Anh ta sẽ không để mất Rhyme.
Thom Reston lôi sếp mình ra khỏi chiếc xe lăn Mũi Tên Dông bão và giữ ở tư thế gần như đứng áp sát vào tường. Trong những cơn tăng phản xạ tự phát, bệnh nhân nên được dựng thẳng lên – sách vở bảo là tư thế ngồi, nhưng Rhyme đã đang ngồi trên xe lăn lúc các mạch máu nhất loạt thu hẹp lại, và người phụ tá muốn nâng anh thậm chí lên cao hơn nữa, để đẩy máu chảy hướng xuống phía dưới.
Anh ta từng có kế hoạch cho những tình huống như thế này – thậm chí còn tập dượt khi Rhyme không ở bên cạnh, vì anh ta biết sếp mình chẳng đủ kiên nhẫn để thực hành cấp cứu giả. Bây giờ chẳng cần nhìn, anh ta vớ chiếc lọ nhỏ đựng thuốc giãn mạch, bật nắp bằng một ngón cái, đút gọn gàng viên thuốc mềm xuống dưới lưỡi Rhyme.
“Mel, lại đây hỗ trợ tôi.” Thom nói.
Những lần tập dượt không bao gồm một bệnh nhân thực sự, ông sếp bất tỉnh của Thom lúc này nặng tám mươi mốt cân rưỡi và thân thể buông thõng hoàn toàn.
Mel Cooper nhảy về phía trước, đỡ Rhyme cho Thom nhấn phím gọi tắt trên chiếc điện thoại anh ta bảo đảm luôn luôn còn pin và có khả năng bắt sóng tốt nhất trong tất cả những chiếc điện thoại anh ta đã dùng thử. Sau hai hồi chuông ngắn, anh ta kết nối được liên lạc, và trong năm giây dài, anh ta trao đổi với một bác sĩ bệnh viện tư. Rồi một nhóm chuyên cấp cứu bệnh nhân chấn thương tủy sống ngay lập tức được điều đi. Bệnh viện mà Rhyme thường xuyên tới thực hiện liệu pháp đặc trị cũng như kiểm tra định kỳ có khoa chấn thương tủy sống rất quy mô và hai nhóm cấp cứu, để xử lý những tình huống không đủ thời gian đưa bệnh nhân khuyết tật tới bệnh viện.
Những năm qua, Rhyme đã chừng chục lần gặp các cơn tăng phản xạ, tuy nhiên đây là lần nặng nhất Thom chứng kiến. Anh ta không thể vừa đỡ Rhyme vừa đo huyết áp, nhưng anh ta biết nó đang cao ở mức nguy hiểm. Mặt anh đỏ bừng, mồ hôi vã ra. Thom chỉ có thể hình dung ra cảm giác đau đầu khủng khiếp qua việc cơ thể bị tình trạng tứ chi bất toại đánh lừa là nó cần nhiều máu hơn, nhanh chóng hơn, nên đã bơm máu dữ dội, đồng thời thu hẹp thành mạch.
Tình trạng này có thể dẫn đến tử vong và đáng lo lắng hơn đối với Rhyme, nó có thể dẫn đến đột quỵ, nghĩa là thậm chí có thể bị liệt nặng hơn. Trong trường hợp đó, Rhyme rất có thể sẽ sờ tới cái ý tưởng tự tử có trợ giúp lâu nay anh vẫn còn để đấy, ý tưởng mà lão Arlen Kopeski chết tiệt vừa khơi gợi lại.
“Tôi làm gì được?” Cooper thì thào, gương mặt bình thường điềm tĩnh tối lại vì lo lắng, bóng loáng mồ hôi.
“Chúng ta cứ giữ anh ấy đứng thẳng thôi”
Thom kiểm tra mắt Rhyme. Không có biểu hiện gì cả.
Người phụ tá cho liều giãn mạch thứ hai và một liều clonidine nữa.
Không có phản ứng gì.
Thom đứng bất lực, cả anh ta và Cooper đều im lặng. Anh ta nghĩ về những năm qua ở cùng Rhyme. Họ từng tranh đấu với nhau đôi khi ác liệt, nhưng Thom đã là một điều dưỡng viên suốt cuộc đời làm việc của mình, và biết gạt đi những tức tối cá nhân. Biết gạt đi mọi tức tối. Anh ta nhận được bao nhiêu thì cũng cho đi bấy nhiêu.
Anh ta từng bị Rhyme đuổi việc bao nhiêu lần thì cũng từng đòi nghỉ việc bấy nhiêu lần.
Nhưng anh ta chưa bao giờ nghĩ cuộc chia tay giữa hai người bọn họ sẽ kéo dài quá một ngày. Và thực tế đúng như anh ta nghĩ.
Nhìn Rhyme, băn khoăn không biết đám nhân viên y tế đang ở chỗ quái quỷ nào, Thom nghĩ: Lỗi này là lỗi của mình chăng? Hiện tượng tăng phản xạ thường xuyên xảy ra khi bàng quang hoặc trực tràng quá đầy gây kích thích. Vì bản thân Rhyme không biết lúc nào anh cần đi đại, tiểu tiện, Thom ghi chép các lượt ăn, uống và ước lượng thời gian. Anh ta đã sai sót gì chăng? Anh ta không nghĩ thế, nhưng có thể tình trạng căng thẳng do giải quyết đồng thời hai vụ án đã khiến sự kích thích trầm trọng hơn. Anh ta đáng lẽ phải kiểm tra sát sao hơn.
Mình đáng lẽ phải đánh giá chính xác hơn. Mình đáng lẽ phải kiên quyết hơn…
Để mất Rhyme là để mất nhà hình sự học tài ba nhất thành phố, nếu không muốn nói là tài ba nhất thế giới. Và để mất biết bao nhiêu nạn nhân vì những kẻ sát hại họ sẽ thoát lưới pháp luật
Để mất Rhyme là để mất một trong những người bạn thân thiết nhất.
Tuy nhiên, Thom vẫn giữ được bình tĩnh. Điều dưỡng viên biết cần phải như vậy từ khi mới vào nghề. Những quyết định khó khăn và nhanh chóng không thể đưa ra trong lúc khiếp sợ.
Rồi sắc mặt Rhyme dần dần ổn định và họ cho anh ngồi lại xe.
Dù sao, họ cũng không thể giữ anh ở tư thế đứng lâu hơn nữa.
“Lincoln! Anh có nghe thấy tôi nói không?”
Không có phản ứng gì.
Rồi một lát sau, đầu Rhyme ngoẹo đi. Anh thì thào cái gì đó.
“Lincoln. Anh sẽ khỏe. Tiến sĩ Metz đang điều một đội y tế đến.”
Đôi môi lại mấp máy.
“Không sao, Lincoln. Anh sẽ khỏe”
Rhyme nói bằng giọng yếu ớt, “Anh phải bảo cô ấy..
“Lincoln, đừng động đậy”
“Sachs.”
Cooper nói, “Cô ấy đang ở hiện trường. Ở trường học mà anh cử cô ấy tới. Cô ấy chưa trở về.”
“Anh phải bảo Sachs..” Giọng nói bặt đi
“Tôi sẽ bảo, Lincoln. Tôi sẽ bảo chị ấy. Ngay khi chị ấy gọi về.” Thom đáp.
Cooper bổ sung thêm, “Anh không muốn quấy rầy cô ấy bây giờ chứ? Cô ấy đang áp sát Galt”
“Bảo cô ấy..”
Mắt Rhyme trợn ngược và anh lại lần nữa bất tỉnh nhân sự. Thom tức tối nhìn ra bên ngoài cửa sổ, như thể điều đó sẽ khiến xe cấp cứu tới sớm hơn. Nhưng tất cả những gì anh ta trông thấy chỉ là những con người thong thả sải bước trên những đôi chân khỏe khoắn, những con người đang đi bộ thể dục, đang đạp xe xuyên công viên, không ai tỏ ra rằng mình có chuyện gì phải quan tâm trên đời này cả.