Kat này, mọi việc xong cả rồi – Mẹ cười nói với tôi vào sáng hôm sau khi tôi vào bếp ăn sáng.
– Xong gì hả mẹ? – Tôi hỏi lại vẻ ngái ngủ.
– Bữa tiệc sinh nhật của con ngày mai! – Mẹ đáp, ghì chặt lấy tôi. Cái ghì của mẹ rất chặt.
– Sao con lại có thể quên được nhỉ? – Bà ngạc nhiên hỏi. – Việc sinh nhật con chúng ta đã chuẩn bị hàng tuần nay rồi mà!
– Tiệc sinh nhật con! – Tôi thở phào nhẹ nhõm. – Ôi, con thật không ngờ! – Tôi ngồi xuống bàn ăn món bánh ngô và uống nước cam.
Những bữa tiệc sinh nhật thật sự là ngày hội lớn trong nhà tôi. Mẹ bao giờ cũng đặt làm một chiếc bánh lớn. Bà tự tay viết giấy mời và làm trang trí. Năm nay tôi giúp mẹ phần giấy mời. Chúng tôi lấy một tấm bìa màu đỏ lớn tỉa cắt ra và dùng loại bút hồng lóng lánh viết chữ. Tôi thường chọn chủ đề cho các tiệc sinh nhật của mình. Chủ đề năm ngoái là “Hãy tự làm món pizza”. Kết quả thật đáng kinh sợ! Mấy tuần sau bạn bè tôi còn bàn luận mãi về cái đó.
Bây giờ tôi sắp tròn tuổi mười hai, tuổi đó chơi trò chủ đề không hợp nữa, tôi nghĩ vậy. Do đó bố mẹ quyết định đưa tôi và năm người bạn thân nhất của tôi đến chơi Công Viên Thần Tiên trọn một ngày.
Công Viên Thân Tiên thật mát mẻ, dễ chịu. Nó có hai bể bơi gợn sóng, một khối nước trượt và những dốc núi khiến bạn phải rùng mình lạnh gáy. Lạnh gáy, đúng thế, hè năm ngoái, Carlo đã bỏ ăn sau khi trượt trên đó xuống.
– Đây sẽ là dịp sinh nhật thú vị nhất của con! – Tôi tuyên bố và mỉm cười với mẹ ngồi bên kia bàn. Quay sang Daniel tôi nói. – Xin lỗi, chị không mời em. Cuộc này chỉ dành cho những người tuổi mười hai.
– Thế là không hay! Sao em lại không được đi theo? – Nó càu nhàu, đập mạnh cái môi vào bát làm sữa tung tóe ra cả bàn. – Em hứa sẽ không nói chuyện với bất kỳ người bạn nào của chị. Xin cho em đi theo với!
Tôi cảm thấy khó xử, có lẽ phải thay đổi ý kiến. Chính lúc đó Daniel đã phá hỏng toàn bộ cơ may của nó. Nó khoanh hai tay trước ngực, cáu kỉnh nói:
– Chị Kat giành hết mọi thứ ở đây về phần mình. Thậm chí cả con bọt biển chị ấy cũng không chia cho con!
– Cái vật cũ kỹ Kat tìm thấy dưới chậu rửa bát ấy à? – Mẹ ngạc nhiên hỏi. – Ai muốn cái thứ đó?
– Con! – Daniel hét lên.
– Hừ, chị thấy nó thì nó là của chị. Hôm nay chị sẽ mang con bọt biển của chị đến lớp. – Tôi báo cho Daniel biết.
– Mang đi làm gì? – Mẹ hỏi.
– Con muốn đưa nó cho cô Vanderhoff xem. – Tôi giải thích. – Có thể cô ấy sẽ biết đó là vật gì. Bây giờ con cần tìm một cái túi đựng con bọt biển của con.
Tôi sục tìm trong các tủ bếp. “Tuyệt!” – Tôi reo lên khi tìm thấy một cái hộp nhựa đề nhãn Deli. Cái hộp như còn phả ra mùi sa lát cà chua.
Tôi lấy một cái kéo cũ cắt mấy lỗ hở trên nắp hộp. Sau đó tôi lên gác lấy con bọt biển xuống. Trở lại nhà bếp, tôi đặt cái hộp dán kín xuống sàn và mở tủ lạnh.
– Mẹ ơi, túi đồ ăn nào là của con? – Tôi gọi.
– Cái túi xanh ấy, con ạ. – Bà đáp.
Tôi cầm túi thức ăn của mình ra đóng sập tủ lạnh lại.
Từ sàn bếp vọng lên tiếng khụt khịt. Tôi ngó nhìn xuống.
– Killer, mày làm cái trò gì đấy? – Tôi nói với con chó tai cụp.
Khịt, khịt, khịt.
Nó đưa mũi khịt khịt vào cái hộp nhựa.
Lại có chuyện gì đây, tôi nghĩ. Killer cụp tai xuống, đi vòng quanh cái hộp với dáng vẻ nghi ngờ. Rồi nó cất tiếng sủa, sủa dữ dội.
– Killer! Ra ngoài đi! – Tôi hét to.
Nhưng con chó chẳng thèm nghe tôi, cứ sủa liên hồi.
– Mẹ ơi, Daniel ơi! – Tôi kêu lên. – Giúp con đuổi con Killer ra ngoài. Con nghĩ là nó muốn ăn điểm tâm con bọt biển!
Mẹ nắm lấy cổ Killer, lúc này nó vẫn gầm gừ, kéo ra xa cái hộp. Bà mở cửa đẩy con chó ra sân sau.
– Ra ngoài, chỗ của mày là ở đó. – Bà nhẹ nhàng nói rồi quay sang tôi. – Có cái gì mà con chó rộn lên thế? Cử chỉ của nó lạ lắm. Thôi giờ thì nhanh lên, không con muộn học đấy. Lúc đó chính mẹ sẽ gầm và sủa chứ không phải Killer đâu!
Tôi khoác cái cặp đen lên vai, hôn tạm biệt mẹ và cùng Daniel ra cửa.
– Xem này! – Daniel kêu to, chạy băng qua phố về phía nhà Johnson và đứng vào dưới cái lưới bóng rổ của nhà họ. Nó giả vờ rê dắt bóng và chạy như điên theo hình vòng tròn. – Em cam đoan chị không thể nhảy cao được thế này đâu! – Nó nói, cố với cái rổ bóng xuống.
– Đi thôi, Daniel. – Tôi gọi, bước nhanh xuống đường. – Cô Vanderhoff sẽ phạt chị ở lại sau buổi học nếu chị đến muộn.
Daniel nhảy chân sáo theo tôi. Đột nhiên mắt nó phồng lên.
– Nhìn kìa, chị Kat! – Nó hét to.
Rắắc!
Tôi nghe thấy một âm thanh xé tai ở ngay trên đầu mình. Một tiếng nứt mạnh. Dường như có ai bẻ gẫy cả một nghìn khớp đốt ngón tay cùng một lúc. Tôi ngước mắt lên vừa kịp thấy một cành cây khô khổng lồ lao vút từ trên trời xuống.
Cả người tôi như hóa băng. Không kêu được, không cử động được. Bắp thịt cũng không thể nhúc nhích. Lúc đó tôi như bị ép vụn thành một đống vụn.