để ý đến giọng nói của tôi:

– Anh có thấy năng lượng đã chuyển dịch giữa những thành viên trong gia đình đó? Hai vợ chồng đó đã hút năng lượng của đứa con, cho đến khi năng lượng của nó hầu như cạn kiệt.

– Tôi đã quên quan sát dòng năng lượng.

– Theo anh thì Reneau có mong muốn trông thấy dòng năng lượng? Anh nghĩ sao về việc đã gặp Reneau?

– Tôi không biết nữa.

– Anh có tin rằng có một lý do cho sự gặp gỡ? Chúng ta đang rong ruổi trên đường, anh cho rằng đã gặp một người trông giống như một người bạn của anh, và khi nói chuyện với người đó, anh phát hiện người đó cũng đang đi tìm Bản Sách Cổ Chép Tay. Phải chăng điều đó còn hơn cả một trùng hợp ngẫu nhiên?

– Đúng vậy.

– Có thể anh đã gặp Reneau để được trao cho một thông tin khiến anh sẽ kéo dài thời gian ở đây. Và có thể anh cũng có điều gì đó để truyền cho ông ta.

– Vâng, hẳn vậy. Tôi sẽ nói gì với ông ấy?

Wil nhìn tôi với vẻ thân tình như thường lệ:

– Nói sự thật.

Trước khi tôi kịp trả lời, thì Reneau đang đến gần. Reneau nói:

– Tôi có mang theo cây đèn pin.

Nhận thấy buổi chiều đang xuống, tôi nhìn về phía tây. Mặt trời đã lặn, nhưng trời vẫn còn một màu cam rực rỡ.

Lúc này Wil đã vào trong lều, và Reneau đang lấy túi ngủ vali.

Tôi bước đến bên Reneau. Ông nhìn tôi và nói:

– Có điều tôi chưa hỏi anh, đó là anh đã thực sự khám phá những mặc khải nào?

– Tôi chỉ được nghe mô tả về hai mặc khải đầu tiên, nhưng chúng tôi vừa trải qua hai ngày tại khu dinh thự Viciente, gần Satipo, và một trong những nhà nghiên cứu ở đó đã cho tôi một bản sao của mặc khải thứ ba. Thật đáng kinh ngạc.

Reneau tròn xoe mắt:

– Anh có mang theo bản sao đó?

– Có. Ông muốn xem nó?

Tôi trao bản sao cho Reneau, và ông chui ngay vào lều của ông để đọc. Sau khi tìm thấy những tờ báo cũ và diêm quẹt, tôi nhóm một ngọn lửa trại. Khi lửa đã cháy, Wil ra khỏi lều.

Ông hỏi:

– Reneau đâu?

– Ông ấy đang đọc bản dịch mà Sarah đã cho tôi.

Wil ngồi xuống trên một khúc gỗ tròn, gần lửa trại, và tôi đến ngồi cạnh ông. Đêm đã xuống; chỉ thấy đường nét âm u của cây cối ở phía rước, những ánh đèn lờ mờ của trạm xăng ở phía sau, và một thứ ánh sáng yếu ớt xuyên qua vải lều của Reneau. Lửa tí tách trong đêm.

Sau khoảng ba mươi phút, Reneau ra khỏi lều, tay cầm đèn pin. Ông ngồi xuống bên trái tôi trong khi Wil đang ngáp dài.

Reneau nói với tôi:

– Mặc khải đó thật tuyệt vời. Có ai ở đó đã thực sự trông thấy những trường năng lượng?

Tôi ngắn gọn kể lại những gì đã trải qua từ lúc đến Viciente cho tới khi tôi thấy những trường năng lượng

Reneau lặng im một lúc trước khi hỏi:

– Họ thật sự ngoại xuất năng lượng của họ vào các thực vật và tác động đến sự phát triển của chúng ư?

– Vâng. Và điều đó cũng ảnh hưởng đến quá trình dinh dưỡng của thực vật.

Reneau như thể nói với chính mình:

– Nhưng các mặc khải còn rộng lớn hơn điều đó. Mặc khải thứ ba báo rằng thế giới trong tổng thể của nó được hình thành bởi năng lượng, và chúng ta có thể tác động không chỉ đến cây cối, mà còn đến những sự vật khác, bằng năng lượng của chúng ta. Tôi muốn biết bằng cách nào ta có thể ảnh hưởng đến những người khác bằng năng lượng của ta.

Wil mỉm cười nhìn tôi. Tôi nói:

Để tôi kể ông nghe về điều tôi đã nhìn thấy! Tôi đã chứng kiến một cuộc tranh cãi giữa hai người và tôi trông thấy những trường năng lượng của họ có vẻ rất kỳ lạ.

Reneau đẩy gọng kính lên phía trên mũi:

– Anh hãy kể đi.

Vào lúc đó, Wil đứng dậy và nói:

– Tôi đã qua một ngày dài, tôi đi ngủ đây.

Tôi và Reneau chúc Wil ngủ ngon, và Wil chui vào lều. Tôi kể cho Reneau nghe về cuộc tranh cãi giữa Sarah và nhà khoa học người Peru, cố mô tả thật rõ ràng những biến đổi trường năng lượng của họ.

Reneau hỏi:

– Anh thấy trường năng lượng của họ như thể tìm cách tóm lấy nhau trong cuộc tranh cãi?

– Đúng thế.

Reneau có vẻ nghĩ ngợi:

– Chúng tôi phải phân tích điều đó. Hai người tranh cãi để xem ai có lý, người này tìm người kia, huỷ hoại điều người kia đang tin tưởng, và nói với nhau những lời không đẹp. Tất cả đều có một ý nghĩa.

– Tại sao?

Sự chuyển động năng lượng, nếu ta có thể quan sát một cách hệ thống, nó có thể cho ta thấy những gì mà họ nhận khi đấu tranh, cãi cọ, gây thiệt hại cho nhau. Khi ta chế ngự người khác, ta nhận được năng lượng của người dó. Chúng ta sống nhờ vào người khác, và điều đó thôi thúc chúng ta. Tôi phải học cách thấy những trường năng lượng đó. Dinh thự Viciente ở đâu? Làm thế nào để đến đó?

Tôi chỉ cho Reneau đường đi nhưng nói thêm rằng chỉ có Wil mới có thể cho biết chính xác con đường đến Viciente.

Với vẻ quyết tâm, Reneau nói:

– Ngày mai tôi sẽ đến đó. Giờ thì tôi phải ngủ một chút. Sáng mai tôi sẽ lên đường càng sớm càng tốt

Reneau vào lều, để tôi ở lại một mình với tiếng lách tách của lửa và những âm thanh của đêm.

Buổi sáng, khi tôi thức dậy, Wil đã rời khỏi lều và tôi ngửi thấy mùi thơm của một đĩa yến mạch nóng. Trườn mình ra khỏi túi ngủ, tôi nhìn ra ngoài lều. Wil đang cầm trong tay một cái chảo và đặt nó trên lửa. Chẳng thấy Reneau đâu, cái lều của ông ta cũng không còn.

Tôi hỏi khi bước đến bên đống lửa:

– Reneau đâu?

– Ông ta đã thu dọn hành lý và đang chờ phụ tùng đặt mua được đưa đến đế lắp vào xe.

Wil trao cho tôi một đĩa yến mạch, và chúng tôi ngồi ăn trên một khúc củi.

Wil hỏi:

– Tối qua, anh và Reneau nói chuyện có lâu không?

– Không lâu lắm. Tôi nói với ông ấy những gì tôi biết.

Có tiếng bước chân trên con đường mòn. Reneau đang bước vội về phía chúng tôi.

– Mọi việc đã xong. Tôi đến để từ biệt các bạn.

Vài phút sau đó, Reneau đi xa dần. Tôi và Wil thu dọn hành lý, đổ đầy xăng và phóng xe về hướng bắc.

Tôi hỏi Wil:

– Cula còn bao xa?

– Với chút may mắn, chúng ta sẽ đến đó trước khi trời tối – À anh đã học hỏi được gì từ Reneau?

Tôi nhìn Wil, rõ ràng là ông ta đang chờ một câu trả lời rõ ràng. Tôi nói:

– Tôi không biết nữa.

– Reneau đã để lại trong đầu anh những ý tưởng gì?

Theo Reneau thì con người chúng ta có xu hướng muốn thống trị những người khác, kể cả khi không ý thức điều này. Chúng ta muốn chiếm đoạt năng lượng ở những người khác; theo một cách nào đó, sẽ làm cho chúng ta vững mạnh hơn.

Wil nhìn thẳng vào con đường phía trước. Hình như ông đang nghĩ đến một điều khác.

Tôi nói:

– Tại sao ông hỏi tôi câu đó? Phải chăng có liên quan đến mặc khải thứ tư?

Wil nhìn tôi:

– Không hẳn thế. Anh đã thấy dòng năng lượng giữa những con người. Nhưng tôi không biết anh đã có ý tưởng nào về điều đó khi nó xảy đến với anh.

Tôi sốt ruột thốt lên:

– Vậy, ông hãy cho tôi biết đi. Ông đã trách rằng tôi không chịu nói. Nhưng muốn ông nói ra một điều gì đó còn khó khăn hơn. Có nhiều lúc tôi cố tìm cách để ông nói ra những trải nghiệm của ông về Bản Sách Cổ Chép Tay, và ông chẳng nói gì cả.

Wil cười và quay sang tôi:

– Chúng ta đã có một thoả thuận, anh quên rồi sao? Tôi có lý do để phải kín miệng như thế. Một trong những mặc khải có liên quan đến việc giải thích những sự kiện đã qua của cuộc đời mỗi người. Đó là một qua trình mà qua đó ta làm sáng tỏ mọi sự về chính mình tại sao ta có mặt trên trần gian này, và để làm gì. Tôi đang chờ anh khám phá mặc khải đó, rồi mới nói với anh về quá khứ của tôi. Anh hiểu chứ?

Tôi mỉm cười trước giọng nói có phần gay gắt của Wil.

– Vâng, tôi hiểu.

Phần còn lại của buổi sáng trôi qua trong im lặng; thời tiết tốt, trời trong xanh. Chúng tôi càng lên cao hơn, những đám mây dày thỉnh thoảng chắn ngang đường, phủ hơi ẩm lên kính chắn gió. Đến giữa trưa, chúng tôi dừng lại ở một bãi đậu xe hướng về phía đông, với một cảnh quan ngoạn mục của các dãy núi và thung lũng.

Wil hỏi:

– Anh đói bụng chưa?

Tôi gật đầu. Ông ta lấy ra hai chiếc sandwich được gói cẩn thận. Trao cho tôi một cái, ông nói: “Anh nghĩ sao về cảnh quan này?”.

– Rất đẹp.

Wil hơi mỉm cười và nhìn tôi, như thể quan sát trường năng lượng của tôi.

– Gì thế?

Tôi nhìn thôi. Núi non là những nơi đặc biệt có thể ban năng lượng cho những người gần chúng. Hình như anh đặc biệt ưa thích cảnh núi non thì phải?

Tôi với Wil về thung lũng của ông tôi, về đỉnh núi soi bóng trên hồ nước của tôi, và cho biết nơi đó đã cho tôi tràn đầy sinh lực vào hôm Charlene xuất hiện.

Có thể anh đã được chuẩn bị cho một điều đặc biệt ở đây. Một cánh rừng nguyên sinh trên một ngọn núi còn tạo ra nhiều năng lượng hơn nữa.

Núi?

– Khu rừng nguyên sinh mà chúng ta đang đến là ở trên một ngọn núi.

– Anh chỉ việc nhìn thẳng về phía trước là sẽ thấy.

Wil chỉ tay về hướng đông. Ớ phía xa, tôi nhìn thấy hai dãy núi song song, chạy theo nhau, và cuối cùng hội tụ thành một chữ V. Giữa hai dãy núi đó là một thị trấn nhỏ, và ở điểm hội tụ, vách núi dựng thẳng lên và kết thúc bằng một đỉnh lởm chởm đá. Đỉnh núi đó có vẻ cao hơn hẳn địa điểm chúng tôi đang dừng xe, và phía dưới nó có nhiều cây cỏ xanh tươi hơn.

– Có phải vùng màu xanh lục đó?

Wil gật dầu:

– Đúng vậy, tựa như Viciente, nhưng mạnh hơn và đặc biệt hơn.

-Về gì?

Nơi đó khiến cho một trong những mặc khải được dễ dàng thể hiện.

– Bằng cách nào?

Wil khởi động chiếc Jeep và chúng tôi lại lên đường

– Tôi tin chắc là anh sẽ tự mình tìm thấy

Chúng tôi không nói năng gì trong suốt một giờ và tôi đã ngủ thiếp đi. Sau đó, Wil kéo cánh tay tôi :

– Dậy đi, chúng ta đã đến Cula.

– Tôi nhỏm dậy, phía trước chúng tôi, trong lòng một thung lũng, hai con đường gặp nhau, và có một thị trấn, sừng sững ở hai bên thị trấn là hai đỉnh núi. Cây xanh trên các đỉnh núi có vẻ to lớn chẳng kém cây xanh tại Viciente.

Wil nói:

– Có một điều tôi cần cho anh biết. Mặc dù năng lượng tốt đẹp của rừng nơi này, nhưng thị trấn trước mặt chúng ta là nơi kém văn minh hơn cả của Peru. Người ta nói rằng có thể tìm thấy những thông tin về Bản Sách Cổ Chép Tay ở đây nhưng, trong lần ghé đến trước, tôi chỉ thấy đầy những kẻ hám tiền, chẳng thấy năng lượng cũng chẳng biết gì về những mặc khải.

Tôi nhìn thị trấn. Nó có cả thảy một chục con đường. Dọc theo hai phố chính là những kiến trúc bằng gỗ bề thế, nhưng ở những con phố khác thì chỉ là những lối đi với những căn nhà nhỏ. Ở ngã tư chính, có khoảng trên một chục chiếc xe đang đậu.

Tôi hỏi:

– Họ đang làm gì ở đó?

Wil mỉm cười:

– Đây là điểm cuối mà người ta có thể mua xăng và thực phẩm trước khi tiến sâu vào núi.

Wil chầm chậm lái xe vào thị trấn, rồi dừng lại trước một trong những căn nhà rộng. Tuy không biết tiếng Tây Ban Nha, nhưng nhìn cửa hàng, tôi biết đó là một tiệm thực phẩm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.