Tiếng sột soạt to dần. Những con mắt vẫn chăm chú nhìn tôi. Chúng màu vàng, sáng rực trong bóng tối.
Tôi nghe tiếng con vật quờ quạng trên sàn cống. Chân tôi chạm phải một cái gì âm ấm, có lông mềm. Phải chăng đó là những con gấu nhỏ? Hay lũ chuột? Tôi không biết. Lại một con nữa chạm vào chân tôi. Chúng bắt đầu bò quanh sàn cống và cứ lớn lên không ngừng.
Tôi nín thở, quay người lại và bắt đâu bỏ chạy.
Phải ra khỏi đây ngay! – Tôi nghĩ. Phải ra khỏi đây ngay trước khi bị chúng tấn công! Đôi giày của tôi bước nhanh trên mặt sàn cống nhầy ướt.
“Xin cho tôi thoát khỏi được đây” tôi lẩm nhẩm cầu nguyện khi lao đi trong bóng tối. Đầu gối tôi va phải một vật cứng, tôi rên lên tìm chỗ tựa. Cuối cùng tôi đã bám được móc thang, cảm thấy sướng run lên. Chẳng để ý đến đầu gối bị sầy, tôi bám móc leo lên về phía khoảng sáng trên đầu.
– Daniel, giúp chị với! – Tôi hét to.
Daniel cúi xuống nắm lấy tay tôi và kéo tôi ra khỏi cái hố chết tiệt đó. Tôi nằm bệt trên vỉa hè gần như khóc nấc lên. Daniel ngồi xuống bên cạnh tôi:
– Chị đã tìm thấy nó chưa? Tìm thấy chưa?
Tôi chùi bàn tay nhớp nháp vào quần và chán nản nói:
– Chưa. Chị chưa tìm thấy con Grool.
– Em sẽ phải xuống dưới đó. – Daniel tuyên bố. – Nhất định em phải tìm được nó.
– Mày sẽ thấy khủng khiếp đến thế nào! – Tôi tức giận nói. – Dưới đó có những con vật như chuột ấy. Nhiều lắm.
– Thế kia à! – Nó trợn mắt, thở dài. – Bây giờ chúng ta phải làm gì đây? – Nói rồi nó co chân đá một hòn sỏi bắn qua đường.
Tôi cũng thở dài nhưng bảo:
– Đừng lo, nhất định ta sẽ tìm được con Grool.
– Nhưng làm sao mà tìm được? – Nó hét lên. – Chúng ta đã không tìm thấy Killer. Chúng ta cũng sẽ không bao giờ tìm thấy miếng bọt biển nhỏ ấy.
Tôi chưa hề thấy Daniel cáu giận như thế bao giờ.
– Daniel, cảnh sát sẽ tìm được Killer mà. Chị biết là họ sẽ tìm được. – Tôi nhẹ nhàng nói.
– Chúng ta đã để trượt mất con bọt biển. – Nó nói, không để ý đến những lời an ủi của tôi. – Ta phải tìm khắp nơi một lần nữa.
Chúng tôi lại lùng sục khắp phố khắp vườn, quanh các bờ rào gốc cây. Carlo xuất hiện khi chúng tôi đã tính bỏ cuộc. Nó đã đi lại bình thường. Nó xem xét cái xe bị hỏng. Sau đó nó giúp chúng tôi tìm kiếm.
Mặt trời chiều đã ngả ngọn cây. Không khí mát mẻ hơn. Chiều đang xuống. Tôi ngồi bệt xuống vỉa hè đầy thất vọng. Điều cảnh báo trong cuốn bách khoa thư lại hiện ra trong óc. Có thể thế được chăng? Điều ấy có thành sự thực không? Nếu chúng tôi không tìm được con Grool thì đến mai đời tôi sẽ hết ư?
– Nó đây rồi!
Tiếng kêu mừng rỡ của Daniel cắt ngang luồng ý nghĩ sợ hãi của tôi.
– Nó đây rồi! – Thằng em tôi kêu lên sung sướng. – Em đã thấy nó! Em đã thấy Grool!
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.