Miếng Bọt Biển Ma Quái

Chương 5



Ba mẹ con tôi vây quanh bố. Mắt ông mở to đầy kinh hãi. Ông chớp chớp mắt.
– Hừ? – Ông thì thào. – Có chuyện gì vậy? – Bố lúc lắc đầu và chống khuỷu tay nhỏm dậy. – Bố thấy mình bình thường, các con ạ. – Ông nói, giọng run run. Ông cố gắng đứng lên, nhưng rồi lại ngã xuống sàn. – Có lẽ vỡ mắt cá chân. – Ông rên lên vì đau.
Tôi và mẹ xốc nách bố dìu ra đi văng.
– Ôi, đau quá! – Ông bật rên và lấy tay xoa mắt cá.
– Daniel, lấy đá bỏ vào khăn cho bố. – Mẹ sai bảo. – Kat, con đi lấy cho bố cốc nước lạnh. – Vừa lau trán cho bố, mẹ vừa bảo. – Giờ anh hãy nói em nghe chuyện gì đã xảy ra.
Khi tôi cầm cốc nước lạnh trở lại phòng khách thì thấy vẻ mặt bố mẹ hết sức kỳ lạ.
– Kat, mẹ giận dữ nói. – Con đã xô bố ngã phải không?
– Vì sao con lại xô thang? – Bố hỏi, tay xoa mắt cá chân.
– Sao cơ ạ? – Tôi líu lưỡi, lắp bắp. – Con không xô bố. Con không làm việc đó!
– Việc đó để bàn sau, cô tiểu thư ạ. – Mẹ lạnh lùng nói. – Bây giờ tôi còn phải chăm nom bố cô. Bà cúi xuống lấy bọc nước đá chườm vào mắt cá bị sưng của bố.
Tôi cảm thấy mặt mình đỏ bừng xấu hổ. Làm sao bố lại có thể nghĩ tôi đã xô ngã ông? Tôi cụp mắt xuống và mới hay là mình vẫn đang cầm miếng bọt biển. Và tôi còn nhận ra một điều khác nữa. Một điều lạ lùng và dễ sợ.
Thay vì rung lên một cách nhẹ nhàng, miếng bọt biển đập dồn trong tay tôi. Đập một cách điên cuồng, man dại. Ba bum, ba bum, ba bum. Nhịp rung của nó giống như ai vặn thiết bị hóa lỏng với tốc độ cao. Miếng bọt biển thật sự đang phát ra những âm thanh nghe rất vui tai. Oa, oa, oa, oa, oa.
Tôi ngồi xuống sàn nhà phòng ngoài, cảm thấy người run rẩy.
Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? Tôi tự hỏi. Daniel nghĩ tôi xô nó. Và bố cũng nói điều y như thế. Cả hai đều nghĩ tôi xô họ ngã. Vì sao vậy?
Ba bum. Ba bum. Ba bum. Miếng bọt biển đập ấm nóng trong tay tôi.
Tôi run lên vì sợ. Đột nhiên, miếng bọt biển dường như thành một vật kinh hoàng. Tôi không muốn cái vật này ở bất kỳ đâu bên cạnh tôi hay gia đình tôi.
Tôi chạy ra ngoài. Tôi thấy một thùng rác to bằng kim loại đặt cạnh nhà xe. Tôi bật nắp thùng lên, quẳng miếng bọt biển vào rồi đóng chặt lại. Trở lại nhà, mẹ gọi tôi vào phòng khách.
– Mẹ nghĩ bố chỉ bị bong gân ở mắt cá chân thôi. – Bà nói. Bây giờ con hãy nói mẹ nghe chuyện gì đã xảy ra.
Thứ năm, tôi ngồi vào bàn học lên danh sách khách mời dự tiệc sinh nhật của mình. Cái ngày trọng đại đó chỉ còn hai hôm nữa. Hôm nay tôi phải đưa danh sách đó cho mẹ để bà còn kịp mua các thứ cho ngày thứ bảy.
Tôi nghe thấy tiếng Daniel trò chuyện với Carlo khi hai đứa sầm sập lên cầu thang.
– Nhìn xem này, nó y như miếng bọt biển cũ. Nhưng đấy lại là một sinh vật! – Daniel giảng giải. – Tớ đoán nó là một con vật tiền sử, kiểu như tê giác hay cái gì đại loại thế.
Tôi nhảy lên lao ra khỏi phòng.
– Daniel! – Tôi quát lên. Mày làm gì với cái ấy đấy? – Tôi chỉ vào miếng bọt biển trên tay nó. – Chị đã quẳng nó đi rồi mà.
– Em nhặt được trong thùng rác. – Daniel đáp. – Có điên mới quẳng nó đi. Phải không, Carlo?
Carlo nhún vai, mái tóc bờm xờm của nó rủ xuống vai.
– Trông nó như miếng bọt biển cũ. Có gì ghê gớm đâu?
– Nó rất ghê gớm. – Tôi phản bác. – Vật này chắc chắn không phải là bọt biển.
Tôi lấy từ giá sách mới của mình xuống một cuốn sách to. “Tao tra Bách khoa thư” tôi giải thích.
– Mục từ bọt biển. Mày phải để nó vào một cái thùng, Daniel. Mày phải làm như thế.
– Bách khoa thư nói thế nào? – Daniel hăm hở hỏi khi nó đã chồm hổm trên giường tôi. Hai tay nó cầm chặt miếng bọt biển.
– Ở đây nói rằng loài bọt biển không có mắt. – Tôi đáp.
– Chúng chỉ có thể sống ở trong nước. Nếu ra khỏi nước quá ba mươi phút chúng sẽ chết.
– Thấy chưa, Carlo? Đây không phải là bọt biển. – Daniel tuyên bố. – Con vật của chúng ta có mắt. Nó lại ở ngoài nước từ khi ta tìm thấy nó.
– Nhưng tớ chẳng thấy mắt đâu cả. Với lại nó có phải sinh vật hay không tớ cũng chưa dám chắc. – Carlo nói đầy hoài nghi.
Daniel nhảy khỏi phòng và đưa miếng bọt biển cho đứa bạn.
– Đây cậu cầm lấy xem đi.
Carlo cẩn thận đặt miếng bọt biển vào tay. Đôi mắt nâu của nó giãn rộng ra.
– Nó có hơi ấm! Nó lại… lại… lại cử động nữa. Nó đang bò. Nó là một con vật.
Carlo quay sang nhìn tôi.
– Nhưng nếu đây không phải là bọt biển, vậy thì… thì nó là cái gì?
– Chị cũng chẳng hình dung nổi nó là cái gì nữa. – Tôi thú nhận.
– Có thể đây là một loại siêu bọt biển. – Daniel nêu ý kiến. – Nó mạnh đến mức có thể sống được trên cạn.
– Có thể nó một phần là bọt biển, một phần là con vật khác. – Carlo phụ thêm, mắt vẫn chăm chăm nhìn cái vật trên tay. – Em có thể mang nó về nhà một lúc được không? Thấy nó chắc Sandy hoảng sợ phải biết.
Sandy là người trông trẻ ở nhà Carlo.
– Rồi em sẽ mang trả lại. – Carlo hứa.
– Không được, Carlo. – Tôi nói nhanh. – Phải để miếng bọt biển lại đây cho đến khi nào chị biết được đích xác nó là gì. Để nó ở đây, trong cái lồng cũ này.
– Chị cho em mượn chút đi. – Nó nài xin, tay vuốt vuốt đỉnh đầu nhăn nheo của bọt biển. – Chị thấy không? Nó thích em đấy.
– Không là không! – Tôi đáp lại. – Daniel bảo Carlo đừng làm chị bực mình nữa.
– Được rồi, được rồi. – Carlo thì thào. – Nhưng mà con vật nhỏ này ăn gì vậy chị?
– Chị không biết. – Tôi đáp. – Có lẽ nó vẫn sống được không cần ăn gì cả. Để nó vào lồng.
Carlo thò tay vào cái lồng và đặt con vật xuống. Nó làm việc đó với vẻ mặt đầy khiếp sợ.
Tôi thấy cánh tay nó run run.
Vừa lúc đó nó bật ra một tiếng kêu khủng khiếp.
– A a a! Tay tôi! Nó ăn tay tôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.