THEO DẤU CHÂN VOI

Nhà thám tử



Hercule Poirot đang đợi người bạn gái của ông – nhà tiểu thuyết Ariane Oliver – đến thăm.
Hình như bà ấy có việc gì đó cần hỏi đến ông. Nhưng, tại sao bà lại có vẻ không quyết đoán về điều mà bà phải làm? Bà có mang đến cho ông một vấn đề nan giải không? Đối với bà, sự việc tầm thường và quan trọng nhất đều giống nhau một cách lạ thường.
Ông đi ngược lại thời gian cách đây vài năm và ông hồi tưởng đến những sự kiện khác nhau. Trong đó, bà đã lôi kéo ông – trong một ngày hội kính Chúa – vào một vụ giết người tưởng tượng, chuyển một cách bất ngờ thành tội phạm thực thụ. Một hôm, một thiếu nữ đến làm ngắt quãng bữa cơm trưa của bà để báo cho bà biết rằng cô ấy nghĩ là mình đã phạm tội giết người, nhưng cô ấy lại không tin chắc như thế…
Cuộc viếng thăm của bà chiều nay có lôi kéo ông vào một cuộc phiêu lưu nguy hiểm không? Hay ông sẽ chỉ phải giải quyết một vấn đề bình thường thôi? Ông không thể ngờ rằng ông sẽ đứng trước một vụ hai người tự tử cách đây khoảng mười lăm năm, vụ việc mà cảnh sát, hình như, đã tìm được một giải pháp thỏa đáng.
Ông cũng không thể ngờ rằng ông sẽ bị lôi kéo vào việc của đôi nam nữ trẻ tuổi yêu nhau và mong muốn được kết hôn với nhau; ông không thấy tầm quan trọng của sự việc mà họ sắp sửa đặt ra trước mắt ông, những địa điểm mà vụ vỉệc sẽ đưa ông đến, những câu hỏi ông sẽ đặt ra, hoạt động ông sẽ triển khai, lòng thương cảm ông sẽ thể hiện, bí ẩn của bi kịch mà ông sẽ thăm dò…
Ông không thấy được cái gì của tất cả điều đó khi ông đặt ống nghe điện thoại xuống. Ông chỉ nghĩ đến một việc: bà Oliver sẽ đến, sau bữa ăn tối, để đưa ra một vấn đề và hỏi ý kiến ông. Một vấn đề mà ông không ngờ sẽ gặp không ít khó khăn. Thật vậy, ngay cả những người thông minh nhất cũng khó có thể đoán trước được cái gì sẽ đến với họ trong một tương lai gần.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.