THEO DẤU CHÂN VOI

Quyển II- Hình bóng quá khứ- Poirot lên đường



Hercule Poirot được cô Livingstone đưa vào phòng khách của bà Oliver. Sau đấy, ông ngồi đối diện với nhà tiểu thuyết.
– Tôi chuẩn bị lên đường – Ông nói hạ nhẹ giọng xuống – Tôi đáp máy bay đi Genève.
– Ông có nghĩ rằng ông sẽ phát hiện ở đó có một con voi?
– Có lẽ hai con.
– Tôi không thấy con nào nữa. Thật thế, tôi không biết phải hỏi ai để biết nhiều hơn.
– Con gái đỡ đầu của bà có một em trai phải không? Cậu ấy nay ở đâu?
– Tôi nghĩ rằng nó đã tốt nghiệp đại học ở Canada. Ông cũng muốn tìm hỏi nó à?
– Không. Tôi chỉ muốn biết cậu ấy ở đâu thôi. Nhưng tôi nghĩ rằng cậu ấy không ở trong biệt thự khi vụ tự vẫn xảy ra.
– Ông cũng không nghĩ rằng nó… rằng nó là thủ phạm? Nó đã giết bố và mẹ nó? Tôi biết rằng đó là những việc có thể xảy ra, nhưng… ông hãy nghĩ đến tuổi của nó khi xảy ra thảm kịch?
– Dù thế nào đi nữa, cậu ấy không ở nhà, tôi biết điều đó qua các báo cáo của cảnh sát.
– Ông có phát hiện điều thú vị khác không? Ông, hình như, rất xúc động.
– Đôi lúc tôi xúc động. Tôi đã phát hiện được những chi tiết có thể rọi ánh sáng mới vào các điều mà chúng ta đã biết.
– Ông hãy giải thích đi.
– Tôi có cảm giác là bây giờ tôi biết tại sao bà Burton-Cox đã bắt chuyện với bà, như bà ấy đã làm, và lẽ tại sao bà ấy muốn bà cho biết những tin tức về vụ tự vẫn của vợ chồng Ravenscroft.
– Vậy, ông nghĩ rằng cái đó không phải chỉ là vì tò mò thuần túy à?
– Tôi chắc chắn rằng có một lý do. Và ở đây đồng tiền đã đóng vai trò của nó.
– Tiền? Đồng tiền có liên quan gì đến đó? Bà Burton-Cox khá giàu có, phải không?
– Bà ấy có đủ cái để sống, đó là điều không thể chối cãi. Nhưng hình như con trai của bà, khi đến tuổi trưởng thành phải làm một di chúc có lợi cho mẹ nuôi của anh ta. Cũng có thể do bà ấy thúc dẩy. Người con lúc đó không biết để lại tiền của anh cho người nào khác.
– Tôi không biết điều đó đã xui khiến bà Burton-Cox thế nào, để tìm những chi tiết về cái chết của vợ chồng Ravenscroft.
– Bà ấy chỉ muốn làm cản trở cuộc hôn nhân. Nếu người con trai có vị hôn thê, nếu anh ta định cưới người con gái đó trong một tương lai gần, mẹ nuôi của anh ta có thể không được thừa kế số tiền mà anh để lại nếu anh mất đi. Và Desmond, có thể, làm một bản di chúc mới có lợi cho vợ mình.
– Và, theo ý kiến ông, ba Burton-Cox không muốn điều đó.
– Bà ấy mong phát hiện ra cái gì có thể làm thất vọng Desmond, cậu ấy sẽ không cưới người con gái đó. Tôi nghĩ rằng bà ấy mong – và nghĩ – rằng mẹ của Célia giết chồng mình trước khi tự tử. Đó là điều có thể làm cho người con trai suy nghĩ lại. Và ngay như ngài Alistair giết vợ của ông, điều đó cũng có thể khiến anh ta huỷ bỏ kế hoạch cưới xin.
– Ông muốn nói rằng, trong trường hợp tương tự, người con gái có thể có trong mình thiên hướng giết người. Nhưng xem nào, tất cả điều đó không đứng vững, Desmond không giàu có. Là con nuôi, anh ta có tiền ở đâu để có thể truyền lại qua di chúc?
– Mẹ đẻ của anh ấy, mà người ta không cho anh biết tung tích, là một ca sĩ có một số tiền đáng kể và đã để lại cho anh ta tất cả tiền bà ta có. Đã có một thời gian, bà ấy muốn lấy lại đứa con của mình, nhưng bà Burton-Cox không muốn như vậy. Tất nhiên bà ấy phải nghĩ rằng, ngay khi đó, Kathleen Fenn – đó là tên của người mẹ đẻ Desmond – để lại tất cả gia tài của mình cho con trai. Người con trai này sẽ được thừa hưởng gia tài của mẹ mình khi hai mươi lăm tuổi. Bây giờ bà hiểu tại sao bà Burton-Cox không muốn Desmond cưới vợ.
– Và bà ấy không muốn thấy ông tiến hành một cuộc điều tra sâu sắc về vụ tự tử của vợ chồng Ravenscroft.
– Có thể thế.
– Có phải đó là tất cả những điều ông đã phát hiện ra?
– Không. Còn một điều khác, tôi biết, nhờ ông thanh tra Garroway, rằng người đàn bà quét dọn cho gia đình Ravenscroft gần như mù lòa.
– Cái đó có gì quan trọng?
– Có quan trọng – Poirot trả lời và liếc nhìn đồng hồ của mình. Ôi, tôi nghĩ rằng đã đến giờ tôi phải đi.
– Ông ra sân bay?
– Không. Máy bay sáng ngày mai mới cất cánh. Nhưng có một nơi mà tôi muốn đến thăm hôm nay. Một nơi mà tôi muốn nhìn tận mắt. Xe ô-tô đang đợi tôi ở cổng để đưa tôi đi.
– Vậy ông muốn xem cái gì?
– Xem, có lẽ, không phải là từ ngữ thích hợp. Tôi muốn… cảm nhận thấy một không khí. Phải, đúng điều đó… Một không khí.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.