Mạng Nhện Của Charlotte
CHƯƠNG 19: BỌC TRỨNG
Sáng hôm sau, khi tia nắng đầu tiên xuất hiện trên bầu trời và chim sẻ xao xác trên cây, khi đàn bò khua xích lách cách, gà trống gáy sáng và những chiếc xe buổi sớm chạy rì rì trên đường, Wilbur thức dậy và tìm Charlotte. Chú thấy cô ở phía trên đầu trong góc sau của chuồng. Cô rất lặng lẽ. Tám chiếc chân của cô xõa rộng ra. Dường như qua đêm cô đã xẹp lại. Ngay bên cạnh cô, Wilbur thấy một vật lạ dính vào tường. Nó là một loại bọc hoặc kén gì đó. Nó có màu hồ đào và trông như thể nó được làm bằng kẹo bông.
– Bạn đã dậy chưa, Charlotte? – Chú nhẹ nhàng hỏi.
– Rồi, – có tiếng trả lời.
– Cái vật nho nhỏ ấy là gì thế? Bạn làm đấy à?
– Mình làm thật đấy. – Charlotte đáp bằng một giọng yếu ớt.
– Nó là một thứ đồ chơi phải không?
– Đồ chơi ư? Mình không cho là thế. Đó là bọc trứng của mình, là “magnum opus” của mình đấy!
– Mình không hiểu “magnum opus” là cái gì. – Wilburr nói.
– Đó là một từ la tinh, – Charlotte giải thích. – Nó có nghĩa là “tác phẩm vĩ đại”. Bọc trứng này là tác phẩm vĩ đại của mình – điều tuyệt nhất mà mình đã từng làm.
– Trong nó có gì vậy, – Wilbur hỏi. – Trứng à?
– Năm trăm mười bốn quả. – Cô đáp.
– Những năm trăm mười bốn quả cơ à? – Wilburr nói. – Bạn cứ đùa.
– Không, mình không đùa. Mình đã đếm rồi. Mình đã bắt đầu đếm từ đầu cho đến hết.
– Đó là một bọc trứng đẹp hoàn hảo. – Wilbur nói, chú cảm thấy vui sướng như thể chính chú đã làm nên nó vậy.
– Phải, nó xinh xắn, Charlotte vỗ vỗ hai chân trước vào bọc trứng và đáp. – Dù sao thì mình cũng bảo đảm là nó vững chắc. Nó được làm từ thứ nguyên liệu dai nhất mà mình có. Nó cũng không thấm nước. Trứng ở bên trong sẽ được ấm áp và khô.
– Charlotte, – Wilbur mơ màng nói, – bạn sẽ thật sự có tới năm trăm mười bốn đứa con ư?
– Nếu không có gì trục trặc, – cô nói. – Tất nhiên là chúng sẽ không ra đời trước mùa xuân tới. – Wilbur để ý thấy giọng của Charlotte có vẻ buồn bã.
– Điều gì làm cho bạn có giọng buồn nản như vậy? Mình cứ tưởng là bạn cực kỳ vui sướng về điều này chứ?
– Ôi, đừng để tâm đến mình, – Charlotte nói, – Mình chỉ không còn mấy dũng khí thôi. Mình cảm thấy buồn vì sẽ không bao giờ được trông thấy lũ con của mình cả.
– Bạn nói sẽ không trông thấy đàn con của bạn có nghĩa là gì vậy? Lẽ tất nhiên là bạn sẽ thấy chứ. Tất cả chúng ta đây sẽ thấy chúng. Vào mùa xuân tới, dưới tầng hầm, sân kho sẽ có một điều kỳ diệu giản đơn với năm trăm mười bốn chú nhện con chạy lung tung khắp mọi chỗ. Và các chị ngỗng sẽ có những đàn ngỗng con mới, bầy cừu sẽ có lũ cừu con mới…
– Có thể, – Charlotte lặng lẽ nói. – Dầu vậy, mình có cảm giác rằng mình sẽ không được thấy kết quả của những nỗ lực đêm qua. Mình không hề cảm thấy khỏe khoắn chút nào cả. Nói thật với bạn, mình nghĩ rằng mình đang tiều tụy dần.
Wilbur không hiểu từ “tiều tụy” và chú không thích làm phiền Charlotte bằng cách yêu cầu cô giải nghĩa. Nhưng chú lo ngại đến mức chú cảm thấy cần phải hỏi.
– Tiều tụy nghĩa là gì?
– Nghĩa là mình đang chậm chạp dần đi, cảm nhận được tuổi già. Mình không còn trẻ trung nữa, Wilbur. Nhưng mình không muốn bạn lo lắng cho mình. Hôm nay là ngày quan trọng của bạn. Hãy nhìn chiếc mạng của mình xem – trông nó hiện ra với những giọt sương trên đó có được không?
Mạng nhện của Charlotte chưa khi nào trông đẹp bằng sáng hôm ấy. Mỗi sợi tơ đọng hàng chục những giọt sương long lanh. Ánh rạng đông chiếu vào và làm cho nó trở nên trong suốt và rõ ràng. Nó có một kiểu thiết kế và xây dựng hoàn hảo. Trong một, hai giờ đồng hồ, dòng người đều đặn đi qua, trầm trồ khen ngợi, đọc, ngắm nhìn Wilbur và kinh ngạc trước điều kỳ diệu.
Trong khi Wilbur đang chú mục vào chiếc mạng thì hai sợi râu mép và một khuôn mặt nhọn hoắt xuất hiện. Templeton chậm chạp lê bước qua chuồng và nằm phịch xuống trong một góc.
– Ta đã về, – gã nói bằng một giọng khàn khàn. – Thật đúng là một đêm! – Gã chuột phồng to gấp đôi kích thước bình thường của gã. Cái bụng gã căng tròn như một lọ nước quả nấu đông.
– Thật đúng là một đêm! – Gã nhắc lại, giọng khản đặc. – Thật là thỏa thuê và no say! Một bữa chén thực sự! Ta hẳn đã nuốt hết chỗ thừa của ba mươi bữa ăn trưa. Ta chưa từng bao giờ thấy đồ thừa nhiều như vậy, thời gian trôi qua cùng với cái nóng của ban ngày đã làm cho mọi thứ nẫu ra. Ôi, thật dồi dào, các bạn của ta ơi, dồi dào quá!
– Anh nên hổ thẹn về bản thân mới phải, – Charlotte nói, vẻ ghê tởm, – nếu anh bị một cơn khó tiêu nặng thì thật đáng đời.
– Đừng lo về dạ dày của ta. – Templeton càu nhàu. – Nó có thể tiêu được bất cứ cái gì. Nhân thể, ta có tin xấu đấy. Khi ta đi ngang qua gã lợn ở chuồng bên, cái gã tự gọi mình là Người Chú ấy – ta để ý đến một cái dải xanh lòng thòng ở trước chuồng của gã. Điều đó có nghĩa là gã đã chiếm giải nhất. Ta cho rằng cậu đã thua thồi, Wilbur ạ. Cậu nguôi bớt đi cũng vừa – chẳng ai đeo mề-đay cho cậu cả đâu. Hơn nữa, nếu Zuckerman đổi ý về cậu thì ta sẽ chẳng mấy làm ngạc nhiên đâu. Hãy đợi cho đến khi ông ta thấy thèm thịt lợn tươi, thèm giăm-bông hun khói và thịt lợn xông khói giòn tan xem! Ông ta sẽ vác dao đến chỗ cậu, cậu bé của ta ạ!
– Im đi, Templeton! – Charlotte nói. – Anh đã tọng quá đầy và mụ mị đến nỗi không hiểu được điều mà anh đang nói. Đừng để ý đến anh ta làm gì, Wilbur!
Wilbur cố không nghĩ đến điều mà gã chuột vừa mới nói. Chú quyết định thay đổi chủ đề.
– Templeton, – Wilbur nói, – nếu anh không quá lơ mơ, hẳn anh đã để ý rằng Charlotte đã làm một cái bọc trứng. Bạn ấy sắp trở thành một người mẹ. Cho anh biết, trong cái bọc tí xíu màu hồ đào đó, có tới năm trăm mười bốn quả trứng.
– Thật không? – Gã chuột liếc cái bọc vẻ nghi ngờ và hỏi.
– Thật đấy! – Charlotte thở dài.
– Xin chúc mừng! – Templeton lẩm bẩm. – Thật đúng là một đêm! – Gã nhắm mắt lại, kéo ít rơm phủ lên người và ngủ say tít thò lò. Wilbur và Charlotte vui mừng vì thoát khỏi gã được một chốc.
Vào lúc chín giờ, xe tải của ông Arable lăn bánh vào khu hội chợ và dừng lại ở chuồng của Wilbur. Mọi người trèo xuống.
– Xem này! – Fern kêu lên. – Hãy xem mạng nhện của Charlotte này! Hãy xem nó nói gì!
Người lớn và trẻ em nắm tay nhau đứng ở đó ngắm nhìn dấu hiệu biểu hiện mới.
– Nhún thấp, – ông Zuckerman nói. – Giờ thì chẳng đúng là từ dành cho Wilbur ư!
Mọi người đều phấn khởi khi thấy rằng điều kỳ diệu của chiếc mạng được lặp lại. Wilbur ngước nhìn mặt họ chằm chằm vẻ yêu thương. Trông chú thật nhún nhường và đầy vẻ biết ơn. Fern nháy Charlotte. Chẳng mấy chốc Lurvy trở nên bận bịu. Anh trút một xô cám nóng vào máng của Wilbur, và trong khi Wilbur ăn sáng, Lurvy nhè nhẹ gãi cho chú bằng một chiếc gậy trơn nhẵn.
– Gượm một chút! – Avery kêu lên. – Hãy xem cái này! – Cậu bé chỉ vào dải xanh lòng thòng ở chuồng của Người Chú. – Con lợn này đã giành được giải nhất mất rồi.
Ông bà Zuckerman và gia đình Arable trố mắt nhìn chiếc dải. Bà Zuckerman bắt đầu khóc. Không ai nói một lời. Họ chỉ nhìn chiếc dải. Lurvy rút một chiếc mùi soa to tướng và hỉ mũi rất to (thật ra quá to đến mức cả người coi ngựa tận đằng bãi ngựa cũng nghe thấy).
– Con xin một ít tiền được không? – Fern hỏi. – Con muốn đi ra ngoài đường.
– Không đi đâu nữa cả – mẹ cô bé nói. Lệ dâng lên trong mắt Fern.
– Làm sao mà mọi người lại khóc thế? – Ông Zuckerman hỏi. – Chúng ta hãy làm việc đi nào! Edith, hãy mang nước sữa lại đây!
Bà Zuckerman lau mắt bằng khăn mùi soa. Bà đi đến chỗ xe tải và quay lại với một bình nước sữa.
– Tắm cho nó nào. – Ông Zuckerman vui vẻ nói.
Ông bà Zuckerman cùng Avery, leo vào chuồng của Wilbur. Avery từ từ đổ nước sữa lên đầu và lưng Wilbur, trong lúc nó chảy tong tong xuống hai bên mình và má chú thì ông bà Zuckerman chà sát bộ lông và da của chú. Người đi ngang qua dừng lại để ngắm. Wilbur trở nên trắng trẻo và mềm mại một cách đẹp đẽ. Ánh dương chiếu rọi qua đôi tai hồng hồng của chú.
– Nó không to bằng con lợn ở chuồng bên, – một người đứng xem nhận xét, – nhưng nó sạch hơn. Đó là điều mà tôi thích.
– Nó cũng nhún thấp nữa, – một phụ nữ đọc hai chữ trên mạng nhện nói.
Tất cả mọi người đến thăm chuồng lợn đều có những lời tốt đẹp nói về Wilbur. Mọi người đều thán phục chiếc mạng nhện. Và đương nhiên là chẳng ai để ý đến Charlotte.
Bỗng nhiên người ta nghe thấy một giọng nói phát ra từ loa phóng thanh:
– Xin chú ý! – Loa phóng thanh nói. – Đề nghị ông Homer Zuckerman mang chú lợn nổi tiếng của mình đến lều của Ban giám khảo ở đằng trước khán đài. Ở đó có một phần thưởng đặc biệt sẽ được trao trong vòng hai mươi phút. Xin mời tất cả mọi người tham dự. Xin hãy bỏ chú lợn của mình vào cũi, ông Zuckerman, và mang trình ở lều của Ban giám khảo ngay lập tức.
Nghe tin đó, cả nhà Arable và Zuckerman đều sửng sốt. Rồi Avery bốc đầy một nắm rơm tung lên trên cao và reo ầm lên. Rơm rơi lả tả xuống tóc Fern như hoa giấy. Ông Zuckerman ôm lấy bà Zuckerman. Ông Arable hôn bà Arable. Avery hôn Wilbur. Lurvy bắt tay tất cả mọi người. Fern ôm lấy mẹ. Avery ôm Fern. Bà Avery ôm bà Zuckerman.
Ở phía trên đầu, Charlotte thu mình khuất sau bóng trần nhà, mấy chân trước của cô ôm lấy bọc trứng. Tim cô không đập mạnh như thường lệ, cô cảm thấy già và yếu, nhưng cô biết chắc rằng cuối cùng cô đã cứu sống Wilbur, cô cảm thấy hài lòng và thanh thản.
– Chúng ta không còn thì giờ đâu! – Ông Zuckerman quát. – Lurvy, hãy lấy giúp chiếc cũi!
– Con xin một ít tiền được không? – Fern hỏi.
– Hượm đã! – Bà Arable nói. – Chẳng lẽ con không thấy mọi người đều bận hay sao?
– Hãy bỏ cái bình nước sữa rỗng đó vào trong xe tải! – Ông Arable ra lệnh Avery chộp lấy chiếc bình và nhảy bổ đến chỗ xe tải.
– Đầu tóc tôi ổn chứ? – Bà Zuckerman hỏi.
– Trông đẹp rồi. – Ông Zuckerman gắt trong lúc ông và Lurvy đặt chiếc cũi xuống trước mặt Wilbur.
– Ông thậm chí không thèm ngó đến đầu tóc tôi nữa! – Bà Zuckerman nói.
– Em thế là được rồi, Edith, – bà Arable nói – Hãy im lặng nào.
– Templeton đang ngủ trong đống rơm nghe thấy tiếng ồn ào liền tỉnh dậy. Gã không biết đích xác điều gì đang diễn ra, nhưng khi trông thấy người ta đẩy Wilbur vào cũi, gã quyết định đi theo. Gã chờ dịp, và khi không có ai nhìn đến, gã lẻn vào cũi và vùi mình vào lớp rơm tận dưới đáy.
– Tất cả sẵn sàng chưa, các chàng trai! – Ông Zuckerman kêu lên. – Chúng ta hãy đi thôi! Ông và ông Arable cùng với Lurvy và Avery chộp lấy chiếc cũi nâng lên phía trên thành chuồng và đặt vào xe tải. Fern nhảy lên khoang và ngồi lên mặt cũi. Cô bé vẫn còn phấn khích và xinh xắn. Ông Arable nổ máy. Mọi người trèo lên và họ lái xe đi đến lều của Ban giám khảo ở trước khán đài.
Khi họ đi ngang qua vòng đu quay, Fern ngước nhìn và ước ao rằng lúc này cô đang ngồi trên khoang cao nhất, có Henry Fussy ở bên cạnh cô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.