Daniel nắm lấy tay tôi, mặt lộ vẻ sợ hãi. Carlo bước lùi khỏi cửa. Nó cứ lùi mãi cho đến khi phạm phải cái tủ bếp. Cả ba chung tôi đứng tụm lại trong bếp không đám nhúc nhích. Đứa nào cũng sợ phải đi đến nhìn con vật ấy.
– Ta không còn cách lựa chọn nào khác. – Cuối cùng tôi lên tiếng. – Nếu nó trở lại ta buộc phải để nó vào. – Tôi hít một hơi thở sâu. Chân tôi run lẩy bẩy như làm bằng que sậy, chúng dường như không mang nổi thân tôi nữa. Nhưng tôi vẫn cố đi đến chỗ cửa sau. Toàn thân tôi run rẩy khi chạm tay vào núm cửa. Và tôi giật mạnh cho cửa mở ra.
– Ô! – Tôi kêu lên kinh ngạc.
Trước mặt tôi là Killer đang thở mạnh, cái đuổi ve vẩy mừng rỡ.
– Killer! – Tôi reo to. Nhưng con chó chạy qua tôi vào bếp.
Daniel kêu lên vui mừng và lấy tay ôm chặt con chó. Killer đưa cái lưỡi ướt liếm mặt Daniel.
– Số phận nhà ta đã thay đổi! – Tôi tuyên bố.
Nhìn ra ngoài tôi thực sự ngạc nhiên khi thấy cỏ đã lại phủ xanh mặt đất. Các cây hoa lại vươn thẳng và có đúng màu sắc như trước đây. Mọi chuyện rủi ro do Grool gây ra dường như đã biến mất sạch.
Tôi ôm chặt con chó vào lòng.
– Killer! Killer! Chúng tao đã thoát được Grool rồi! Daniel kêu to:
– Đi thôi, đến giờ ăn kem rồi!
Tôi đặt lại Killer lên sàn nhà và hôn vào đầu nó:
– Bọn tao sẽ quay lại ngay với chú mày.
– Đến hiệu kem! – Daniel hét vang khi lao ra ngoài, – Chạy thi nào! – Nó vừa kêu vừa chạy xuống phố. – Ai thắng sẽ được một que kem quả ba lớp!
Carlo và tôi phóng theo Daniel. Tôi dấn lên dẫn trước cả bọn. Nhưng đến phút cuối Daniel vượt lên và là người đầu tiên chạm cửa hiệu kem.
– Em thắng rồi! – Nó kêu lên mừng rỡ.
Chúng tôi lao vào trong hiệu kem. Daniel vui vẻ cất tiếng gọi:
– Cho bàn ba người.
Người phục vụ mời chúng tôi ngồi, đưa thực đơn và lau bàn bằng một… miếng bọt biển!
– Gớm quá! Cất cái này đi ngay! – Daniel cáu kỉnh nói.
Người phục vụ không hiểu đầu đuôi ra sao cả. Còn ba chúng tối đều bật cười. Đây là tiếng cười đầu tiên sau mấy tuần buồn bực vừa qua.
– Xin đừng bận tâm đến cậu em cháu, – tôi nói với người phục vụ. – Nó đang có chuyện với những miếng bọt biển.
Nghe thế Daniel thụi tôi ở dưới bàn, tôi trả miếng lại khá mạnh.
Người phục vụ trợn mắt rồi đi lấy kem mang đến. Khi ăn kem tôi mới thấy mình rất đói và lại rất vui sướng.
Con Grool đã biến mất vĩnh viễn.
Chúng tôi ních đầy một bụng kem nên đúng là lăn về nhà chứ không phải đi.
– Killer, lại đây nào? – Tôi đẩy cửa sau và bước vào bếp.
– Này, Killer đâu? Lại đây nào! Mày không vui thấy chúng tao về sao?
Nghe tiếng gọi nhưng Killer không quay đầu lại. Nó đang đứng bên cạnh chậu rửa bát gầm gừ và ve vẩy đuôi. Nó dùng mũi ấn vào cửa tủ cố mở ra.
– Killer, bọn tao ăn kem rồi. Bây giờ là phần của mày. – Tôi nói và đặt xuống một bát thức ăn chó còn tươi sốt, bỏ thêm vào đó mấy miếng kẹo gôm tối qua sót lại.
– Lại ăn đi Killer, đến giờ rồi. – Tôi gọi. Nhưng con chó vẫn cứ gầm gừ ở tủ bếp nằm dưới chậu rửa bát. Có chuyện gì vậy nhỉ? Con chó này có bao giờ chê thức ăn đâu, tôi nghĩ.
– Killer, mày làm gì dưới đó vậy? – Daniel hỏi.
Tôi cúi xuống vuốt ve lưng con chó..
– Killer, không có gì ở đó đâu. Con Grool đã đi rồi. – Nhưng Killer vẫn cứ gầm gừ.
– Được rồi, được rồi, – tôi nói và mở cửa tủ bếp cho con chó. – Đấy, mày xem gì nào?
Killer thò hẳn đầu vào tủ. Tôi nắm lấy cổ nó kéo ra. Miệng nó ngậm một vật gì đấy. Daniel cất tiếng hỏi:
– Cái gì thế, Killer? – Con chó để rơi vật tìm được xuống sàn nhà và ngước mắt nhìn tôi.
Tôi nhặt cái vật đó lên thấy nó cứng, chắc. Daniel bước lại gần thêm muốn biết đó là cái gì. Tôi thở ra một hơi nhẹ nhõm.
– Chẳng có gì cả đâu, chỉ là một củ khoai tây thôi. – Và tôi đưa nó cho Daniel.
Bỗng có cái gì sắc nhọn đâm vào ngón tay tôi làm tôi hét lên vì đau. Tôi lăn lăn củ khoai tây trên tay. Nó có hơi ấm. Và dường như còn thở nữa.
– Daniel, tao không thích cái này. – Tôi thì thào nói.
Củ khoai tây có một cái mồm đầy răng…