Chị biết bọn đã thách em đua xe chứ? – Nó hỏi, đẩy tôi lên trước theo dọc phố. – Bọn lang thang ở sân trường ấy?
– Bọn chúng sao? – Tôi hỏi lại.
– Em chắc là có đứa trong bọn đó đã thủ mất con Grool. Em nhớ rõ mà.
Daniel không đợi cho Carlo nói hết câu đã giục:
– Đi thôi!
Nói rồi nó nhảy lên xe và đạp về phía sân chơi. Tôi cũng dựng xe dậy đuổi theo đứa em. Carlo đi sau cùng cứ luôn miệng gọi “Đợi với! Đợi với!”
Chúng tôi đạp xe vào sân, đến sân chơi bóng chày, nơi lũ trẻ lớn thường tụ tập.
– Chúng kia! – Carlo kêu lên. Nó chỉ vào một nhóm các cậu bé đang cầm gậy và ném bắt bóng.
– Carlo, bọn này rất lớn, như là học sinh trung học ấy. – Daniel thì thầm lo lắng.
Tôi trông thấy hai đứa lớn tuổi hơn đứng bên lề sân bóng chày. Đầu chúng cúi xuống nhìn vào một vật gì ở trong tay một đứa khác cao hơn. Một vật tròn nhỏ, màu nâu.
Con Grool!
Tôi chạy lại chỗ chúng.
– Này, sao lại thế? – Tôi cố nói bằng một giọng thân mật. – Em biết nói thế này thì không nên, nhưng các anh đang cầm miếng bọt biển ưa thích của em. Em có thể xin lại nó được không?
Đứa cao lớn nheo mắt nhìn tôi. Đó là một đứa có vẻ ngoài dễ coi mắt màu xanh sáng, món tóc vàng bỏ xõa xuống vai.
– Miếng bọt biển ưa thích của mày ư? – Nó nhắc lại và cười gằn. – Xin lỗi, mày đã nhầm. Đó là miếng bọt biển ưa thích của tao.
– Không phải thế. – Tôi bác lại. – Nó văng ra từ xe của thằng này. – Tôi chỉ Carlo. – Nó và Daniel đang đứng từ xa theo dõi. – Em đang rất cần nó.
– Mày có thể chứng minh nó là của mày được không? – Hắn hỏi và lăn đi lăn lại miếng bọt biển trên tay. – Tao không thấy tên mày đề ở đây.
Tôi nheo mắt nhìn nó đầy ngụ ý:
– Tốt hơn hết là anh trả lại nó cho tôi. Bởi vì đây không phải là miếng bọt biển đâu. Đó là một con quỷ. Nó sẽ gây tai họa cho bất kỳ ai có nó. – Tôi hăm dọa.
– Ồ, tao thật sự sợ rồi đấy. – Hắn chọc. – Có lẽ là tai họa cho mày thì đúng hơn bởi vì mày đã không lấy lại được nó. – Hắn vẩy vẩy con Grool trước mặt tôi rồi gọi một đứa bạn khác. – Dave, này bắt lấy! – Vừa nói hắn vừa tung con Grool cho Dave. – Bắt lấy tai họa này!
– Trả nó lại cho tôi! – Tôi hét lên và nhảy bắt con Grool, nhưng nó được chuyền cao quá đầu tôi. Hai thằng kia cứ chuyền qua chuyền lại con Grool như vậy không để cho tôi với tới được. Sau mười phút theo trò chơi ngu ngốc này, tôi bỏ cuộc. Thôi mặc, cứ để chúng chơi với con Grool. Chẳng bao lâu nữa chúng sẽ thấy đây chẳng phải là một trò hay ho đâu. Khi quay đi tôi còn hét lại với hai đứa đó “Chúng mày rồi sẽ phải hối hận!”
Đứa tóc dài nhún vai cười quay lại chỗ cầm gậy. Hắn cuộn tròn miếng bọt biển cho vào túi sau – chỗ hắn biết là tôi không thể nào lấy được. Hắn bước lại vị trí phát bóng, khom người trong tư thế cầm gậy đánh…
Độp!
Cú ném đầu tiên đã đập vào trán hắn. Đôi mắt hắn dại đi. Hắn lảo đảo rồi ngồi phịch xuống đất. Thấy thế những đứa khác hét toáng lên:
– Giúp với! Có ai không? Cứu giúp với!
Con Grool đã ra tay hành động. Tai họa lại xảy đến.
– Hắn có sao không? – Daniel hỏi.
Tôi không đáp. Tôi đã thấy con Grool lăn ra khỏi túi sau đứa kia rơi ra đất. Tôi bước tới chỗ đó để nhặt lấy nó. Nhưng tay tôi chỉ nắm phải nắm cỏ khô. Dave, bạn của đứa tóc vàng, đã cầm lấy Grool trước khi tôi chạm đến
– Đi mà đuổi theo nó này! – Hắn hét to và tung con vật nhỏ lên trời.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.