Lá Nằm Trong Lá
Chương 54
Dĩ nhiên tôi đã không quay lại bệnh viện theo lời đề nghị dai nhách của thằng Hòa. Tôi chở nó về nhà tôi. Xong, quẳng có ở trước sân, tôi xách xe chạy tới tiệm thuốc bắc Xuân Lan Đường. Tôi muốn gặp cô Hiền và cô Mười, nói cho hai cô biết văn sĩ Mã Phú là ai. Nhỏ Duyên đã biết sự thật rồi, bí mật đó không cần giấu giếm nữa.
Tôi không rủ thằng Hòa đi theo vì muốn kịp quay về trả xe cho ba tôi trước khi ông thức dậy.
Cô Hiền và cô Mười thấy tôi đến vào đầu giờ chiều, lại đi một mình, liền tròn mắt:
– Có chuyện gì vậy em?
– Dạ em tới để nói cho hai cô biết Mã Phú là bạn Lưu Thanh Lợi ạ.
– Ôi! – Cô Hiền kêu lên ngạc nhiên – Là em Lợi mới vô lớp ta hồi giữa năm à? Cô bất ngờ quá! Cô Mười cười với tôi bằng cả miệng lẫn mắt:
– Sao em không dẫn bạn Lợi tới chơi cho cô biết mặt?
– Thưa cô bạn Lợi đang nằm trong bệnh viện ạ.
Vừa dứt câu, thấy mặt hai cô giáo thoáng biến sắc, tôi liền nói dối:
– Dạ, bạn ấy chỉ bị trầy chân thôi, cô. Bạn ấy múc nước bị trươt té trên thành giếng. Cô Hiền thở phào:
– Em làm cô hết hồn. Để chiều nay cô và cô Mười vào thăm em lợi.
– Lát nữa bạn Lợi xuất viện rồi cô ơi!
Tôi lại lật đật vọt miệng, và lại nói dối. Tôi biết chắc nếu để cô gặp thằng Lợi và nhỏ Duyên đang trong bện viện, mọi chuyện sẽ vỡ lở tung tóe.
Dĩ nhiên ngay sau khi nói câu thứ hai, tôi lập tức cáo từ, một phần tôi gấp về, phần khác tôi biết nếu tôi còn nấn ná thế nào tôi cũng sẽ nói dối câu thứ ba, thứ tư… Mà tôi thì không muốn tiếp tục nói dối, không phải vì sợ lương tâm cắn rứt, mà sợ bị cô Hiền và cô Mười phát hiện.
Tôi về tới nhà, nghe bụng réo òng ọc mới nhớ mình chưa ăn trưa. Nếu không có hai tô mì dằn bụng lúc ở thành phố, chắc tôi không đủ sức chạy loăng quăng từ nãy tới giờ.
Nhớ ra thằng Hòa chưa ăn, tôi tính rủ nó xuống bếp lục cơm nguội nhưng không thấy nó đâu. Tôi đành một mình lò dò xuống nhà dưới mò mẫm thức ăn, bới một tô cơm đầy, chất thêm mấy con tôm rang rồi vòng qua của bếp tính ra sau hè ngồi ăn cho mát.
Nhưng vừa thò đâu ra khỏi cửa bếp, tôi chợt khựng lại. Tôi thấy thằng Hòa.
Nó đang ngồi sau hè, trên chiếc ghế thấp mẹ tôi vẫn ngồi xắt chuối và đang ôm khư khư cái gì đó trong tay, đầu gằm xuống như đang ngủ gục.
Thoạt đầu tôi tưởng nó cũng bới cơm ra sau hè ngồi ăn như tôi nhưng ngay lập tức tôi biết là mình nhầm: tư thế của nó không phải tư thế của người ngồi ăn, cách nó ôm cái tô vào bụng (nếu như đó là cái tô) rất giống cái của người khác đang giữ một hòm vàng lúc nàu cũng nơm nớp lo sợ người khác giật mất.
– Mày làm gì đó Hòa?
Tôi hỏi lớn, sau khi cân nhắc và bưng tô cơm bước lại phía nó.
Nếu như thi sĩ Trầm Mặc Tử có lần nào đó bị điếc đột xuất thì đó chính là lúc này. Thậm chí tôi nói to đến mức tôi nghĩ người điếc cũng phải giật mình, nhưng thằng Hòa chẳng nhúc nhích mảy may.
Kể cả khi tôi đến sát bên nó, ngồi chổm hổm ngay trước mặt nó và cố ý đụng mạnh vào chân nó, thằng Hòa cũng không buồn ngẩng đầu lên.
Tôi căng mắt nhìn, thấy cái nó đang ôm chặt trong tay là một hộp sắt tây, loại hộp đựng bánh bích-quy.
– Mày ôm cái hộp gì thế?
Tôi cao giọng hỏi, không tin là nó đã chết.
Lần này như để chứng minh là tôi nghĩ đúng. Hòa ngọ nguậy đầu và từ từ ngước mặt lên, nói chính xác là làm tôi phát hoảng bằng cách chìa vào mắt tôi một gương mặt như của ai, thiểu não, nhàu nhò, trắng bệch như một bức tường vừa bị quét vôi, và khinh hãi nhất là đang nhòe nước mắt.
– Gì thế mày? – Tôi nhảy bắn lên như bị rắn mổ – Tao yếu tim, mày đừng làm tao sợ nha!
Hòa không nói gì, nhưng cái cách nó nhìn tôi như không hề trông thấy tôi càng làm tôi sợ hơn. Rồi với cái vẻ u u minh minh đó, nó chậm chạp và câm nín chìa cái hộp sắt về phía tôi.
Tôi cầm lấy, có cảm giác cái hộp rất nhẹ, nhưng ngực lại nghẹn như bị núi đè. Gì thế nhỉ? Tôi tự hỏi và sè sẹ mở nắp hộp ra thận trọng và lo lắng.
Một con ma ở trong hộp nhảy ra có lẽ cũng không làm tôi điếng người bằng cái tôi nhìn thấy khi mở nắp hộp bật mở.
Tóc, tóc đen, một nhúm tóc đen.
Suýt chút nữa tôi đã ném cái hộp trên tay xuống đất và nếu như tôi đã không làm chuyện đó chỉ vì hai cánh tay của tôi lúc này không còn cảm giác: cứ như có hai khúc cây đang nằm ở chỗ lẽ ra là hai cánh tay tôi.
– Tóc… tóc… ở đâu ra… vậy, mày? – Tôi lắp bắp.
– Cúc Tần. – Hòa lúc này đã lại gục đầu xuống và từ chỗ nào đó lơ lửng giữa cằm và ngực một tiếng nói bay ra trả lời tôi, gọn lỏn.
– Cúc Tần? – Tôi lại hỏi, ngơ ngác, vẫn cảm thấy khó khăn khi phát âm – Tóc… của… của nó
hả?
Lần này, Hòa không trả lời, có thể quai hàm nó đang bị nỗi buồn khóa chặt, cũng có thể vì nó cho rằng cả thế giới này đương nhiên phải biết đó là tóc của ai, trừ cái đứa đại ngu là tôi.
Nhưng không hiểu sự im lặng của nó theo nghĩa khác. Tôi run run hỏi:
– Cúc Tần chết rồi hả mày?
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.