Ron Pulaski liếc sang Sachs, cô đang hé nhìn qua ô cửa sổ phía sau ngôi trường.
Cô giơ một ngón tay lên, nheo nheo mắt và lựa tư thế để quan sát được rõ ràng hơn xem Galt đang ở đâu. Tại vị trí này, khó nghe thấy được tiếng rên rỉ vì cái động cơ hay xe tải chạy diesel kia đang ở gần, ngay ngoài tường rào.
Rồi tiếng rên rỉ nghe to hơn.
Sachs quay lại, hất đầu về phía cánh cửa, thì thào, “Chúng ta sẽ cứu người phụ nữ. Tôi muốn chúng ta yểm trợ chéo cho nhau. Một bên trên, một bên dưới. Anh muốn ở đây hay lên thang thoát hiểm?”
Pulaski liếc mắt sang phải, vị trí có chiếc thang sắt gỉ dẫn lên một cái bệ sắt và một ô cửa sổ mở. Cậu ta biết chúng chẳng thể bị nhiễm điện. Amelia đã kiểm tra rồi. Nhưng cậu ta thực sự không muốn lên trên ấy. Rồi cậu ta nghĩ về sai lầm mình mắc phải bên ngoài căn hộ của Galt. Về Stanley Palmer, người đàn ông có lẽ sẽ chết. Người, thậm chí nếu sống được, có lẽ sẽ không bao giờ trở lại như cũ.
Pulaski nói, “Tôi lên trên kia.” “Anh chắc chắn chứ?”
“Hãy nhớ, chúng ta muốn hắn sống, nếu có thể. Nếu hắn đã giăng một cái bẫy nữa, nó có thể được hẹn giờ và chúng ta cần hắn khai ra nó ở đâu, khi nào nó sẽ kích hoạt.”
Pulaski gật đầu. Cậu ta lom khom di chuyển trên con đường nhựa bẩn thỉu, la liệt rác rưởi đủ loại.
Hãy tập trung, cậu ta tự nhủ mình. Mày có nhiệm vụ phải hoàn thành. Mày sẽ không khiếp sợ lần nữa. Mày sẽ không mắc sai lầm.
Trong khi lặng lẽ di chuyển, Pulaski thấy, thực ra, nỗi khiếp sợ đã giảm đi nhiều. Và rồi cậu ta chẳng còn khiếp sợ gì nữa.
Cảm giác tức tối xâm chiếm Ron Pulaski.
Galt bị bệnh. Ờ, xin lỗi. Ờ, quá là tồi tệ đi. Chết tiệt thì Pulaski cũng gặp phải chấn thương ở đầu mà, cậu ta chẳng đổ lỗi cho ai cả. Y như Lincoln Rhyme đâu có chịu ngồi đấy ủ ê muộn phiền gì. Và Galt có thể sẽ khỏe trở lại nhờ những kỹ thuật, những phương pháp điều trị ung thư mới. Đằng này, kẻ nhỏ nhen đê tiện ấy đang trút nỗi bất hạnh của mình lên những con người vô tội. Và, lạy Chúa, gã đang làm gì người phụ nữ ở bên trong kia? Chị ta hẳn phải có thông tin Galt cần. Hoặc có thể chị ta là bác sĩ đã quên mất một chẩn đoán, hay đại loại vậy, và gã cũng đang trả thù.
Với ý nghĩ đó, Pulaski di chuyển nhanh hơn một chút. Cậu ta liếc nhìn đằng sau, thấy Sachs đang đợi bên cánh cửa mở dở chừng, khẩu Glock cô cầm trong tay chúc xuống, đưa về phía trước sẵn sàng nhả đạn.
Cơn giận dữ dâng lên, Pulaski tiến đến chỗ bức tường gạch, nơi cậu ta không thể bị trông thấy. Cậu ta di chuyển nhanh hơn nữa, hướng về phía thang thoát hiểm khi hỏa hoạn. Nó cũ kỹ và hầu hết lớp sơn đã bong mất, thay thế bằng lớp gỉ. Cậu ta dừng lại trước vũng nước ngập nền bê tông dưới chân thang. Nước.. điện. Không có điện mà. Và, dù sao, cũng chẳng có cách nào tránh được vũng nước. Cậu ta lội qua.
Còn chừng ba mét nữa.
Pulaski ngẩng nhìn, lựa chọn ô cửa sổ thuận lợi nhất. Hy vọng các bậc thang và cái bệ đừng kêu ken két. Galt cách họ chỉ chừng mười mấy mét.
Tuy nhiên, âm thanh của động cơ diesel sẽ át đi hầu hết tiếng cót két.
Một mét rưỡi.
Pulaski kiểm tra tim mình, thấy nó đập đều đều. Cậu ta sẽ lại khiến Lincoln Rhyme tự hào.
Chết tiệt, cậu ta sẽ đích thân tóm cổ kẻ khốn kiếp bệnh hoạn.
Cậu ta túm lấy cái thang.
Việc tiếp theo mà cậu ta ý thức được là cậu ta nghe thấy tiếng nổ và mọi thớ thịt trên thân thể cậu ta ngay lập tức co rút lại. Trong tâm trí, cậu ta đang nhìn vào toàn bộ ánh sáng thiên đường, sau đó thì trước mắt cậu ta chỉ còn là màu vàng, rồi màu đen.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.