HẬU CUỐN THEO CHIỀU GIÓ

HCTCG : 57



Scarlett cố nuốt trôi từng miếng, chẳng thèm bận tâm xem mình đang ăn gì. Nàng cần phải lấy lại sức, như đã nói với Bridie.

Điểm tâm xong, nàng bảo Bridie hãy trở lại sau hai giờ nữa. Rồi, nàng ngồi vào chiếc bàn viết kê sát bên cửa sổ đôi mày cau lại vẻ chăm chú, nàng viết kín rất nhanh nhiều trang giấy hoa dầy mượt như nhung.

Viết xong, nàng xếp lại và niêm kín hai bức thư, rồi ngồi lặng đi rất lâu trước bàn, đôi mắt dán vào tập giấy trắng nguyên. Nàng đã sắp xếp mọi việc trong những giờ tăm tối của đêm qua và nàng biết rõ mình sẽ viết gì, nhưng sao nàng vẫn không thể cầm bút viết ngay được. Chỉ nghĩ đến mình sẽ phải làm gì, nàng đã run lẩy bẩy.

Scarlett rùng mình lật trang giấy. Đôi mắt nàng bắt gặp chiếc đồng hồ quả lắc bằng sứ xinh đẹp đặt trên trụ đỡ và nàng nín thở. Đã trễ vậy rồi sao! Bridie sẽ trở lại trong bốn mươi lăm phút nữa thôi.

Mình không thể lẩn tránh được nữa, kéo dài thời gian có thay đổi được gì đâu. Chẳng còn lối thoát nào khác. Mình phải kính cẩn và lễ phép viết cho bác Henry, cầu xin bác ấy giúp mình. Bác là người duy nhất mà mình có thể tin cậy. Scarlett cau mày, cầm bút. Nét chữ nàng bình thường rõ ràng là thế, nay bỗng co rúm và gẫy khúc khi nàng cố giãi bày rành mạch là nàng giao phó cho Henry Hamilton quản lý mọi công việc của nàng ở Atlanta.

Nàng có cảm giác như đang đào một vực thẳm ngay dưới chân mình, nàng cảm thấy thân thể mệt mỏi và gần như sắp nôn oẹ. Chẳng phải nàng sợ gì luật sư già lừa dối, nhưng đúng hơn nàng lo ông ấy coi sóc không được hiệu quả như nàng. Để ông lấy thay mình thu lợi tức từ cửa hàng và tiền thuê quán rượu là một chuyện. Nhưng phó mặc cho ông ta kiểm soát sổ sách và giá cả ở cửa hàng cũng như dự định giá thuê quán rượu thì lại là chuyện khác. Để cho ông ta kiểm soát! Cũng có nghĩa là nàng bỏ mặc việc kiểm soát tiền bạc, an toàn và thành đạt của mình, ngay vào lúc sự kiểm soát ấy lại cần thiết nhất!

Việc chuộc lại phần thừa kế của Caree sẽ làm hao hụt nguồn dự trữ bằng vàng của nàng, nhưng bây giờ thì đã quá muộn để ngưng lại vụ kinh doanh nầy với Đức giám mục, việc ấy lúc nầy nàng chẳng còn thiết tha gì nữa, cho dù nàng đã có đủ khả năng. Giấc mộng nghỉ hè ở Tara cùng với Rhett giờ đây đã tan thành mây khói, nhưng Tara mãi mãi vẫn là Tara, và nàng quyết tâm phải chiếm lấy nó cho riêng mình.

Việc xây cất các bất động sản ở ngoại vi thành phố cũng làm tiêu hao nguồn tài chánh của nàng, nhưng nàng vẫn phải tiếp tục. Giá như nàng không hay biết gì về chuyện bác Henry đã chấp thuận tất cả các gợi ý của Joe Colleton mà chẳng hề thắc mắc về giá cả.

Và tệ hại nhất là nàng sẽ không hay biết điều gì sẽ xảy ra, dù tốt hay xấu. Bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra được.

“Ta không làm sao được” Scarlett rên rỉ thành tiếng.

Nhưng nàng vẫn cặm cụi viết: Phải vậy thôi! Nàng sẽ đi nghỉ vài ngày, nàng viết đi du lịch. Sẽ không ai lyên lạc được với nàng, nàng không có địa chỉ để viết thư. Nàng đọc lại các câu, chữ cứ nhòe đi trước mắt nàng, và nàng chớp chớp mắt, để cố ngăn những giọt nước mắt. Không thể như vậy được, nàng tự nhủ. Tuyệt đối phải cắt đứt mọi nhịp cầu để Rhett không sao lần ra dấu vết của nàng. Nhất là không được để cho chàng hay biết gì về chuyện đứa con cho đến khi nào nàng quyết định báo cho chàng.

Nhưng sao nàng có thể chịu đựng được khi không hay biết Henry sẽ sử dụng tiền bạc của nàng như thế nào!

Liệu cơn hoảng loạn có nghiêm trọng và đe doạ những khoản tiền dành dụm của nàng không! Hoặc giả ngôi nhà hay, tệ hơn nữa, cửa hàng của nàng có bị cháy không?

Nàng cần phải chịu đựng và nhất định nàng sẽ chịu đựng được! Ngọn bút ken két lướt nhanh trên trang giấy, viết ra những gợi ý và hướng dẫn mà chưa hẳn Henry Hamilton đã thèm đoái hoài đến.

Khi Bridie trở lại các bức thư đã nằm gọn trên tờ giấy thấm, gấp và niêm lại cẩn thận. Còn Scarlett thì đang ngồi trên ghế bành và cầm cái coóc-sê hỏng để trên đầu gối.

– Ôi! Chị quên mất, Bridie rên rỉ. Bọn chị đã buộc phải cắt nó để cho em dễ thở. Em bảo chị phải làm gì bây giờ! Thế nào cũng phải có một cửa hiệu ở gần đây thôi.

– Không, việc đó không quan trọng đâu. Chị chuẩn bị cho em một chiếc váy, em mặc áo khoác để che những chỗ khâu lướt sau lưng. Nào nhanh lên! Giờ nầy đã muộn lắm rồi, em còn bao việc phải làm.

Bridie nhìn ra cửa sổ. Muộn thật sao! Con mắt gái quê của cô chỉ thấy lúc nầy mới là chín giờ. Cô ngoan ngoãn đi tìm những đồ khâu mà Kathleen đã chuẩn bị giúp cô để đóng vai một nàng hầu phòng.

Nửa giờ sau, Scarlett gõ cửa phòng Colum. Hai mắt nàng thâm quầng vì thiếu ngủ, nhưng nàng cảm thấy thanh thản và rất tự tin. Nàng chẳng thấy mệt mỏi hoặc khó chịu gì. Điều tồi tệ nhất đã qua rồi, còn lúc nầy, cần phải hành động. Điều đó sẽ trả lại cho nàng nguồn sức lực.

Nàng mỉm cưối khi anh mở cửa.

– Nếu em vào phòng anh thì liệu chiếc cổ áo của anh có đủ bảo vệ thanh danh của anh không đấy! – Nàng hỏi – Em muốn bàn với anh vài chuyện riêng đây!

Colum nghiêng mình rồi mở rộng cửa.

– Rất hân hạnh được đón tiếp, anh nói. Xiết bao vui mừng khi thấy em cười, Scarlett thân yêu ạ.

– Cũng chỉ mới cười được gần đây thôi… Bức thư từ bên Mỹ đã lạc mất rồi chứ!

– Không, anh còn giữ đây! Rất kín đáo. Anh hiểu chuyện gì đã xảy ra.

– Thật sao?

Scarlett lại mỉm cười rồi nói tiếp.

– Thế thì anh còn sáng suốt hơn cả em nữa đấy. Em biết, nhưng em chẳng bao giờ hiểu nổi. Dù sao, lúc nầy đó không còn là vấn đề nữa!

Nàng đặt ba bức thư lên bàn. Và nói:

– Em sẽ nói với anh ngay. Nhưng trước hết, em cần báo với anh rằng em sẽ không đi cùng anh và Bridie nữa. Em sẽ ở lại Ireland.

Nàng đưa tay lên.

– Không, anh đừng nói gì cả! Em đã suy nghĩ kỹ rồi. Em chẳng còn gì bên Mỹ nữa.

– Ồ không, Scarlett thân yêu, đừng quyết định vội vã như thế! Anh đã chẳng bảo với em rằng cái gì đã lỡ đều có thể gỡ lại được hay sao! Chồng em đã nhận được quyền ly hôn, nhưng anh ấy sẽ ký ly hôn ngay, khi em trở về báo tin về đứa bé.

– Anh lầm rồi, Colum ạ. Rhett sẽ không bao giờ ly hôn với Anne. Nàng cùng giới với anh ấy, thuộc về xã hội trưởng giả của Charleston. Với lại nàng rất giống Mélanie. Với anh, thì điều nầy chẳng có ý nghĩa gì, vì anh chưa hề biết Melly. Nhưng Rhett thì biết rõ nàng. Anh ấy đã hiểu rằng nàng là một con người tuyệt vời, trước khi em nhận ra được điều đó. Anh ấy luôn kính trọng Melly. Nàng là người phụ nữ duy nhất mà anh ấy kính trọng, có lẽ chỉ sau mẹ anh, và nàng cũng rất xứng đáng để anh ấy kính trọng. Người con gái mà anh ấy cưới làm vợ còn hơn em gấp mười lần, cũng giống như Melly, và Rhett biết rất rõ điều đó. Nàng cũng đáng giá gấp mười lần Rhett, nhưng nàng yêu anh ấy. Hãy cứ để cho nàng vác cây thập giá kia.

Nàng thốt ra những lời cuối cùng ấy với nỗi cay đắng man rợ.

Ôi chao! Cô em nầy đau đớn quá, anh thầm nghĩ. Phải có cách nào giúp nàng mới được!

– Bây giờ thì em đã có được Tara là của riêng em rồi đấy Katie Scarlett ạ, cùng tất cả những ước mơ mà em ấp ủ. Chẳng lẽ điều ấy không an ủi được em trong khi chờ đợi trái tim hàn gắn lại hay sao! Em có thể xây dựng cả một thế giới mà em mong ước cho đứa bé em đang mang trong người, một đồn điền tuyệt vời sẽ là công trình của ông ngoại và mẹ nó. Nếu nó là con trai, em có thể đặt tên là Gerald.

– Không có điều gì mà em chưa nghĩ tới, Colum ạ. Em rất cảm ơn anh, nhưng anh sẽ chẳng thể nào tìm ra được giải đáp cho bất cứ việc gì mà chính em đã không tìm ra. Anh cứ tin em đi. Một mặt em đã có con trai, một đứa con mà em chưa từng nói với anh, nếu như đặt vấn đề thừa kế ở đây. Nhưng điều cốt yếu chính là đứa con mới nầy. Em không thể trở về Tara để sinh nó, cũng chẳng thể đem nó về đó, sau khi sinh. Sẽ chẳng một ai chịu tin rằng nó đã được hoài thai một cách hợp pháp. Ở quận, cũng như ở Atlanta, người ta vẫn coi em chẳng ra gì cả. Mà em lại rời Charleston chỉ một ngày, sau khi đứa trẻ được hoài thai.

Nỗi nhớ nhức nhối hiện rõ trên khuôn mặt Scarlett khi nàng gợi lại kỷ niệm ấy.

– Chẳng một ai, nàng nói tiếp, chịu tin rằng nó là con của Rhett. Anh ấy và em đã không chung sống từ nhiều năm nay. Mọi người sẽ coi em là đồ đĩ điếm và con em là con hoang và họ sẽ khoái trá với những lời lẽ ấy.

– Không đâu. Scarlett, không phải vậy đâu! Chồng em biết rõ sự thật. Anh ấy sẽ nhận đứa bé.

Đôi mắt Scarlett chợt sáng lên.

– Phải rồi, anh ấy sẽ nhận ra nó và sẽ dành lấy nó!

– Colum ạ, anh không thể tưởng tượng được Rhett cư xử thế nào với trẻ con, nhất là với con anh ấy. Anh ấy yêu chúng kinh khủng. Đứa con phải thuộc về anh ấy, phải yêu anh ấy hơn hết thảy ai khác, phải hoàn toàn là của anh ấy. Đứa con chỉ mới vừa cất tiếng khóc chào đời là anh ấy sẽ giằng nó ra khỏi tay em mất thôi! Anh đừng tưởng anh ấy không dám làm điều đó. Anh ấy đã được quyền ly dị ở ngay nơi mà chuyện ấy không thể nào xảy ra. Anh ấy có thể xoay chuyển bất cứ thứ luật lệ nào hoặc nặn ra hẳn một thứ luật mới. Không gì có thể ngăn cản nổi anh ấy!

Nàng thì thào, giọng khản đặc, như thể còn bị đè nén bởi sợ hãi. Khuôn mặt nàng biến dạng vì thù hận và nỗi khiếp đảm phi lý.

Rồi như tấm khăn che rơi xuống, gương mặt nàng thay đổi. Nàng bỗng dịu đi ngoại trừ đôi mắt xanh vẫn rực lửa. Một nụ cười hiện trên môi nàng khiến Colum rùng mình.

– Nó là con của em, nàng nói.

Giọng nói trầm và thanh thản của nàng như tiếng mèo gừ gừ.

– Nó chỉ là của riêng em, nàng gằn giọng. Anh ấy sẽ không được biết gì cả cho đến khi em tự quyết định điều ấy khi mà mọi việc đều đã quá muộn. Em cầu nguyện sao cho nó là con gái. Một bé gái thật kháu khỉnh với đôi mắt xanh.

Colum làm dấu thánh giá.

Scarlett phá lên cười.

– Tội nghiệp Colum, nàng nói. Chắc anh đã nghe nói về một người đàn bà bị khinh bỉ, đừng sửng sốt như thế! Anh đừng sợ, em sẽ không làm anh kinh hoảng nữa đâu.

Nàng mỉm cười, và anh không sao tin nổi những gì vừa mới thấy trên khuôn mặt nàng. Lúc nầy, nàng đã mỉm cười, chân thật và trìu mến.

– Em biết anh muốn giúp em, em chân thành biết ơn anh, Colum ạ. Anh tốt với em biết bao, anh là người bạn quý có lẽ là người bạn tốt nhất của em, ngoài Melly ra. Anh như người anh ruột. Em luôn mơ ước có một người anh. Em mong anh mãi mãi là bạn của em.

Colum vội vã làm nàng yên lòng. Anh chưa bao giờ gặp một tâm hồn sầu não đến thế, anh tự nhủ.

– Em muốn nhờ anh cầm giúp em những lá thư nầy sang Mỹ, Colum ạ. Thư nầy gửi đi Paulyne. Em muốn dì ấy biết chắc em đã nhận được thư dì, để dì có thể hả hê mà kể lể với mọi người: “Tôi đã bảo mà”. Còn thư nầy dành cho người đại diện pháp luật của em ở Atlanta, em có vài công việc cần giải quyết. Em muốn anh bỏ hai thư nầy ở Boston để không ai biết em thực sự đang ở đâu.

Lá thư thứ ba, xin anh hãy trao nó tận tay. Việc nầy buộc anh phải đi thêm một chặng đường nữa, nhưng nó hệ trọng vô cùng. Lá thư ấy gửi cho nhà băng ở Savannah. Em có một số vàng cũng như toàn bộ nữ trang của em trong các két sắt ở đó, em nhờ anh mang hết về đây! Bridie có đưa cho anh cái túi em vẫn đeo ở cổ không! Vậy, được. Điều ấy sẽ giúp em khởi đầu. Em cần anh tìm giúp em một luật sư có thể tin tưởng tuyệt đối nếu như ở đây có một viên ngọc hiếm như thế. Em sẽ dùng đến món tiền của Rhett Butler. Em muốn mua lại Ballyhara, mảnh đất của tổ tiên O Hara. Đứa bé nầy sẽ có một sản nghiệp mà Butler không đời nào có thể tạo dựng được cho nó. Em sẽ dạy nó đôi điều về cội rễ và chiều sâu của chúng.

– Scarlett thân yêu, anh van em! Hãy chờ đợi thêm xem sao. Chúng ta có thể nán lại ít lâu ở Galway, Bridie và anh sẽ chăm sóc em. Em còn chưa vượt qua khỏi những cú sốc ấy đâu. Chúng quá dữ dội và dồn dập, em chưa sẵn sàng để đi đến những quyết định nghiêm trọng như vậy.

– Anh cho rằng em không còn tỉnh táo chắc. Có thể lắm. Nhưng em quyết định thế đấy, Colum ạ. Dù anh có chịu giúp em hay không. Em không thấy có lý do gì để Bridie và anh phải nán lại. Em định ngay ngày mai sẽ trở về nhà Daniel và xin bác ấy cho ở tạm cho đến khi nào Ballyhara thuộc về em. Nếu anh thấy em cần được chăm sóc thì anh có thể tin tưởng ở Kathleen và những người còn lại trong gia đình. Nào Colum, chính em đã thắng mà, anh cứ thú nhận điều đó đi!

Colum đưa tay ra như chấp nhận thua cuộc. Rồi anh đưa nàng đến văn phòng một viên luật sư người Anh nổi tiếng làm việc gì cũng thành công. Ông ta lyền khởi sự thủ tục tìm người chủ sở hữu Ballyhara.

Hôm sau, Colum ra chợ đúng vào lúc những sạp hàng đầu tiên mới bắt đầu mở cửa. Anh đem về khách sạn tất cả những món Scarlett yêu cầu. Anh nói:

– Đây nhé, thưa bà O Hara. Các bộ váy đen, áo blu, khăn san, áo khoác và vớ dài màu đen cho một quả phụ trẻ tuổi bất hạnh. Anh cũng đã nói với Bridie về các tin đã làm em ngất xỉu. Chồng em lâm bệnh và mất trước khi em kịp về bên giường anh ấy. Đây nữa, một món quà nhỏ anh muốn tặng em. Khi nào những bộ đồ tang khiến em quá thiểu não thì anh tin rằng em sẽ cảm thấy dễ chịu hơn với ý nghĩ mình đang mặc gì bên trong.

Nói rồi, Colum đặt lên đùi nàng cả một xấp váy phồng lót đủ màu sặc sỡ.

Scarlett mỉm cười, đôi mắt long lanh xúc động.

– Làm sao anh biết em đã hối tiếc khi đem tất cả những bộ đồ Ireland cho các chị em họ ở Adamstown!

Nàng chỉ chiếc rương và những cái valy của mình.

– Em không cần những thứ nầy nữa, nàng nói tiếp. Anh hãy đem chúng đi, và giao cho Maureen để chị ấy cho ai thì cho!

– Thật là điên rồ, Scarlett ạ, em bốc đồng quá đấy!

– Chà chà! Em đã lột bỏ giầy bốt và đồ lót rồi. Em chẳng cần những bộ áo dài nữa. Từ đây, không đời nào em còn chịu bó người trong chiếc coóc-sê nữa! Không bao giờ. Giờ đây em là Scarlett O Hara, một phụ nữ Ireland trong bộ váy xòe với váy lót màu đỏ. Tự do, Colum ạ! Em sẽ tạo dựng cho mình một thế giới riêng, theo những luật lệ của chính em chứ không phải của ai khác. Anh đừng lo cho em! Em sẽ học được cách sống hạnh phúc.

Colum quay đi, tránh không nhìn vẻ mặt u buồn và quả quyết của Scarlett.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.