Mạng Nhện Của Charlotte

CHƯƠNG 11: PHÉP LẠ



Ngày hôm sau trời đầy mây mù. Mọi vật ở trang trại ướt đẫm. Bãi cỏ trông giống như một tấm thảm kì ảo. Luống măng tây trông như một cánh rừng bạc. Vào những buổi sáng mù sương, chiếc mạng nhện của Charlotte thực sự là một vật rất đẹp. Sớm nay, mỗi sợi tơ mảnh mai được trang trí bằng những chuỗi hạt sương li ti. Mạng nhện lấp lánh trong ánh ban mai yêu kiều và huyền bí, như một tấm mạng che mặt tinh xảo. Ngay cả Lurvy, một người không mấy quan tâm đến cái đẹp, cũng phải chú ý đến chiếc mạng khi anh ta mang bữa điểm tâm tới cho Wilbur. Anh ta nhận thấy nó đập vào mắt như thế nào và anh ta để ý thấy nó được dệt to và cẩn thận ra sao. Rồi anh ta nhìn một lần nữa và thấy cái khiến anh ta phải đặt xô xuống. Ở đó, ngay chính giữa chiếc mạng nhện, có một thông điệp với những chữ cái được dệt một cách tinh xảo: 

LỢN HAY! 

Lurvy cảm thấy yếu hẳn. Anh ta giụi tay lên mắt và nhìn chiếc mạng của Charlotte chăm chú hơn. 

– Ta đang mơ chăng, – anh ta thì thào. Anh quỳ xuống và lẩm bẩm một đoạn kinh cầu nguyện ngắn. Rồi quên bẵng cả bữa sáng của Wilbur, anh ta quay về nhà gọi ông Zuckerman. 

– Tôi nghĩ là ông nên đi ra chuồng lợn. – Anh ta nói. 

– Có rắc rối gì vậy? – Ông Zuckerman hỏi. – Chú lợn có điều gì không ổn à? 

– Không, không hẳn vậy. – Lurvy nói. – Ông hãy tự đến mà xem. 

Hai người lặng lẽ đi tới sân của Wilbur. Lurvy chỉ vào mạng nhện. 

– Ông có thấy cái mà tôi thấy không? 

Zuckerman trố mắt nhìn chữ viết trên mạng nhện, rồi ông ta lẩm bẩm hai từ “Lợn hay”. Rồi ông ta nhìn Lurvy. Và cả hai bắt đầu run lên. Charlotte, đang ngật ngưỡng buồn ngủ sau một đêm gắng sức nhìn thấy thế và mỉm cười. Wilbur đi tới và đứng ngay bên dưới mạng nhện. 

– Lợn hay! – Lurvy khẽ lẩm nhẩm. 

– Lợn hay! – Ông Zuckerman thì thào. Họ chằm chằm nhìn Wilbur một lúc lâu. Rồi họ nhìn Charlottle. 

– Cậu không nghĩ là con nhện đó… – Ông Zuckerman bắt đầu, nhưng ông ta lắc đầu và không nói hết câu. Thay vì thế, ông ta trịnh trọng quay về nhà và nói với vợ. “Edith này, có việc đã xảy ra”, ông nói bằng một giọng yếu ớt. Ông ta đi vào phòng khách và ngồi xuống, bà Zuckerman theo sau. 

– Tôi có điều muốn kể cho bà, Edith ạ, – ông ta nói. – Bà ngồi xuống thì hơn. 

Bà Zuckerman ngồi phịch xuống một chiếc ghế. Trông bà tái xanh và hốt hoảng. 

– Edith ạ, – ông ta nói, cố gắng giữ cho giọng mình tự nhiên, – tôi nghĩ rằng, tốt nhất nên nói cho bà biết là chúng ta có một con lợn rất không bình thường. 

Một vẻ hoang mang tột độ hiện lên trên nét mặt của bà Zuckerman. 

– Homer Zuckerman, ông đang nói về cái quái gì vậy? – Bà hỏi. 

– Đây là một chuyện rất nghiêm túc, Edith ạ, – ông đáp. – Chú lợn của chúng ta hoàn toàn khác thường. 

– Thế con lợn ấy có gì khác thường? – Bà Zuckerman đã bắt đầu bớt sợ, hỏi tiếp. 

– À, tôi chưa thực sự rõ, – ông Zuckerman nói. – Nhưng chúng ta đã nhận được một dấu hiệu, Edith ạ, một dấu hiệu huyền bí. Một phép lạ xảy ra ở trang trại này. Có một chiếc mạng nhện to ở trên cửa tầng hầm cửa sân kho, ngay phía trên chuồng lợn và sáng nay, khi Lurvy đến cho lợn ăn, anh ta chú ý đến chiếc mạng vì bà biết đấy, khi trời đầy sương mù thì một chiếc mạng nhện trông khác như thế nào. Và ngay chính giữa chiếc mạng nhện có hai từ “Lợn hay”. Những từ này được dệt ngay trong chiếc mạng: Thật ra chúng là một phần của chiếc mạng nhện, Edith ạ. Tôi biết vậy, bởi vì tôi đã đến đó và xem. Nó viết, “Lợn hay”, rõ rằng đến mức tối đa. Không thể có sự lầm lẫn về điều đó. Một phép lạ đã xảy ra và một điềm báo đã xuất hiện trên trái đất, ngay tại trang trại của chúng ta, chúng ta có một con lợn khác thường. 

– Hừ, – bà Zuckerman nói, – theo tôi, hình như ông hơi chệch hướng đấy. Tôi cho là chúng ta có con nhện khác thường thì có. 

– Ồ, không, – ông Zuckerman nói. – Chính là chú lợn khác thường. Điều ấy đã được viết thế, ngay chính giữa mạng nhện. 

– Có thể là như vậy, – bà Zuckerman nói. – Cũng thế cả, tôi nhất định phải trông thấy con nhện ấy mới được. 

– Nó chỉ là một con nhện xám bình thường, – ông Zuckerman nói. 

Họ đứng dậy và cùng đi xuống sân của Wilbur. 

– Bà thấy chưa? Edith? Nó chỉ là một con nhện xám bình thường thôi. 

Wilbur hân hoan khi được nhận quá nhiều sự chú ý như vậy, Lurvy vẫn còn đứng đó, và cả ông bà Zuckerman, tất cả đều đứng ở đó khoảng một tiếng đồng hồ, đọc đi đọc lại những chữ viết trên mạng nhện và ngắm nhìn Wilbur. Charlotte vui sướng vì mẹo lừa của cô có kết quả. Cô nằm bất động và lắng nghe những cuộc đối thoại của con người. Khi một con ruồi nhỏ sa vào mạng nhện, ngay phía bên kia chữ “Lợn”, Charlotte vội buông mình xuống, quấn con ruồi lại và mang nó ra chỗ khác. 

Một lát sau sương mù bốc lên. Mạng nhện khô dần và các chữ không còn hiện lên rõ ràng nữa. Ông bà Zuckerman và Lurvy quay về ngôi nhà. Ngay trước khi họ rời chuồng lợn, ông Zuckerman còn nhìn Wilbur một lần cuối. 

– Anh biết đấy, – ông nói bằng một giọng quan trọng. – Tôi đã nghĩ ngay từ đầu là chú lợn của chúng ta rất hay. Nó là một con lợn chắc thịt. Chú lợn đó chắc thịt nhất trong họ hàng nhà lợn. Anh có để ý chỗ vai nó chắc thịt như thế nào không, Lurvy? 

– Chắc chắn, chắc chắn là có chứ, – Lurvy nói. – Tôi luôn luôn để ý đến con lợn đó. Nó đúng là một chú lợn. 

– Nó thật dài và mềm mại. – Zuckerman nói. 

– Phải đấy, – Lurvy tán thành. – Nó mềm mại nhất trong họ hàng nhà lợn. Nó là một chú lợn hay. 

Khi ông Zuckerman trở lên nhà, ông cởi bộ quần áo lao động của mình ra và diện bộ đẹp nhất vào. Rồi ông ra ô tô và lái đến nhà ông mục sư. Ông ở đó một tiếng đồng hồ và kể cho ông mục sư rằng một phép lạ đã xảy ra ở trang trại của mình. 

– Đừng nói với người nào khác, – ông mục sư nói, – chúng tan chưa biết điều đó có nghĩa gì, nhưng nếu tôi chịu khó suy nghĩ, tôi có thể giải thích được điều ấy trong bài thuyết giáo của tôi và chủ nhật tới. Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, ông có một chú lợn khác thường nhất đấy. Tôi định sẽ nói về nó trong bài giảng của tôi và chỉ ra thực tế là một con lợn kỳ diệu đã đến thăm cộng đồng này. À mà này, chú lợn có tên không? 

– Sao, có chứ, – ông Zuckerman đáp. – Cô cháu bé con của tôi gọi nó là Wilbur. Con bé là một đứa khá kỳ lạ – đầy những ý tưởng. Nó đã nuôi chú lợn bằng một cái bình sữa và tôi đã mua nó từ con bé khi nó mới được một tháng tuổi. 

Ông bắt tay viên mục sư và ra về. 

Bí mật thật khó giữ kín. Tin tức lan nhanh đi khắp vùng trước chủ nhật khá lâu. Mọi người đều biết rằng một dấu hiệu đã xuất hiện trên chiếc mạng nhện ở nhà Zuckerman. Mọi người đều biết rằng gia đình Zuckerman có một chú lợn kỳ diệu. 

Dân quanh vùng đến để xem Wilbur và đọc những chữ trên mạng nhện của Charlotte. Từ sáng đến tối, con đường cho xe chạy của nhà Zuckerman đầy chật ô tô và xe tải – nào xe Ford, xe Chevvie, xe Buick, nào xe GMC, xe Plymouth, xe Studebaker, rồi xe Packard và xe De Sotos, rồi xe Oldsmobiles với động cơ tên lửa, rồi những chiếc xe Jeep vừa chở khách vừa chở hàng và cả xe Pontiacs. Tin về chú lợn tuyệt diệu lan truyền khắp lên tận các đồi, và các chủ trại lao xuống rầm rộ trên những chiếc xe độc mã và xe bò, để rồi đứng hết giờ này qua giờ khác ở chuồng của Wilbur, ngưỡng mộ con vật kỳ diệu. Tất cả đều nói rằng trong đời mình chưa bao giờ họ trông thấy một chú lợn như vậy. 

Khi Fern nói với mẹ là Avery đã cố chọc con nhện ở nhà Zuckerman bằng một cây gậy, bà Arable bị sốc đến nỗi phạt Avery đi ngủ mà không được ăn tối. 

Những ngày sau đó, ông Zuckerman bận tiếp khách đến nỗi ông bỏ bễ cả công việc trang trại. Giờ đây lúc nào ông cũng bận quần áo chỉnh tề ngay từ khi ông ta vừa ngủ dậy. Bà Zuckerman thì sửa soạn những bữa ăn đặc biệt cho Wilbur. Lurvy cạo râu và cắt tóc: nhiệm vụ chính ở trang trại của anh ta là cho chú lợn ăn trong lúc mọi người đứng xem. 

Ông Zuckerman ra lệnh cho Lurvy tăng khẩu phần của Wilbur từ ba bữa một ngày lên bốn bữa một ngày. Gia đình Zuckerman bận bịu vì khách khứa đến nỗi họ quên khuấy mất những việc khác ở trang trại. Dâu đã chín và bà Zuckerman chẳng hề cắt đi để làm chút mứt dâu nào. Ruộng bắp cần được dãy cỏ nhưng Lurvy chẳng có thì giờ để dãy. 

Vào ngày chủ nhật nhà thờ đông chật. Mục sư đã giảng giải về phép lạ. Ông ta nói rằng những chữ trên mạng nhện chứng tỏ là con người phải luôn chờ đón sự xuất hiện của những điều kỳ diệu. 

Thế là chuồng lợn nhà Zuckerman trở thành trung tâm của sự chú ý. Fern vui mừng vì cô bé cảm thấy mẹo lừa của Charlotte có hiệu lực và tính mạng của Wilbur sẽ được bảo toàn. Nhưng cô thấy rằng chuồng trại không còn êm đềm nữa – có quá nhiều người. Được ở một mình với bầy gia súc bạn cô thì cô thích hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.