Nhà Tiên Tri Cuối Cùng

CHƯƠNG 21: NGÀY 7 THÁNG 9,1:03 PM PHÍA NAM DÃY URAL



Pyotr nắm cổ tay áo của Monk mà lôi đi. Họ chạy qua những đám hỗn loạn. Binh lính la hét, cửa kính đổ vỡ, tiếng súng nổ đùng đoàng, khói lửa mịt mùng. Đối với Pyotr, cảnh tượng không có gì là bất thường.
Cậu bé kéo Monk vào một góc tối để tránh tên lính vừa sục sạo quanh lối đi phía trước rồi tiếp tục di chuyển. Pyotr dẫn ông men theo một hành lang, leo vài bậc thang, băng qua cửa sổ và đống gạch vụn để sang toà nhà kế cận.
“Pyotr, ta đi đâu thế này?”
Cậu bé không trả lời, không thể trả lời được.
Qua một hành lang khác, Pyotr dừng lại. Cả ngàn khả năng xoay vần trong đầu cậu. Những trái tim bừng sáng như một giàn thiêu nhỏ, âm ỉ trong đó nỗi sợ hãi, tức giận, hoảng loạn, hèn nhát và độc ác. Cậu cảm nhận được cách thức sự vật luân chuyển ngay khi nó chưa diễn ra. Đó là tài năng thiên bẩm, chỉ có điều lúc này được bộc lộ xa hơn.
Vì cậu mang trong mình một bí mật.
Mấy năm qua, cậu tỉnh giấc la hét vì ác mộng, đánh thức lũ trẻ bằng hình ảnh những thân thể vùi trong lửa và sau đó bạn học của cậu lại đạt kết quả kiểm tra yếu kém. Các giáo viên tin rằng chính Pyotr là nguyên nhân khiến chúng sợ hãi, nhưng họ đã sai lầm. Năng khiếu của Pyotr là đọc thấu trái tim. Họ gọi đó là khả năng thấu cảm. Nhưng có một bí mật cậu chỉ nói riêng cho Marta biết.
Điều cậu thấy từ trong những giấc mơ. Ngoài việc đọc thấu trái tim – cậu còn đánh cắp được chúng. Sợ hãi không khiến lũ trẻ trở nên kém cỏi; có thứ gì đó bị lấy mất từ bên trong con người chúng. Sau vài phút thức giấc, Pyotr làm được mọi thứ. Cậu có thể nhân nhẩm những con số lớn như Konstantin; có thể lắng nghe người khác nói để biết họ có đang dối trá hay không, như Elena; có thể nhìn thấy những nơi xa xăm lẩn khuất như chị gái cậu; và còn nhiều hơn thế. Mọi thứ cứ dần lấp đầy cho đến khi cậu bốc cháy.
Cậu hình dung chùm sao đang ào ạt rơi, phá vỡ khoảng trống bên trong con người cậu. Những giấc mơ luôn bị đánh thức trước khi cậu đốt cháy hết. Nhưng không phải hôm nay. Pyotr vừa bước vào một giấc mơ mà cậu không thể tỉnh lại. Cậu biết mình đã lấn qua ranh giới, nhưng đâu còn lựa chọn khác. Cậu luôn có thiên hướng bùng cháy.
Pyotr lặng nhìn quang cảnh rực lửa, không còn là mảng sáng đơn độc của riêng cậu nữa. Lang thang len lỏi qua hàng trăm ánh mắt, cậu dừng lại ở một lối đi khuất. Dù không thấy trước tương lai – thật ra cũng được vài giây ngắn ngủi – tai cậu lại có thể tiếp nhận mọi tiếng động, mắt cậu thấy rõ từng tia lửa hay sự dịch chuyển của bóng tối, tim cậu cảm nhận được điều gì khiến người khác phải tiến hoặc lui, phải ở lại hay rời chỗ ẩn nấp, phải quyết định giữa nhắm bắn hay bỏ chạy. Giác quan của cậu thậm chí còn tiến xa thêm vài mét nhờ vào khả năng của người chị gái.
Con đường hiện ra từ trong đống đổ nát. Nơi cậu có thể đặt chân bước tiếp.
Pyotr dẫn Monk băng qua hành lang.
Cậu chỉ về bên trái – và Monk lập tức hạ gục tên lính vừa lọt vào tầm ngắm một giây sau đó. Ông dần học được cách tin tưởng vào bản năng của Pyotr. Đi theo, sẵn sàng nhắm bắn theo lệnh, hỗ trợ cho khoảnh khắc xuất thần của Pyotr.
Cả hai tiến gần đến lối đi cậu vừa tìm thấy.
Bản năng đang hoàn toàn dẫn dắt.
Thứ bản năng được vun đắp từ hàng trăm thiên hướng mà Pyotr ấp ủ.
Ông đã thấu hiểu. Bản năng chẳng qua là hành vi sáng tỏ có tính vô thức của não bộ, tác động lên hàng triệu những thay đổi tài tình của môi trường, ngay lập tức hoặc một lúc nào đó. Não bộ tiếp nhận mọi thông tin rối rắm, nhìn ra hướng giải quyết và cơ thể sẽ phản ứng theo. Nghe có vẻ kỳ diệu nhưng thực chất chỉ là vấn đề sinh học.
Pyotr cũng ở trong trạng thái tương tự – nhưng uy lực gấptrăm lần.
Cậu bé mở rộng các giác quan, thấu cảm, đoán biết động cơ, đường đi, khoảng cách, tiếng động, giọng nói, phương hướng, nhịp bước, cả màn khói, sức nóng… và hơn thế nữa. Hàng triệu chi tiết lởn vởn quanh cậu, được lọc ra từ hàng trăm bộ óc cậu đang tiếp xúc. Những lối đi mở ra, cậu biết rõ từng bước phải tiến. “Ta đi đâu đây?” Monk lại hỏi.
Tới nơi bác cần tới, Pyotr âm thầm trả lời. Pyotr lẳng lặng theo lối cầu thang, kéo ông nằm sấp xuống sàn nhà khi đạn bắn trên đầu. Họ bò dưới một dãy bàn thép, trốn đám lính tráng đi ngang qua, rồi lại tiếp tục leo xuống vài tầng thang, đến một căn hầm dài lượn lờ những cung đường lẫn phòng ốc.
Pyotr rất hối hả.
Cậu nhìn thấy lối đi nhưng không thể đoán trước tương lai. Cậu cứ thấp thỏm theo mạch bản năng thuần túy, ý thức được áp lực thời gian đang đè nặng lên người. Đã sắp hết thời gian.
Monk càng thêm lo âu, có lẽ do dự cảm tương tự.
“Anh ở đâu..?”
Một giọng nói vang lên từ cuối hành lang, âm vực không che giấu nổi bất ngờ sửng sốt. Pyotr nghe rõ nhịp đập dồn lên từ trái tim họ. Cái tên được thốt ra từ trong nỗi hoài nghi.
 
“Monk!”
Suýt nữa Gray đã bắn phải Monk. Vừa rẽ vào hành lang, Gray nhận ra hai bóng người đang chạy về hướng ngược lại, súng chĩa thẳng. Nếu không nhờ dáng vẻ nhỏ nhắn của Pyotr, Gray đã bóp cò theo phản xạ.
Thay vào đó, người ông tức thì hóa đá vì hoang mang lẫnxúc động.
Khẩu súng trên tay bạn ông vẫn nhả đạn. Phát đạn xuyên thẳng vào vai khiến ông bật người ra sau. Cơn đau lan ra chớp nhoáng.
Kowalski đỡ lấy Gray, hằn học thét lên bằng chất giọng đanh thép. “Monk, ông điên à! Làm cái quái gì vậy?”
Monk dừng lại sau cú giật mạnh từ Pyotr. Vẻ mặt ông vừa bối rối vừa cảnh giác. “Các… các người là ai?”
Kowalski vẫn chưa nguôi giận. “Là ai à? Là lũ bạn khốn kiếp của ông đây!”
Gray gượng đứng dậy, vết thương trên vai trái muốn bốc cháy. “Monk, anh không nhận ra chúng tôi sao?”
Monk đưa ngón tay sờ vào đường chỉ khâu còn mới đang căng lên sau tai. “Không… thật ra tôi không nhớ.”
Gray lảo đảo bước đến gần, choáng váng trước bao câu hỏi và dự đoán. Là do mất trí nhớ hay ai đó đã làm gì Monk? Làm thế nào Monk lại ở đây? Gray không còn quan tâm. Ông ôm Monk thật chặt, mặc cho vết thương cào xé. Viên đạn chỉ sượt qua, ông còn có thể chịu đau nhiều hơn để có được Monk bên cạnh, ông ghì siết lấy bạn mình.
“Tôi biết mà… tôi biết là thế mà…” Gray chưa hết nghẹn ngào, nước mắt lăn dài. “Chúa ơi, anh còn sống.”
Kowalski càu nhàu, “ông ấy sẽ chẳng còn sống lâu nếu ta không đi tiếp.”
Anh chàng nói đúng. Gray vẫn bám vào khuỷu tay Monk để chắc chắn lần này ông sẽ không biến mất.
Monk nhìn vào đội hình. “Nghe này,” ông chỉ ra bên ngoài. “Các anh có thể giúp tôi. Có một việc cần chặn đứng.”
“Chiến dịch Thổ Tinh,” Gray đáp lời.
Monk nhìn Gray vẻ kinh ngạc rồi gật đầu. “Đúng vậy. Cậu bé này có thể…”. Monk bất thần xoay người lại. “Pyotr đâu rồi?”
Gray hiểu được tâm trạng hoang mang ấy.
Cậu bé đã biến mất trong sự hỗn loạn.
1:15 chiều
Thành phố Kyshtym, Nga
Elizabeth tập trung vào màn hình máy tính, bức tranh khảm trên tường chụp ở ngôi đền Ấn Độ hiện rõ. Năm nhân vật ngồi trên năm chiếc ghế ba trụ xung quanh cái rốn. Khói cuộn lên từ miệng tảng đá như một ngọn núi lửa đang phà hơi. Nửa cột khói vây lấy thân hình rực lửa của cậu bé.
Dường như không chỉ có khói nhấc bổng cậu lên.
Những mảnh giấy dưới tay Elizabeth đã đầy những dòng nguệch ngoạc bằng tiếng Phạn, Harappan và Hy Lạp. Cô viết lại câu khắc trên tường và cả trên tảng đá. Vẫn chưa hoàn toàn chắc chắn về bản dịch.
Thế giới sẽ thiêu đốt…
Cô ngả người quan sát gần hơn. Năm phụ nữ ngồi thượt trên ghế như bị thôi miên, đưa tay hướng về phía cậu bé bốc khói. Suy luận đầu tiên của cô là họ đang làm phép hay đang gọi cậu bé bước ra. Nhưng giờ đã rõ hơn. Không phải hành động phù phép, chính là họ đang truyền sức mạnh cho cậu.
Cô liếc nhìn dòng chữ vừa dịch trọn vẹn. Thế giới sẽ thiêu đốt… trừ khi số đông gộp thành một.
Đó là lời cảnh báo. Bức khảm đã dự đoán những gì sẽ xảy đến hoặc thế giới sẽ bị hủy diệt bởi một ngọn lửa hung tàn. Gray từng nói rằng hoạt động nào đó đang diễn ra tại dãy núi này sẽ sát hại hàng triệu người và có khả năng liên quan đến một sự kiện phóng xạ hoặc hạt nhân.
Cô hình dung ra một cột khói hình nấm ngập ngụa hơi độc.
Không giống như cuộn khói tỏa ra từ bức vẽ…. trừ khi số đồng gộp thành một.
Cuộn hình ảnh xuống, cô chạm vào biểu tượng nằm dưới dòng chữ cảnh báo.
Bánh xe chakra.
Đầu ngón tay cô di trên một cánh hoa vào đến trung tâm. Bánh xe chakra cũng minh họa cho cảnh báo. Nhiều cánh hoa cùng hướng vào một điểm.
Số đồng gộp thành một.
Năm người phụ nữ cùng nâng đứa trẻ lên cao.
Elizabeth càng thêm chắc chắn – không chỉ đối với độ chính xác của lời dịch mà cả ý nghĩa quan trọng của nó. Cô run lên vì kinh sợ. Phải nói điều này cho ai đó biết, vẫn còn chiếc điện thoại vệ tinh Gray để lại. Ông dặn cô gọi cho Giám đốc Crowe nếu có vấn đề gì xảy ra.
Nhưng cô do dự. Sẽ thế nào nếu đó là suy luận sai lầm? Biết đâu cô lại gây thêm phiền phức? Tốt hơn hết là giữ im lặng. Và rồi cô nhớ đến người cha quá cố cùng tất cả những bí mật của ông. Của Masterson và ông. Cô đã quá chán chê mọi bí mật và những sự thật nửa vời những lời chưa nói.
Sẽ không như vậy nữa.
Cô sẽ khác với cha cô.
Khám phá này vô cùng quan trọng, cô nhấc điện thoại và nhấn số Gray đã lưu.
3:18 sáng, giờ EST
Thủ đô Washington, D.c.
Mọi chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật đã sẵn sàng. Painter cùng Kat Bryant đứng trong khu quan sát nhìn vào phòng mổ thu nhỏ tại căn cứ Sigma. Thiết bị vô trùng phục vụ cho cuộc phẫu thuật tinh vi vẫn bọc kĩ: máy hút siêu âm, dao mổ lazer, máy định vị. Dụng cụ mổ bằng thép cùng nhiều loại mũi khoan được xếp sẵn trên khay. Lisa, Malcolm và đội giải phẫu thần kinh từ Bệnh viện Đại học George Washington đang tiến hành những công đoạn chuẩn bị cuối.
Sasha nằm dưới lớp vải vô trùng mỏng manh. Duy nhất một bên đầu để hở, cạo trọc, bôi thuốc khử trùng và được gắn khung cố định kết nối với máy quét. Mô cấy bằng thép phản chiếu ánh sáng ngay trung khu phẫu thuật.
Kat đặt một bàn tay lên cửa sổ, mặt mày tái nhợt vì lo lắng.
Suốt một giờ qua, hàng loạt kết quả điện não đồ và chụp cắt lớp cho thấy não đứa trẻ bị thương tổn không ngừng. Dù chuyện gì xảy ra, não cô bé cũng đang dần bị hủy hoại. Quyết định cấp bách là phải tháo rời mô cấy khi đứa trẻ vẫn khỏe mạnh. Nghĩa là tấn công vào vị trí mà cơn bão thần kinh đang tăng cường hoạt động.
Lisa từng dùng đến thuật ngữ cột thu lôi.
Chỉ còn cách loại bỏ nó để cứu tính mạng cô bé. Bác sĩ giải phẫu đã nghiên cứu toàn bộ kết quả chụp X-quang lẫn cắt lớp. Ông tin rằng việc tách thiết bị là an toàn. Quy trình sẽ khó khăn nhưng chưa vượt quá khả năng của ông.
Tin tức tốt đẹp đầu tiên trong đêm.
Điện thoại của Painter reo vang, ông không định trả lời nhưng vẫn lôi ra kiểm tra số gọi đến. Từ thành phố Kyshtym, Nga. Ông rời cửa sổ, bật nắp điện thoại. “Painter Crowe nghe.”
“Giám đốc,” giọng của một phụ nữ, rất trong trẻo. Là Elizabeth Polk. “Gray để lại số này cho tôi.”
Ông cảm nhận được sự lo âu trong thanh âm có vẻ gấp gáp. “Chuyện gì vậy, Elizabeth?”
“Tôi không chắc lắm. Thứ tôi khám phá được, đã dịch ra…dù sao…”
Painter lắng nghe cô trình bày sự việc, những e ngại và thông tin ẩn giấu từ bức tranh cổ.
“Các nhà tiên tri đều tê dại, mất ý thức, mê man, suy kiệt. Lý do duy nhất họ tồn tại là giúp đỡ kẻ có thể cứu thế giới khỏi diệt vong. Tôi biết điều này nghe điên rồ nhưng tôi nghĩ có sự liên hệ với những gì diễn ra hôm nay.”
Trong lúc cô nói, Painter đã quay trở lại cửa sổ, quan sát phòng phẫu thuật. Những lời cô nói tác động mạnh đến ông. Tê dại, mất ý thức, mê man…
Giống như tình trạng của Sasha lúc này. Kat bảo rằng cô bé đã gọi tên em trai song sinh của mình trước khi gục xuống. Lý do duy nhất họ tồn tại là giúp đỡ kẻ có thể cứu thế giới khỏi diệt vong.
Painter nhìn thấy bác sĩ nhấc dao mổ, sẵn sàng cho cuộcphẫu thuật.
Không thể nào.
Ông đột ngột lao ra cửa.
Kat gọi vọng lại. “Chuyện gì vậy?”
Painter không còn đủ thời gian, ông chạy như bay khỏi khu vô trùng, tiến thẳng vào phòng mổ. “Dừng lại! Không ai cử động!”
1:14 chiều
“Thiếu tướng, nên quay lại hầm điều khiển,” tên lính vạm vỡ, cao hơn bà cả một cái đầu lên tiếng cảnh báo. “Ta sẽ trụ lại đây.”
Tên lính khác đang kéo Tiến sĩ Petrov từ hành lang vào phòng. Đầu gối bị bắn nát, máu loang lổ, ông ta không ngừng la hét. Những người còn lại vác năm đứa trẻ trên vai. Họ bị dồn trở lại khu căn hộ vì lực lượng chiến đấu đã suy sụp, phải rút lui trước các cuộc tấn công du kích.
Tên lính có cánh tay lực lưỡng chỉ về lối cầu thang. “Thưa Thiếu tướng. Ta phải lánh đi càng xa càng tốt.”
“Lũ trẻ…” Savina biết rằng kế hoạch của bà đang tan thành mây khói. Bà không thể để bất cứ ai đánh cắp mọi thứ bà gầydựng nên. “Bắn hết chúng đi.”
Tên lính sửng sốt, nhưng rốt cuộc vẫn không thể kháng lệnh.
Một cú gật đầu chóng vánh.
Savina rút lui xuống cầu thang. Bà không thể chứng kiến chuyện này. Hai chân bà muốn ngã quỵ khi vừa đến bậc cuối cùng. Cánh cửa phòng thủ bằng thép dày hơn mười centimét sẽ bảo vệ từ bên trong, chỉ cần chờ đến khi cuộc chiến kết thúc. Màn hình phía trước nhấp nháy. Nước vẫn cuồn cuộn đổ chất độc vào lòng đất. Bà lấy đó làm niềm an ủi sau cùng.
Tiếng súng rền vang.
Những đứa trẻ…
Bà định lao lên căn phòng có lũ trẻ.
Một cậu bé.
Pyotr.
Pyotr đứng đó, nhìn bà không chớp mắt. Trong ánh sáng mờ ảo, bà trở thành một bóng đen khó nhận ra. Nhưng Pyotr vẫn biết rõ. Cậu nhìn thấy ngọn lửa đang cháy bỏng trong tim bà, từ dưới chân cầu thang.
“Pyotr,” bà thốt lên thanh âm ẩn chứa niềm hy vọng.
Cậu bé đưa hai cánh tay về phía trước – xương thịt đã thay bằng màu lửa đỏ sôi sục từ trong bản thân cậu. Ngọn lửa trái tim bà lúc này như một chú chim nhỏ sợ hãi, nằm gọn giữa hai lòng bàn tay đang khum khum rộng mở của cậu bé. Và rồi cậu nhẹ nhàng siết chặt, ngọn lửa trái tim bà tắt ngấm.
Bà hét lên, khuỵu gối, một nắm tay đè mạnh vào tim. “Pyotr, con đang làm…?”
Hy vọng chuyển thành nỗi khiếp sợ khi bà gào thét.
Cậu vẫn chưa xong.
Khả năng thấu cảm của Pyotr còn mang nhiều diện mạo. Ngoài nhận biết cảm xúc, cậu có thể tiến xa hơn nữa nhờ cả trăm trợ lực bên ngoài.
Khi những ánh mắt ấy nhìn cậu, mọi thứ toát lên: nỗi đau đớn đằng sau vết dao mổ, nỗi cô đơn cào xé, sự lạnh lẽo thờ ơ, cơn hành hạ giày xéo về đêm. Cậu quay ngược thời gian, khoảnh khắc đứa trẻ giương đôi mắt xanh thẫm nhìn hai con người tiến vào nhà thờ tối. Cậu đánh cắp tất cả nỗi sợ hãi từ trong quá khứ, lấy đó làm vũ khí đâm nát trái tim bà.
Bà rít lên thảm thiết, quằn quại, bị dồn nén trong cơn đau không dứt.
Khi những cảm xúc tăm tối trào dâng cũng là lúc một viên đạn lướt qua người cậu. Dòng lệ nóng hổi chảy dài, nước mắt của biết bao sinh linh vô tội trong đó có cậu.
Pyotr không nhận ra khẩu súng lục hướng về phía mình.
Người phụ nữ ấy điên cuồng muốn hủy diệt ngọn lửa đang xâu xé cơ thể bà.
Trong khi cậu làm điều tương tự với bà. Tiếng súng giòn tan chìm vào yên ắng. Pyotr gục xuống, ngọn lửa trong tay cậu tiêu biến. Nửa khuôn mặt người đàn bà đã bị viên đạn bắn nát. Monk lao xuống cầu thang, họng súng trên tay ông bốc khói. Ông nhảy qua xác chết, nhấc bổng cậu bé lên.
“Pyotr!”
Người cậu bé đã cứng lại. Ông vuốt ve hình hài nhỏ bé. Có vẻ như không bị thương mặc dù làn da hừng hực bỏng rát. Ông ôm chặt Pyotr vào lòng.
Những đồng đội khác vừa chạy đến nơi. Một cuộc đọ súng ngắn vừa diễn ra đã loại bỏ những bảo vệ phía trên. Đám trẻ đang bất tỉnh đã suýt bị trừ khử bởi đám lính.
Chỉ cần họ chậm nửa phút…
Những người lính Gypsy làm nhiệm vụ canh giữ. Tình hình tạm ổn định.
“Trung tâm điều khiển phải không?” Gray hỏi Monk.
Ôm cậu bé trên tay, Monk bước vào hầm. Bảng kiểm soát bốc khói bởi những vết cắt sâu đến tận mạch điện. Bàn phím gãy nát. Thủy tinh lạo xạo dưới chân. Mọi thứ đều đổ vỡ, ngoại trừ dàn ti vi treo tường.
Monk nhận ra khu vực ở màn hình chính giữa. Đó là trung tâm của Chiến dịch Thổ Tinh. Cột nước đen ngòm đang ào ạt đổ từ lỗ hổng trên vách hầm, cuộn xoáy vào miệng giếng bên dưới.
“Nó xảy ra mất rồi,” ông thẫn thờ. “Chúng ta đã quá trễ.”
Màn hình bên cạnh hiện lên hầm khai thác nơi Monk đã bỏ lại Konstantin và những đứa trẻ. Chúng nằm thành từng lớp sóng soài. Hình ảnh nhiễu động không thể cho biết chúng còn sống hay đã chết. Có khi nào phóng xạ đã lan đến đó?
Một nỗi tuyệt vọng ập vào ông.
Trong lúc Gray loay hoay với chiếc điện thoại vệ tinh, Monk nhìn quanh: Kowalski và Rosauro. Ông cố tìm kiếm ký ức chập chờn ẩn hiện. Thất bại. Những người này là ai? Nếu là bạn, phải chăng họ sẽ không có những phản ứng bất đồng với ông? Pyotr chỉ về hướng màn hình trung tâm rồi đặt một bàn tay lên đó.
“Cậu bé đang làm gì vậy?” Gray hỏi, điện thoại vẫn bên tai.
Monk chuyển hướng tập trung. “Pyotr?” Cậu bé dán mắt vào hình ảnh.
Kowalski ngạc nhiên hô lớn. “Trời đất! Đoàn tàu đang chuyển động ở đằng này!” Monk liếc nhìn. Đúng là con tàu đang chầm chậm dịch chuyển, tia lửa điện tóe lên. Chắc chắn vẫn còn nguồn điện trong hầm, dù họ chưa hề đụng tới thiết bị nào. “Đứa trẻ làm vậy đúng không?” Kowalski tỏ vẻ hoài nghi. “Dùng suy nghĩ để điều khiển nó?”
Monk nín thở, từ từ trấn tĩnh lại. “Không,” ông nhìn xoáy vào đoàn tàu đang lùi dần, bất chợt nhớ ra. “vẫn còn người ngoài kia.”
“Ai cơ?” Gray sốt sẵng.
Đưa tay chạm vào màn hình, Pyotr thả tất cả các giác quan vào đường hầm, năng lượng căng tràn. Những tài năng bị đánh cắp đang tiếp lửa cho cậu, sắt thép hay bê tông cũng không cách nào cản trở. Mọi âm thanh lùi lại phía sau, cậu chìm sâu trong hầm tối, lướt đến một ngôi sao còn đọng lại, một trái tim vĩ đại mà cậu hằng yêu quý suốt cả cuộc đời.
Pyotr tìm thấy Marta đang co rúm trên tàu, người lắc lư. Marta đã trốn khỏi tầm máy quay vì Pyotr bảo thế. Marta luôn là một phần của kế hoạch. Nhưng lúc này đây, không có gì quan trọng hơn nữa, vì cậu đau đớn tận tâm can. Đơn giản, cậu chỉ cần Marta. Cậu dịu dàng thắp một ngọn lửa nhỏ, truyền hết tình yêu và lòng mong mỏi ấy sang trái tim Marta. Marta cũng khẽ rúc lên, với tay vào khoảng không vì nó biết rằng Pyotr đang ở đó. Trong bóng tối, hai cơ thể cuộn vào nhau, chia sớt mọi ưu tư chưa từng có ai cảm nhận được.
Đó là bí mật của họ.
Cậu biết được sự thật ngay từ lần đầu chạm tay. Lý do tại sao rất nhiều đứa trẻ yêu quý Marta, khóc trong vòng tay Marta hay đơn giản chỉ là được ôm ấp, kiếm tìm những xoa dịu ngọt ngào.
Không ai biết được khả năng thấu cảm mạnh mẽ của Marta, giống như Pyotr. Hai tâm hồn đồng điệu. Vì thế cả hai đều giữ bí mật của mình. Nhưng đó chưa phải là bí mật duy nhất.
Còn một sự thật tăm tối hơn, lẩn sâu trong nỗi khiếp sợ lẫn khó hiểu nhưng cả hai đều biết là đúng. Khoảnh khắc nhìn thấy nhau, họ biết rằng họ sẽ chết cùng nhau.
Gray nhìn theo đoàn tàu đang tăng tốc hướng đến khu hầm thuộc Chiến dịch Thổ Tinh. Monk đã tường thuật ngắn gọn mục tiêu.
“Nhưng ai ở trên tàu?” ông băn khoăn. “Ta liên lạc với họđược không?”
Monk vẫn ôm lấy cậu bé, những ngón tay nhỏ xòe trước màn hình. “Tôi nghĩ là Pyotr đã ở đó. Cậu bé biết cách điều khiển con tàu.”
“Nhưng ai ở trên tàu?”
“Một người bạn.”
Màn hình hiện ra khu vực trung tâm của chiến dịch, con tàu đã tiến sát và ngừng lại. Một bóng đen rời khỏi buông lái, nhảy về hướng căn phòng.
“Đó có phải là con khỉ không?” Kowalski lùi lại phía sau.
“Tinh tinh,” Rosauro thở dài ngao ngán, như thể bà mệt vì cứ phải sửa sai cho anh chàng. “Một con tinh tinh.”
“Đó là Marta,” Monk nghẹn ngào.
Gray cảm thấy một nỗi đau khôn xiết từ trong giọng nói ấy. Màn phóng xạ ở đó chắc chắn đã dâng cao. Marta di chuyển chậm, trượt ngã, lóng ngóng tì tay xuống đất, có vẻ như rất yếu.
“Nó đang làm gì vậy?” Gray lo lắng.
“Cố gắng cứu tất cả chúng ta,” Monk bần thần trả lời.
Pyotr đi theo Marta. Cậu bé giữ ngọn lửa yếu ớt của Marta bên cạnh mình, như thế cậu có thể tiếp thêm một phần sức mạnh, để Marta hiểu rằng nó không đơn độc và cần phải làm những gì. Đổi lại, Marta trao cho cậu những ý niệm lờ mờ từ đôi mắt, từ trực giác nhạy bén vốn có.
Cậu nhìn thấy cột nước đang chảy ầm ầm, cảm nhận được hơi nóng đang thiêu đốt khiến Marta yếu dần. Không khí ngập mùi cá ươn, hung hăng đe dọa cả hai sinh linh, dòng nước đen ngòm họ đều thấy trong những cơn ác mộng.
Chết chóc hơn bất cứ dòng sông nào. Nhưng họ vẫn cùng nhau đối diện.
Marta đi men theo miệng hố đang thèm khát nuốt chửng lấy dòng nước, cần phải chặn đứng nó.
Chỉ còn một cách duy nhất.
Pyotr biết và đã nói với Marta. Konstantin từng giải thích rất chi tiết quy trình hoạt động của mọi thiết bị: về tụ điện kích nổ, về máy phát vô tuyến và dàn cửa sập khổng lồ.
Cậu bé cũng nói cho Pyotr biết về chiếc cần gạt.
Marta không cần đến hướng dẫn. Nó nhìn thấy mấu thép phía sau một thiết bị.
Phương tiện duy nhất có thể đóng những vách ngăn và ngừng dòng chảy đổ vào lòng đất. Marta khẽ rúc lên vài tiếng vì sợ hãi. Pyotr cảm nhận điều đó từ hai bên mạng sườn.
Marta có thể làm được…
Nó gắng sức vật lộn với làn da bỏng rát, lông rụng xuống từng mảng như những chùm lá thông, hai bàn tay phồng rộp vì tiếp xúc với bọt nước bắn trên đá.
Pyotr tiếp thêm năng lượng cho ánh lửa nhỏ nhoi của Marta.
Cần gạt đã trong tầm tay, nghiêng gần sát mặt đất. Cần phải kéo cho nó hướng thẳng lên trên. Marta gập vai lèn xuống khoảng trống bên dưới, hai tay nắm chặt chiều dài cần gạt, cố lấy chân nhấc lên.
Thanh thép không chuyển động.
Pyotr cảm thấy lưng Marta căng như dây đàn, hai chân và nhịp tim đều suy kiệt, cái chết thiêu đốt đang nhẫn tâm đe dọa nó. Ngọn lửa của Marta rung rinh trong tay Pyotr.
Marta…
Cần gạt vẫn không nhúc nhích.
Monk đau đớn nhìn Marta vật lộn bên chiếc cần gạt. Nó đã quá đuối sức, sẽ không lay chuyển được. Hơi thở Pyotr bắt đầu nặng nhọc vì cảm xúc lẫn lộn nảy sinh đồng thời với người bạntinh tinh.
“Sao nó đứng im vậy?” Gray không khỏi hồi hộp.
“Cố lên nào, chú khỉ đáng thương!” Kowalski mất hết kiên nhẫn.
Monk cúi sát người, đặt lòng bàn tay vào màn hình, ông cố nhớ lại quang cảnh căn phòng ông đã vội đi qua. Chính lúc ấy, một tia lửa điện chợt nhói ngang đầu. Những hình ảnh từ thời khắc nào đó, địa điểm nào đó thoáng hiện về…. một người đàn ông dính đầy muội than… một chuyến xe quặng chất đầy… một nụ cười tráng toát vỡ òa dưới làn da đen nhẻm… đó là một cậu bé!… giống hệt cha… Rồi vụt tắt.
Monk không nhớ hết và như vừa tỉnh dậy từ một giấc mơ, ký ức bắt đầu ùa lên những ngón tay ông. Tại sao ký ức ấy lại rõ ràng đến thế? Nó phải ẩn chứa điều gì đó quan trọng.
Khi ký ức lắng xuống, hình ảnh người đàn ông lấm lem bụi than lại thoáng qua, dừng chiếc xe quặng bằng cách nén chặt…
“Tay phanh!” ông hổn hển cất lời.
Ông hình dung lại khu mỏ trong giấc mơ, có cả chiếc cần gạt. Có một tay hãm ở phía cuối cần gạt.
Monk xoay sang Pyotr, thì thầm vào tai cậu bé. “Marta phải chạm vào đuôi cần gạt. Phải siết chặt tay phanh. Rồi nó sẽ tự động di chuyển.”
Pyotr vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm, như bị điếc trước những lời ông nói, hoặc thực sự cậu bé không thể nghe thấy. Phải làm cách nào đó khiến Pyotr chú ý.
Hiểu ra vấn đề, Rosauro bước tới gần Monk. “Cả hai giao tiếp với nhau như thế nào? Bằng ngoại cảm?”
“Không. Tôi nghĩ là thấu cảm. Chia sẻ cảm xúc. Tôi từng thấy cậu bé làm vậy với Marta. Có điều không xa thế này.”
“Vậy ông sẽ phải tiếp cận cậu bé theo cách tương tự.”
Monk nhìn bà không chút tin tưởng.
Gray tiếp lời. “Chuyên môn của Rosauro là thần kinh học. Nghe bà ấy đi.”
Bà chậm rãi giải thích. “Thấu cảm thiên về cảm giác và xúc cảm. Ông có khả năng tiếp cận tương tự. Hãy bằng cách nào đó khiến cậu bé cảm thấy dễ chịu. Biết đâu sẽ hiệu quả.”
Monk mường tượng lại. Cả hai luôn có những va chạm, cọ xát hoặc lướt qua nhau. Đặc biệt là hành động Marta thường làm khiến Pyotr cảm thấy an toàn và thoải mái.
Ông vòng hai cánh tay ôm lấy Pyotr. Nhịp tim thoi thóp như vang lên từ lồng ngực một chú chim ruồi bé bỏng, ông khẽ đu đưa, thổi vào tai cậu bé những lời cần nói.
Ông truyền đạt bằng cả trái tim mình.
Hãy siết chặt tay phanh…
Pyotr vẫn sát cánh cùng Marta trong lúc khó khăn – và rồi bất chợt cảm nhận được hơi ấm thân quen từ phía sau. Cậu ngoái lại nhìn, trái tim mạnh mẽ rực lửa cuốn lấy cậu. Cảm nhận được thông điệp, cậu xoay người ôm lấy Marta, thì thầm.
Người bạn già run lên vì kiệt sức, cả thân hình bừng bừngthiêu đốt.
Làm ơn…
Marta rúc lên sợ hãi, một bàn tay trượt lên cần gạt. Những ngón tay dài ôm trọn lấy phanh hãm mà siết. Marta dùng vai nâng cần gạt, lấy chân đẩy mạnh.
Thanh thép di chuyển nhưng vẫn khá nặng nề. Bằng đôi chân và đôi tay run rẩy, Marta chống đỡ, nhấc bằng được chiếc cần về phía sau. Có tiếng đóng sập.
Tiếng bánh răng nghiến vào nhau ken két. Rã rời vì kiệt sức, Marta đổ sụp xuống nền đá.
“Nó làm được rồi!” Gray thở phào nhẹ nhõm.
Trên màn hình, miệng hố trên sàn nhà đang khép lại, vách ngăn bằng thép cắt ngang dòng chảy. Nước không thoát được xuống cống, đột ngột lênh láng khắp nơi.
Marta hốt hoảng nhảy vào đường hầm nhưng nước mỗi lúc một dâng cao. Kiệt sức và bỏng rát, nó vẫn cố nhấc chân, quăng mình leo lên nóc tàu. Dòng nước đen ngập ngụa vây quanh, Marta cuống cuồng tìm lối thoát trong cùng quẫn.
Tim Gray nhói đau, chỉ chực vỡ òa trước sinh linh bé nhỏtội nghiệp.
“Lạy Chúa tôi, làm ơn cho con khỉ đáng thương ấy ra!” Kowalski gầm lên, đấm mạnh vào bảng điều khiển đã gãy nát. Nhưng họ không còn cách nào khác, cửa đã khóa kín, bít lối vào, trong khi dòng nước không ngừng vùi lấp mọi khoảng trống. Cho dù có thể mở cửa, lượng phóng xạ tràn vào sẽ giết chết những con người ở đây. Một lý do sau cùng, Marta đã nhiễm phải lượng phóng xạ cao gấp nhiều lần mức gây chết người.
Rosauro quay lưng bước đi, tay áp lên miệng chế ngự nỗi xúc động ùa về.
Con tinh tinh ngồi bệt xuống, ôm chặt hai đầu gối. Nó bắt đầu đung đưa, biết rõ điều gì sẽ xảy đến.
Monk ghì lấy cậu bé, dòng lệ nóng hổi tuôn trên má.
Pyotr cũng lắc lư trong vòng tay ông, nhịp điệu hòa khớpvới Marta.
Pyotr vẫn không rời Marta một giây phút nào. Trái tim Marta le lói và xoay vần trong sợ hãi. Nó biết rằng dòng nước đen sẽ cướp đi mạng sống của nó. Giờ đây nó ở trong vòng tay Pyotr, hệt như những lần nó ôm lấy cậu bé mà an ủi. Một cảm giác ấm áp, gần gũi rất đỗi chở che. Hai trái tim cùng sẻ chia một ngọn lửa, hòa chung nhịp yêu thương lần cuối.
Marta hiểu được bí mật của cậu.
Nó khẽ rúc lên, tựa má vào người cậu. Pyotr…
Tớ yêu cậu, Marta…
Pyotr nhìn sâu vào vùng tối đen ngòm đang cuốn lấy người bạn thân thiết, bảy mươi bảy vầng sáng lấp lánh xoay tròn quanh một quả cầu lửa, trái tim của chính cậu. Một giáo viên từng giảng giải cho cậu về cách các hành tinh xoay quanh mặt trời theo quỹ đạo riêng.
Cậu đã hiểu.
Bằng cách hấp thụ năng lượng từ những ngôi sao ấy, cậu sẽ không lùi bước. Đây không phải cơn ác mộng mà ở đó cậu đánh cắp chút khả năng từ người khác. Cậu đã bước qua ranh giới chẳng thể quay đầu. Những vầng sáng bị đánh cắp ngày càng li ti mờ ảo. Cậu đang đốt cháy chúng, thắp ngọn lửa sống cho bạn bè và chị gái cậu.
Cách duy nhất để rời xa họ.
Cũng là lý do cậu đến bên Marta.
Cậu cần có Marta.
Pyotr… không…
Cậu phải…
Hai bàn tay Marta cố với lấy chùm sáng rực rỡ trong lòng biển tối. Những ngón tay dài nồng hậu bảo bọc quanh trái tim cậu. Pyotr…
Nó hiểu rằng, để những sinh linh khác tồn tại, chỉ còn một con đường. Những người khác bị mắc kẹt trong quỹ đạo của cậu, và nếu mất kiểm soát, cậu bé sẽ thiêu rụi tất cả. Cách duy nhất để giải phóng họ là lấy đi vầng mặt trời đang níu giữ họ. Những ngôi sao sẽ bay đi và quay trở về nơi chúng phải có mặt.
Marta siết chặt lấy ngọn lửa, mọi sợ hãi tan biến khi dồn hết sự tập trung vào cậu. Nó nhẹ nhàng khép những ngón tay vẫn còn bỏng rát.
Trước lúc ánh lửa của Pyotr tắt ngấm, cậu bé vươn tay chạm vào một ngôi sao tỏa sáng hơn hết thảy.
Sasha, cậu thì thầm kể cho chị gái nghe bí mật nhỏ của mình.
Cậu bé bất ngờ mềm oặt trong vòng tay Monk. Bàn tay bé xíu cũng buông thõng. Cơ thể Marta bị cuốn trôi khỏi nóc tàu, dạt vào bóng tối.
Monk đặt cậu bé xuống sàn. “Pyotr?”
Đôi mắt vô hồn hướng lên trần nhà, đồng tử giãn rộng. Monk kiểm tra mạch đập. Khó khăn lắm ông mới tìm thấy một nhịp yếu ớt. Khuôn ngực cậu bé phập phồng. Tiếng khóc thút thít, tiếng la hét vọng lại từ tầng trên. Là lũ trẻ. Chúng đã tỉnh dậy, phát hiện xung quanh toàn những xác chết.
Gray ra lệnh. “Rosauro, Kowalski, lên giúp họ một tay!”
Màn hình nhiễu động phía cuối đường hầm có sự chuyển động, vài đứa trẻ đã đứng lên. Konstantin đang đỡ lấy Kiska. Chúng đều ổn.
“Cậu bé sao rồi?” Gray bồn chồn lo lắng. Monk ngồi trên sàn, nâng niu cơ thể gầy gò của cậu bé. Pyotr vẫn thở, máu vẫn chảy trong người nhưng nhìn vào đôi mắt trống rỗng, Monk biết cậu bé đã ra đi. Pyotr… tại sao?
Gray đặt tay lên vai ông an ủi. “Chắc là bị kinh động. Có thể thời gian sẽ…”
Monk cảm kích trước lời động viên, nhưng hơn ai hết ông là người hiểu rõ sự thật từ lúc ôm lấy cậu vào lòng. Màn hình chiếu những đứa trẻ đang kinh hoảng. Pyotr đã hy sinh thân mình cho những tâm hồn ấy được sống, những anh chị em của mình. Gray ngồi lại bên Monk, cầu nguyện.
Trong giây phút tĩnh lặng, Monk cảm thấy khuây khỏa vì sự hiện diện của người lạ mặt có vẻ như rất tốt bụng này. Không phải ký ức, chỉ là cảm giác an toàn khiến ông trút bỏ mọi đề phòng.
Nước mắt tuôn trào, ông ru Pyotr lần cuối, thân xác vô hồn khẽ đung đưa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.