Thiên Đường Có Thật

CHƯƠNG 1: KHU VƯỜN CÔN TRÙNG BÒ SÁT



CHUYẾN ĐI CHƠI ĐẦY ÁC MỘNG của gia đình tôi lẽ ra là một tôi đã lên kế hoạch đi Greeley, Colorado, tham dự một cuộc họp hội đồng giáo khu Wesleyan. Bắt đầu từ tháng 8 trước, cả nhà chúng tôi đã trải qua nhiều biến cố: 7 tháng gặp chấn thương và bệnh tật chuyến ăn mừng.Vào đầu tháng 3 năm 2003,liên tiếp: một người gãy chân, 2 cuộc phẫu thuật, và một dấu hiệu cảnh báo ung thư cùng một lúc đã khiến cho tình hình tài chính của chúng tôi kiệt quệ đến nỗi tôi thấy hoảng loạn khi nhận được các hóa đơn. Đồng lương mục sư ít ỏi không bị ảnh hưởng, nhưng nguồn tài chính của chúng tôi là việc kinh doanh cửa kéo ga-ra. Các biến cố về sức khỏe của gia đình tôi đã gây tổn thất nặng nề.

Mặc dù vậy, đến tháng 2, chúng tôi có vẻ đã vượt qua được tất cả những khó khăn đó. Vì dẫu sao cũng phải đi, chúng tôi quyết định biến chuyến đi họp hội đồng thành một dịp cho gia đình – một dịp vui chơi, khôi phục lại tinh thần và tâm trí, và tiếp tục phấn đấu với niềm hy vọng mới.

Sonja nghe nói về một nơi vui chơi khá lý thú cho bọn trẻ khi vừa qua khỏi Denver, gọi là Vườn Bướm. Được mệnh danh là “Vườn động vật không xương sống,” Vườn Bướm mở cửa năm 1995, nằm trong một dự án giáo dục với mục đích giáo dục mọi người về các kỳ quan của thế giới côn trùng cũng như loài gặm nhấm dưới biển, các chủng loài sống trong các hồ kín. Ngày nay, bọn trẻ khi đến vườn động vật này sẽ được chào đón ngay từ ngoài cổng bởi một bức tượng bằng kim loại rực rỡ, cao chót vót hình một con bọ ngựa trong tư thế cầu nguyện. Nhưng hồi năm 2003, chú côn trùng to lớn này chưa xuất hiện, thế nên tòa nhà thấp xây bằng gạch, chỉ cách khu phố thị Denver chừng 15 phút lái xe, trông không có vẻ gì thu hút đối với trẻ em khi nhìn từ bên ngoài. Nhưng bên trong đó có cả một thế giới kì diệu đang chờ đón, đặc biệt là đối với trẻ cỡ tuổi Colton và Cassie.

Điểm dừng đầu tiên của cả nhà là Khu “Bò mà xem”, một căn phòng đặt đầy những lồng kính nuôi các loài côn trùng và chân khớp bò qua bò lại trông thật đáng sợ. Một khu trưng bày mang tên Tháp nhện Tarantula đã hút chặt sự chú ý của Cassie và Colton như một thỏi nam châm. Cụm các nhà kính này, đúng như trong quảng cáo, là một cái tháp cao gồm những lồng kính chứa các loài nhện chân lớn, đầy lông lá khiến bạn vừa mê vừa sợ.

Cassie và Colton lần lượt trèo lên bậc tam cấp để nhìn xem các cư dân ở các tầng trên của Tháp Nhện Tarantula. Trong một bể kính, một con nhện Tarantula ngồi trong góc, bộ xương ngoài của nó được bao phủ bởi một lớp lông xám tái “đáng yêu” theo cách mô tả trong áp phích quảng cáo triển lãm. Một lồng kính khác chứa một con nhện lông hai màu đỏ đen xuất xứ từ Ấn Độ. Một cư dân trông dễ sợ hơn chính là con “tarantula xương xẩu.” Nó được đặt tên đó vì những cái chân đen trông như được phân ra từng khúc bởi các đường màu trắng khiến nó trông như một bức hình chụp X-quang đảo ngược. Sau đó chúng tôi mới biết loại nhện lông xương xẩu đặc biệt này hơi nổi loạn một chút: Có một lần, không biết bằng cách nào, nó vượt ngục, bò qua khu vực kế bên, và chén anh bạn hàng xóm như bữa trưa.

Khi Colton nhảy lên ghế để xem con tarantula đỏ trông ra sao, cậu nhóc đưa mắt nhìn tôi, cười toe toét, khiến tôi ấm lòng. Tôi cảm thấy các cơ cổ bắt đầu thả lỏng và ở đâu đó trong người tôi một phần áp lực được giải tỏa, và cảm xúc tôi tựa hồ như buông một tiếng thở dài nhẹ nhõm. Lần đầu tiên sau nhiều tháng, tôi cảm thấy mình có thể tận hưởng hạnh phúc với gia đình.

“Ôi, nhìn con nhện đó kìa!” Cassie reo lên, chỉ vào một cái lồng kính. Gần 6 tuổi và đầy tinh nghịch, con gái tôi thật lanh lợi như thừa hưởng từ mẹ. Cassie chỉ vào bảng chú giải có ghi: “Loài ăn chim Goliath… con cái có thể dài hơn 27cm.”

Con nhện trong chiếc bể kính này dài khoảng 13cm, nhưng cả người nó to bằng cổ tay của Colton. Nó nhìn chăm chăm qua vách kính, mắt mở to. Tôi nhìn qua và thấy Sonja nhăn nhăn mũi.

Tôi nghĩ có một anh nhân viên vườn thú tình nguyện cũng nhìn thấy vẻ mặt của cô ấy, vì thế anh ta mau chóng đến thuyết minh về con nhện ăn chim này. “Con Goliath xuất xứ từ Nam Mỹ,” anh nói bằng một giọng nhẹ nhàng, thân thiện như có ý là Chúng không đáng sợ như quý vị nghĩ đâu. “Tarantula gốc Bắc và Nam Mỹ rất ngoan. Thậm chí, quý vị còn có thể cầm một con ngay đằng kia.” Anh chỉ tay vào một nhân viên khác đang cầm một con tarantula nhỏ hơn trong lòng bàn tay cho một nhóm trẻ xem gần hơn.

Cassie băng nhanh qua căn phòng để xem có gì ở chỗ đông đúc đó, Sonja, Colton và tôi đi theo sau. Trong một góc phòng được trang trí như một cái lều tre, người trông vườn thú đang giới thiệu ngôi sao của khu “Bò mà xem”, Nhện hồng Rosie. Là một con tarantula với lông màu hồng từ Nam Mỹ, Rosie là giống nhện lông lá, thân to bằng trái mận với chân dài 6 inch, to như cây bút chì. Nhưng điều tuyệt nhất về Rosie theo bọn trẻ chính là nếu bạn đủ can đảm cầm nó, chỉ cần một chút thôi, nhân viên vườn thú sẽ thưởng cho bạn một hình dán.

Bây giờ, nếu có con nhỏ, bạn biết đây có những lúc tụi nhỏ thích hình dán hơn một nắm tiền. Và hình dán này cũng đặc biệt: nền trắng, với hình con tarantula và dòng chữ: “Tôi đã cầm nhện Rosie!”

Đây không phải là hình dán bình thường; mà chính là tấm huân chương cho lòng can đảm!

Cassie cúi người thấp xuống gần tay người nhân viên. Colton mở to cặp mắt tròn xoe màu xanh biển. “Con có thể lấy cái hình dán đó không ba?”

“Con phải cầm Rosie thì mới được hình dán, cậu nhóc ạ.”

Ở cái tuổi của cậu, Colton có một cách nói chuyện đặc biệt, vừa nghiêm túc, vừa thổn thức, trầm trồ một cách hồn nhiên. Cậu là một cậu nhóc thông minh, vui tính với ánh mắt nhìn cuộc đời đầy tươi mới, rạch ròi trắng đen. Cậu thấy một món đồ chơi hoặc là thú vị (như LEGO) hoặc không (như búp bê Barbie). Cậu thích ăn một món ăn (như bò bít tết) hoặc là ghét nó (như đậu xanh). Có người tốt và người xấu, và món đồ chơi yêu thích nhất của cậu là các búp bê hình các nhân vật anh hùng hành động. Siêu anh hùng có ý nghĩa to lớn đối với Colton. Cậu luôn đem theo các hình nhân Người Nhện, Người Dơi, và anh hùng du hành vũ trũ Buzz Lightyear theo bên mình đi mọi nơi. Như thế, cho dù là lúc cậu phải yên vị trong ghế sau của chiếc xe hơi mọi địa hình, trong phòng chờ, hay ở nhà thờ, cậu cũng có thể sáng tạo ra những cảnh tượng các anh hùng cứu thế giới. Các cảnh này thường có sự xuất hiện của những thanh gươm, vũ khí yêu thích của Colton để tiêu diệt cái ác. Ở nhà, cậu có thể đóng vai siêu anh hùng. Tôi thường trở về nhà và thấy Colton với vũ khí “trang bị tận răng”, với một thanh gươm đồ chơi giắt ngang hông và mỗi tay cầm thêm một thanh nữa: “Con là Zorro đây, ba ơi! Ba chơi với con không?”

Lúc này, Colton dõi mắt nhìn chăm chú vào con nhện trong tay người nhân viên, và tôi thấy như thể cậu đang ước ao có được một thanh gươm ngay lúc này, ít nhất cũng giúp cậu giữ vững tinh thần.

Tôi cố hình dung xem con nhện trông phải to như thế nào đối với một cậu bé chưa cao đến 1,2m. Con trai tôi đúng là một cậu bé gan góc và hiếu động vốn đã từng đến gần và tiếp xúc với nhiều loài kiến và bọ, và các loài động vật nhiều chân và bò sát khác. Nhưng không có loài nhiều chân đáng sợ nào to bằng cả cái đầu và lông dài bằng tóc của cậu nhóc.

Cassie đứng thẳng người dậy và cười với Sonja. “Con sẽ cầm nó, mẹ ơi. Con được phép cầm Rosie không mẹ?”

“Được, nhưng con phải đợi đến lượt mình đã,” Sonja trả lời.

Cassie xếp hàng sau vài trẻ khác. Colton không hề rời mắt khỏi nhện Rosie trong khi đầu tiên là một bé trai, rồi một bé gái đến cầm con nhện khổng lồ trong tay và người nhân viên tặng cho chúng các tấm hình dán chúng ao ước. Ngay sau đó chính là thời điểm quan trọng của Cassie. Colton ôm lấy chân tôi, đủ gần để nhìn thấy chị nó, nhưng cũng như muốn chạy trốn cùng một lúc, khi cậu nhóc cứ đẩy đẩy đầu gối tôi. Cassie đưa bàn tay ra và cả nhà cùng chăm chăm nhìn nhện Rosie, có vẻ quá quen với những con người bé nhỏ, hiếu kỳ, đang nhấc từng chân cái chân lông lá và chạy nhanh qua chiếc cầu nối giữa bàn tay người nhân viên lên bàn tay Cassie và rồi quay trở lại với người nhân viên.

“Thành công rồi!” Người nhân viên nói trong khi tôi và Sonja vỗ tay hoan hô Cassie. “Giỏi lắm!” Rồi người nhân viên đứng lên, gỡ một miếng hình dán màu trắng và vàng ra khỏi dây hình dán dài, đưa cho Cassie.

Dĩ nhiên, việc này khiến cho Colton cảm thấy tệ hơn, cậu bé không chỉ thấy mình thua kém cô chị gái mà giờ đây còn là đứa bé họ Burpo duy nhất không có được cái hình dán nào. Cậu chăm chú nhìn phần thưởng của Cassie đầy ao ước, rồi lại nhìn nhện Rosie, và tôi có thể nhận ra cậu đang cố gắng đấu tranh với nỗi sợ hãi. Cuối cùng, cậu bĩu môi, thôi không nhìn Rosie nữa, mà quay ra nhìn tôi. “Con không muốn cầm nó đâu.”

“Vậy cũng được,” Tôi nói.

“Nhưng con có thể lấy hình dán được không?”

“Không con à, cách duy nhất để có hình dán là phải cầm nhện Rosie trên tay. Cassie làm được rồi. Con cũng có thể làm được nếu con muốn. Con muốn thử không? Chỉ một chút thôi?”

Colton nhìn lại chú nhện, rồi nhìn chị cậu, và tôi có thể thấy những suy nghĩ quay mòng mòng đằng sau ánh mắt ấy: Cassie làm được rồi đó. Chị ấy không hề bị cắn.

Rồi cậu lắc đầu một cách chắc chắn: Không. “Nhưng con vẫn muốn có hình dán!” Cậu nhất quyết. Lúc đó, Colton còn 2 tháng nữa mới tròn 4 tuổi – và cậu luôn giữ vững lập trường.

“Chỉ khi cầm được Rosie thì con mới có hình dán,” Sonja nói. “Con chắc chắn không muốn cầm phải không?”

Colton trả lời bằng cách nắm lấy tay Sonja và cố lôi mẹ ra xa khỏi người nhân viên. “Không, con muốn đi xem sao biển cơ.”

“Con có chắc không?” Sonja hỏi. Gật đầu lia lịa, Colton bước nhanh qua cánh cửa Khu Vườn Côn Trùng và Bò Sát.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.