Ron Pulaski vẫn có thể nghe thấy những âm thanh đó. Sau tiếng huỵch là tiếng rắc rắc.
Ôi, cái tiếng rắc rắc. Cậu ta căm ghét nó.
Nhớ lại lần đầu tiên làm việc cho Lincoln Rhyme và Amelia: Cậu ta đã bất cẩn và bị đập một gậy vào đầu. Cậu ta biết về sự việc xảy ra tuy nhiên không thể nhớ bất cứ điều gì. Bất cẩn. Cậu ta đã rẽ ở góc phố mà quên kiểm tra xung quanh đề phòng đối tượng tình nghi xuất hiện, và bị hắn đập một cú trời giáng.
Chấn thương ấy khiến cậu ta sợ hãi, bối rối và mất phương hướng. Cậu ta đã cố gắng hết sức – ôi, cậu ta đã thực sự cố gắng – tuy nhiên bi kịch ấy cứ quay lại. Và thậm chí còn tồi tệ hơn: lười biếng không kiểm tra xung quanh góc phố khi cậu ta đáng lẽ phải cẩn thận đã là một chuyện, nhưng mắc lỗi và làm hại người khác lại là một chuyện rất khác.
Pulaski đỗ chiếc xe tuần tra trước bệnh viện – đó là một chiếc xe khác. Chiếc xe kia đã bị tịch thu làm chứng cứ. Nếu có ai hỏi, cậu ta sẽ bảo mình tới đây lấy lời khai của người sống cùng khu vực với kẻ đang thực hiện những vụ tấn công khủng bố nhằm vào mạng lưới điện.
Tôi đang cố gắng xác định địa điểm ẩn náu của thủ phạm…
Đó là câu Pulaski và người anh em sinh đôi, cũng là cảnh sát, hay nói với nhau và họ sẽ cười nghiêng ngã. Có điều bây giờ thì nó chẳng buồn cười gì cả. Vì cậu ta biết người đàn ông mình đã đâm phải, người đàn ông với thân thể đổ huỵch xuống và cái đầu nứt toác ra, chỉ là một người đi đường tội nghiệp.
Khi cậu ta bước vào khung cảnh bệnh viện hỗn loạn, cơn khiếp sợ trùm lên cậu ta.
Nếu cậu ta đã làm chết người đàn ông đó thì sao?
Điều khiển phương tiện giao thông gây chết người, cậu ta đồ rằng mình sẽ bị buộc tội đó, hoặc sơ suất gây chết người.
Đây có thể là kết thúc cho sự nghiệp của cậu ta. Và thậm chí nếu cậu ta không bị truy tố thậm chí nếu vị tổng chưởng lý không động tay tới vụ án, gia đình người đàn ông kia vẫn có thể khởi kiện cậu ta. Nếu người đàn ông kia rốt cuộc sẽ bị như Lincoln Rhyme thì sao? Sở Cảnh sát có bảo hiểm gì cho những trường hợp kiểu này không? Bản thân cậu ta chắc chắn chẳng thể chi trả cho việc săn sóc cả đời. Liệu nạn nhân có khởi kiện Pulaski, lấy đi tất tật mọi thứ không? Cậu ta và Jonny sẽ phải lao động suốt phần đời còn lại chỉ để thực hiện phán quyết của tòa án. Bọn trẻ sẽ không bao giờ vào đại học, khoản tiền hết sức ít ỏi mà họ bắt đầu tiết kiệm được sẽ biến mất tựa như làn khói. “Tôi tới gặp Stanley Palmer”, Pulaski bảo người nhân viên ngồi sau bàn. “Tai nạn ô tô ngày hôm qua”
“Vâng, thưa anh cảnh sát, ông ấy ở phòng 402”
Trong bộ đồng phục, tự do đi qua mấy cánh cửa cho tới lúc tìm thấy căn phòng. Cậu ta dừng lại bên ngoài, tập trung dũng khí. Nếu cả gia đình Palmer đang ở đó thì sao? Vợ và các con ông ta? Cậu ta cố gắng nghĩ ra điều gì đó để nói.
Nhưng tất cả những gì cậu ta nghe thấy chỉ là tiếng huỵch. Rồi tiếng rắc rắc.
Ron Pulaski hít một hơi thật sâu và bước vào căn phòng. Palmer nằm đơn độc. Ông ta nằm đấy bất tỉnh, người cắm đầy dây, ốm đáng sợ, các thiết bị điện tử phức tạp chẳng kém các thiết bị trong phòng thí nghiệm của Lincoln Rhyme.
Rhyme…
Cậu ta đã khiến sếp mình thất vọng làm sao! Người đã thôi thúc cậu ta ở lại ngành vì bản thân mình cũng thực hiện điều ấy sau khi bị chấn thương. Và là người đã trao cho cậu ta ngày càng nhiều trách nhiệm. Lincoln Rhyme tin tưởng ở cậu ta.
Nhưng hãy xem mình đã làm gì?
Pulaski đăm đăm nhìn Palmer đang nằm hoàn toàn bất động – thậm chí còn bất động hơn Rhyme, vì không có gì trên thân thể bệnh nhân đang cử động, trừ hai lá phổi, tuy ngay cả những đường biểu thị của máy theo dõi cũng rất ít biến đổi. Một nữ y tá đi ngang qua và Pulaski gọi cô ta vào. “Ông ấy thế nào?”
“Tôi không biết!”. Cô ta trả lời, giọng nặng đến nỗi cậu ta không xác định được là giọng gì. “Anh phải nỏi chuyện với, anh biết đấy, bác sĩ.”
Sau khi đăm đăm nhìn thân thể bất động của Palmer một lúc nữa, Pulaski ngẩng lên và trông thấy một người đàn ông trung niên không xác định được chủng tộc, mặc bộ đồng phục phẫu thuật màu xanh da trời, tên thêu kèm hai chữ TS. Có vẻ như lại vì bộ đồng phục của Pulaski, vị bác sĩ cung cấp cho cậu ta những thông tin mà ông có lẽ sẽ không cung cấp cho một người lạ. Palmer đã được mổ để xử lý các tổn thương ngoại khoa nghiêm trọng. Ông ta bị hôn mê và họ chưa thể tiên lượng gì tại thời điểm này.
Dường như ông ta không có gia đình xung quanh đây. Ông ta độc thân, có một em trai và cha mẹ ở Oregon, và họ đã được báo tin.
“Em trai.” Pulaski thì thào, nghĩ về người anh em sinh đôi của chính mình.
“Phải.” Rồi vị bác sĩ hạ tập bệnh án xuống và chiếu một cái nhìn vào chàng cảnh sát. Một lát, ông nói, với cái nhìn thấu hiểu, “Anh không tới đây để lấy lời khai. Việc anh tới đây không liên quan gì tới việc điều tra cả. Thôi nào.”
“Gì cơ?” Hốt hoảng, Pulaski chỉ có thể giương mắt nhìn chằm chằm.
Rồi một nụ cười hiền hậu nở trên gương mặt vị bác sĩ. “Chuyện vẫn xảy ra mà. Đừng lo lắng!”“
“Vẫn xảy ra ư?”
“Tôi làm bác sĩ phòng cấp cứu trong cái thành phố này đã lâu rồi. Người ta chẳng bao giờ bắt gặp một cảnh sát kỳ cựu đích thân đến chia sẻ tình cảm với các nạn nhân, chỉ có các cảnh sát trẻ thôi.”
“Không, thực sự đấy. Tôi đang kiểm tra xem liệu tôi có thể lấy lời khai không.”
“Tất nhiên rồi… nhưng anh có thể gọi điện hỏi xem ông ta có tỉnh táo không. Đừng làm bộ cứng nhắc như thế, anh cảnh sát. Anh có một trái tim nhân hậu.”
Nó đang đập dữ dội hơn bất cứ lúc nào.
Ánh mắt vị bác sĩ hướng sang thân thể bất động của Palmer. “Một vụ đâm xe rồi bỏ chạy à?”
“Không. Chúng tôi biết người lái xe.”
“Tốt. Các anh bắt giữ được kẻ xấu xa đó rồi. Tôi hy vọng bồi thẩm đoàn sẽ kết án hắn một cách nghiêm khắc nhất.” Rồi vị bác sĩ, trong bộ quần áo dây đầy những vết bẩn, bước đi.
Pulaski dừng lại ở bàn y tá và, lại một lần nữa, nhờ vào bộ đồng phục cảnh sát, lấy được địa chỉ cũng như số thẻ an sinh xã hội của Palmer. Cậu ta sẽ tìm hiểu những gì có thể về ông ta, gia đình ông ta, những người phụ thuộc. Mặc dù đang độc thân, nhưng Palmer đã vào tuổi trung niên, nên ông ta có thể có con cái. Cậu ta sẽ gọi điện cho họ, xem có giúp đỡ được theo cách nào đấy không. Pulaski không có nhiều tiền, nhưng cậu ta sẽ hỗ trợ tinh thần hết sức có thể.
Căn bản, chàng cảnh sát trẻ chỉ muốn trút đi gánh nặng trong tâm hồn vì đã đem đến nỗi đau cho người khác.
Cô y tá xin lỗi, quay đi trả lời một cuộc điện thoại.
Pulaski cũng quay đi, thậm chí còn vội vã hơn, và trước khi rời khỏi bàn y tá, cậu ta đeo kính mát lên để không ai trông thấy những giọt nước mắt của mình.