Rhyme tiếp tục xem xét chứng cứ, cố gắng một cách tuyệt vọng để tìm kiếm, giữa những mẩu kim loại, nhựa và bụi đất được thu thập về từ các hiện trường khác nhau, dường như không liên quan gì, một mối liên quan nào đó, nó sẽ bật một tia lửa trong trí tưởng tượng của anh và giúp Sachs xác định đúng nơi Galt đấu nối sợi cáp chết người với đường nước chạy xuyên khu Momingside Heights và khu Harlem.
Nếu đó thực tế là việc gã đã làm.
Bật một tia lửa trong trí tưởng tượng của anh… Anh kết luận rằng đó là sự lựa chọn từ ngữ khá dở.
Sachs tiếp tục rà soát Công viên Momingside, tìm kiếm sợi dây điện chạy từ đường cáp truyền tải tới chỗ những đường ống dẫn nước. Rhyme biết cô sẽ cảm thấy bất an – không có cách nào để phát hiện ra sợi dây điện đó ngoài đến gần nó, để tìm ra vị trí nó được đấu nối với những đường ống dẫn nước. Anh nhớ lại âm sắc giọng nói của cô, ánh mắt trống rỗng của cô ngày hôm qua, khi cô mô tả những mảnh đạn do khẩu súng hồ quang bắn ra, xuyên chi chít trên thân thể Luis Martin.
Hàng chục cảnh sát mặc đồng phục từ phân khu gần nhất đang sơ tán người khỏi Công viên Momingside và các tòa nhà lân cận khu vực thay đường ống dẫn nước. Nhưng dòng điện không thể theo một đương ống đúc bằng gang đi bất cứ đâu sao? Nó chả lẽ không thể tạo một cung hồ quang trong căn bếp cách đấy một dặm?
Trong căn bếp của chính anh, nơi Thom hiện đang đứng trước bồn rửa?
Rhyme liếc nhìn đồng hồ trên màn hình máy tính. Nếu sau sáu mươi phút nữa họ không tìm thấy đường điện kia, họ sẽ có câu trả lời.
Sachs gọi lại, “Chẳng tìm thấy gì, Rhyme. Có thể em nhầm lẫn. Và đã có lúc em nghĩ đường điện kia phải chạy ngang qua ga tàu điện ngầm. Nếu hắn bố trí để đánh vào một đoàn tàu thì sao? Em sẽ phải rà soát cả chỗ đó.”
“Bọn anh vẫn giữ liên lạc với Algonquin qua điện thoại, cố gắng thu hẹp phạm vi điều tra, Sachs ạ. Anh sẽ gọi lại cho em.” Rhyme hét hỏi Mel Cooper, “Có gì chưa?”
Người kỹ thuật viên đang trao đổi với một nhân viên giám sát thuộc trung tâm điều khiển Algongquin. Thực hiện mệnh lệnh của Andi Jessen, ông ta và thuộc cấp đang cố gắng phát hiện xem có sự dao động điện áp nào ở đoạn cụ thể nào trên đường dây hay không. Có thể phát hiện được các dao động này, vì cứ cách chừng trăm mét lại có các thiết bị cảm biến, để cảnh báo nếu trên chính đường dây truyền tải xảy ra rò rỉ, thất thoát điện. Có khả năng họ sẽ xác định được vị trí Galt đã đấu nối sợi cáp chết người.
Nhưng Cooper nói, “Rất tiếc. Chưa có gì.”
Rhyme thoáng nhắm mắt. Cơn đau đầu anh phủ nhận lúc trước trở nên dữ dội hơn. Anh băn khoăn không biết nỗi đau đớn có còn đang hoành hành ở chỗ nào khác. Bệnh nhân liệt tứ chi luôn luôn thường trực nỗi băn khoăn này. Không cảm thấy đau đớn, người ta không bao giờ biết cái cơ thể bất trị tình hình ra sao. Một cái cây đổ xuống trong rừng, tất nhiên nó gây nên tiếng động, thậm chí nếu không có ai ở đó. Nhưng liệu nỗi đau đớn có lớn lên không, nếu người ta không cảm giác được?
Rhyme nhận ra rằng những suy nghĩ đó đố lộỉ dư vị bệnh tật, chết chóc. Anh cũng nhận ra rằng gần đây anh hay có những suy nghĩ tương tự. Anh không chắc chắn lý do tọỉ lao. Có điều anh chẳng thế rũ bỏ.
Và, còn kỳ lạ hơn nữa, khác lúc đấu tranh với Thom bằng giờ này ngày hôm qua, Rhyme chẳng thèm một giọt rượu scotch nào. Cái ý nghĩ tới rượu hầu như chỉ đưa lại cảm giác ghê sợ.
Điều này khiến anh bận tâm hơn cả cơn đau đầu.
Ánh mắt anh lướt qua bảng chứng cứ, nhưng những dòng chữ cứ vuột đi như thể chúng được viết bằng một ngoại ngữ khi xưa anh từng học ở trường và nhiều năm nay không sử dụng đến. Rồi ánh mắt anh dừng lại trên tấm bảng lần nữa, mường tượng ra dòng chảy bắt đầu từ nhà máy phát điện, được truyền đi, truyền đi, và vào mỗi nhà. Với mức điện áp giảm dần.
138.000 volt…
Rhyme bảo Mel Cooper gọi cho Sommers ở Algonquin.
“Bộ phận các Dự án Đặc biệt nghe đây.”
“Anh là Charlie Sommers?”
“Phải.”
“Tôi là Lincoln Rhyme. Tôi làm việc với Amelia Sachs.”
“Ồ, vâng. Cô ấy có nhắc tới anh”, Giọng Sommers khẽ khàng. “Tôi nghe nói thủ phạm là Ray Galt, một trong số các nhân viên của chúng tôi. Có đúng như vậy không?”
“Có vẻ đúng như vậy. Anh Sommers…” “Này, cứ gọi tôi là Charlie. Tôi cảm thấy mình như một cảnh sát danh dự”.
“Được rồi, Charlie, ngay bây giờ anh có đang theo dõi diễn biến của sự việc không?”
“Tôi có hệ thống lưới điện trên màn hình laplop trước mặt đây. Andi Jessen chủ tịch của chúng tôi, yêu cầu tôi giám sát tình hình”
“Bao lâu nữa thì họ khôi phục được. Cái gì nhì? Cái bảng phân phối trong trạm điện bị cháy ấy?”
“Hai ba tiếng đồng hồ gì đó. Đường truyền tải đằng ấy vẫn đang mất kiểm soát. Chúng tôi không có cách nào cắt điện đường truyền tải này ngoài cách cắt điện phần lớn thành phố New York… Anh muốn tôi giúp đỡ điều gì?”
“Vâng, tôi cần biết thêm về hồ quang điện, có vẻ như Galt đã đấu nối vào một đường truyền tải và đưa đường dây của hắn đến hệ thống ống dẫn nước, rồi…”
“Nhưng tại sao anh hỏi về hồ quang điện?” Sommers thắc mắc.
Rhyme nói với vẻ lơ đãng, “Galt sẽ sử dụng nó để giết người, trong chưa đầy một tiếng đồng hồ nữa.”
“Ồ, bức thư yêu sách của Galt có nói gì về việc phóng tia lửa điện không?”
Rhyme nhận ra rằng bức thư không nói gì. “Không.”
“Vậy anh chỉ đang giả thiết đó là việc hắn sẽ làm.” Rhyme ghét cái từ “giả thiết” và tất cả các biến thể của nó. Anh điên tiết với chính bản thân mình, băn khoăn không biết liệu họ đã bỏ qua điều gì quan trọng. “Tiếp tục đi, Charlie”
“Hồ quang là cảnh tượng ngoạn mục, nhưng cũng là một trong những cách sử dụng điện làm vũ khí ít hiệu quả nhất. Ta không kiểm soát nó nghiêm ngặt và sẽ không bao giờ chắc chắn nó sẽ kết thúc ở đâu. Hãy xem vụ việc sáng hôm qua, tôi cá là Galt định nhằm vào cả chiếc xe buýt và hắn đã trượt… Anh muốn biết tôi sẽ giết người bằng điện theo cách nào không?”
Lincoln Rhyme vội vã đáp, “Có, tôi rất muốn.” Và nghiêng đầu về phía điện thoại lắng nghe với sự tập trung hoàn toàn.