Lincoln Rhyme lúc bấy giờ có một mình.
Ron Pulaski đang khám nghiệm hiện trường tại Liên hợp Algonquin. Mel Cooper và Lon Sellitto người nào về nhà người nấy. Roland Bell trước đó đã thông báo rằng Richard Logan được đưa vào một cánh an ninh đặc biệt chặt chẽ của trại tạm giam khu Downtown.
Amelia Sachs cũng sang khu Downtown, hỗ trợ việc lập hồ sơ, nhưng bây giờ đã trở về Brooklyn rồi. Rhyme hy vọng cô có chút thời gian cho riêng mình có lẽ là tranh thủ lái chiếc Cobra Torirto đi đâu đó. Thỉnh thoảng, cô chở Pammy theo. Cô bé nói lại rằng những chuyến ngồi trên chiếc xe ấy “hoàn toàn không tin được”, theo anh hiểu là “rất phấn khởi”.
Tuy nhiên, anh biết, cô bé không bao giờ gặp nguy hiểm. Khác với những lúc chỉ có một mình, Sachs ý thức được khi nào cần dẹp đi đòi hỏi của bản tính.
Thom cũng đã ra ngoài, với bạn trai của anh ta, một phóng viên làm việc cho tờ Thời báo New York. Anh ta đã muốn ở nhà, để mắt tới sếp, theo dõi những ảnh hưởng phụ ghê gớm của cơn tăng phản xạ hoặc theo dõi những gì đó có trời mới biết? Nhưng nhà hình sự học nhất quyết bảo anh ta cứ đi đi.
“Cậu có lệnh giới nghiêm đấy!” Anh quát. “Lúc nửa đêm.”
“Lincoln, tôi sẽ về nhà trước.. “
“Không. Cậu sẽ về nhà sau nửa đêm. Đây là lệnh giới nghiêm ngược.”
“Điên rồ. Tôi sẽ chẳng đi..”
“Tôi dứt khoát sẽ sa thải cậu nếu cậu về trước lúc đó.”
Anh chàng phụ tá kiểm tra Rhyme cẩn thận và nói, “Thôi được. Cảm ơn.”
Rhyme không có đủ kiên nhẫn để nghe lời cảm ơn và mặc kệ anh chàng phụ tá, anh quay sang với chiếc máy tính, sắp xếp các chứng cứ sẽ được chuyển cho công tố viên để phục vụ việc xét xử. Sau phiên tòa, Thợ Đồng Hồ sẽ phải ngồi tù vì những tội danh nghiêm trọng, trong đó có tội giết người đáng án tử hình. Gã chắc chắn sẽ bị kết án nhưng, khác với California và Texas, New York coi án tử hình như vết chàm đáng xấu hổ giữa trán vậy. Như anh đã bảo Rodoflo Luna, anh không tin Thợ Đồng Hồ sẽ bị xử tử.
Tòa án những nơi khác cũng muốn xét xử gã. Tuy nhiên, gã bị bắt tại New York, những nơi khác còn phải xếp hàng.
Trong thâm tâm, Rhyme không băn khoăn gì với án chung thân cả. Nếu Logan bị bắn chết trong một cuộc đụng độ – ví dụ, cầm súng nhả đạn vào Sachs hay Sellitto – như thế sẽ là một kết thúc công bằng, một kết thúc trung thực. Với việc Rhyme tóm cổ được gã và việc gã sẽ ngồi tù tới hết phần đời còn lại, công lý đã được thực thi đầy đủ rồi. Tiêm thuốc độc có vẻ rẻ rúng. Một sự xúc phạm. Và Rhyme không muốn mình là một phần của vụ án đưa gã đàn ông đó đi bước cuối cùng đến bên giường tiêm thuốc độc.
Tận hưởng khoảng thời gian chỉ có riêng mình, Rhyme lúc bấy giờ đọc to mấy trang báo cáo khám nghiệm hiện trường. Một số nhân viên khám nghiệm hiện trường viết những bản báo cáo rất trữ tình, đầy kịch tính hoặc đầy chất thơ. Đây chẳng phải phong cách của Rhyme. Ngôn ngữ cứng cỏi, không rườm rà – kim loại đúc, chứ không phải gỗ chạm. Anh xem xét lại báo cáo, hài lòng, tuy có những đoạn còn bỏ trống khiến anh thấy bực bội. Anh đang đợi thêm vài kết quả phân tích. Tuy nhiên, anh tự nhắc nhở mình không kiên nhẫn cũng là tội lỗi, mặc dù là tội lỗi ít nghiêm trọng hơn thói bất cẩn, và vụ án sẽ không bị tổn thất gì nếu báo cáo cuối cùng chậm trễ mất một, hai ngày.
Tốt rồi, Rhyme thừa nhận, vẫn còn việc phải làm – luôn luôn vẫn còn việc phải làm – nhưng như thế là tốt rồi.
Rhyme nhìn xung quanh phòng thí nghiệm, tất cả lại sạch sẽ tinh tươm nhờ Mel Cooper, lúc này đang ở nhà mẹ anh ta bên Queens, nơi anh ta bình thường vẫn ở, hoặc có thể đã đi gặp cô bạn gái người Scandinavia sau khi ghé về trình diện mẹ chốc lát. Họ có thể đang nhảy như vũ bão tại một phòng nhảy ở khu Midtown.
Nhận ra cơn đau đầu nhè nhẹ, giống như cơn đau đầu lúc trước, Rhyme liếc nhìn giá để thuốc gần đấy. Và nhận ra một chai clonidine, có tác dụng giãn mạch. Trong anh xuất hiện ý nghĩ là nếu bây giờ mình gặp một cơn bệnh, anh chắc sẽ chết. Chai thuốc cách bàn tay anh có chút xíu. Nhưng cũng chẳng khác nào hàng dặm.
Rhyme nhìn những tấm bảng chứng cứ quen thuộc, đầy nét chữ của Sachs và Mel Cooper. Có những chỗ bị gạch, những thông tin ban đầu nhầm lẫn bị xóa đi, những lỗi chính tả và những sai sót rành rành.
Nó tượng trưng cho cái cách người ta vốn vẫn phá các vụ án hình sự.
Rồi anh đăm đăm nhìn các thiết bị máy móc xung quanh mình: máy đo tỷ trọng, các cái kẹp, bình chia độ, bình thót cổ, găng tay, và những chiếc chiến hạm trong lĩnh vực chuyên môn này: kính hiển vi điện tử quét, máy sắc ký khí/khối phổ, im lìm và kềnh càng. Anh nhớ lại không biết đã bao nhiêu, bao nhiêu tiếng đồng hồ anh làm việc với những chiếc máy ấy, và những chiếc máy trước đây nữa, nhớ lại âm thanh của chúng, cái mùi khi anh hy sinh một mẫu vật vào tâm máy sắc ký nóng rừng rực để xem một hợp chất bí ẩn thực sự là gì. Thường xuyên xuất hiện tình huống khiến người ta phải suy nghĩ lựa chọn: Nếu một mẫu vật duy nhất bị hủy để xác định danh tính và chỗ trú ngụ của thủ phạm, quá trình xét xử vụ án có thể gặp khó khăn, vì mẫu vật duy nhất kia đã chẳng còn.
Lincoln Rhyme luôn luôn ủng hộ việc hy sinh mẫu vật.
Anh nhớ lại cái rung bần bật của chiếc máy dưới bàn tay anh, khi bàn tay anh vẫn còn cảm thấy chúng.
Anh cũng nhìn đám dây điện ngoằn ngoèo, chạy vắt qua nhau trên sàn gỗ, nhớ cái cảm giác nảy lên nảy xuống – tất nhiên, chỉ ở hàm và cổ – khi chiếc xe lăn lăn lên chúng, trên đường từ bàn khám nghiệm này sang bàn khám nghiệm khác, hay từ bàn khám nghiệm tới trước màn hình máy tính.
Dây điện…
Rồi Rhyme lăn xe sang phòng sinh hoạt chung, nhìn những bức ảnh gia đình. Nghĩ đến ông anh họ Arthur. Ông bác Henry. Nghĩ đến cả cha mẹ anh nữa.
Và Amelia Sachs, tất nhiên. Luôn luôn là Amelia.
Rồi những kỷ niệm đẹp đẽ mờ đi, và Rhyme không đừng được ý nghĩ về các sai sót của mình hôm nay đã suýt khiến cô mất mạng. Vì cái thân thể bất trị của anh đã phụ tất cả họ. Rhyme và Sachs và Ron Pulaski. Và ai biết được là bao nhiêu nhân viên Đơn vị Phản ứng nhanh đã có thể bị điện giật chết khi ào vào ngôi trường ở Chinatown?
Các ý nghĩ của anh tiếp tục phát triển, anh nhận ra rằng sự việc hôm nay đại diện cho mối quan hệ giữa anh và cô. Anh yêu cô, tất nhiên, nhưng anh không thể phủ nhận việc mình đang cản trở cô, cô chỉ được sống một phần con người mà cô có thể sống, nếu cô ở bên cạnh một người khác, hoặc thậm chí nếu cô không ở bên cạnh ai cả.
Đây chẳng phải là sự tự thương hại, và thực tế, anh đang cảm thấy phấn khởi một cách kỳ quặc với hướng đi của các ý nghĩ.
Rhyme nghĩ về chuyện sẽ xảy tới khi Sachs một mình tiếp tục sống. Anh bình thản tưởng tượng ra viễn cảnh ấy. Và anh kết luận rằng Amelia Sachs sẽ hoàn toàn ổn. Anh lại trông thấy hình ảnh Ron Pulaski và Sachs phụ trách bộ phận Khám nghiệm Hiện trường sau đây ít năm.
Bây giờ, trong phòng sinh hoạt chung đối diện phòng thí nghiệm, vây xung quanh là những bức ảnh gia đình, Rhyme nhìn xuống một vật nằm trên chiếc bàn ở gần. Màu sắc, bóng bẩy. Ấn phẩm quảng cáo mà người ủng hộ tự tử có hỗ trợ Arlen Kopeski đã để lại.
Lựa chọn…
Rhyme buồn cười nhận ra rằng quyển sách đã được thiết kế một cách thông minh nhằm vào đối tượng người khuyết tật. Người ta chẳng cần cầm nó lên, lật mở. Số điện thoại của cái tổ chức giúp người ta chết không đau đớn kia in luôn trên bìa trước, cỡ lớn – phòng trường hợp chính vấn đề sức khỏe khuyến khích người ta tự tử có liên quan tới thị lực.
Trong lúc nhìn quyển sách, tâm trí anh quay mòng mòng. Cái kế hoạch tự nó đang định hình cần được sắp xếp đâu vào đấy.
Cần sự kín đáo.
Cần sự thông đồng. Và vài hành vi mua chuộc.
Đó là cuộc sống của một người tứ chi bất toại, cuộc sống mà suy nghĩ thì tự do và dễ dàng nhưng hành động bao giờ cũng cần phảỉ có sự đồng lõa.
Kế hoạch này còn cần đến thời gian nữa. Tuy nhiên, không gì quan trọng trong cuộc đời mà lại xảy ra nhanh chóng cả. Trong lòng Rhyme đầy ắp nỗi rộn ràng đi đôi với một quyết định mạnh mẽ.
Mối quan tâm lớn của anh là bảo đảm rằng bồi thẩm đoàn nghe được lời làm chứng anh đưa ra chống lại Thợ Đồng Hồ, tuy anh sẽ vắng mặt. Có một thủ tục thực hiện việc đó: làm chứng ngoài tòa. Hơn nữa, Sachs và Mel Cooper đã khá dày dạn kinh nghiệm làm chứng cho bên công tố. Anh tin tưởng rằng Ron Pulaski cũng sẽ tham gia.
Ngày mai, Rhyme sẽ nói chuyện với công tố viên, một cuộc nói chuyện riêng tư, và đề nghị một phóng viên tòa án đến nhà lấy lời làm chứng. Thom sẽ không nghĩ gì cả.
Mỉm cười, Lincoln Rhyme lăn xe quay lại phòng thí nghiệm vắng vẻ, với các thiết bị điện tử, phần mềm và, à phải, những sợi dây điện, cho phép anh thực hiện cú điện thoại anh đã nghĩ tới, không, đúng hơn là đã bị ám ảnh, gần như suốt từ thời điểm bắt giữ Thợ Đồng Hồ.