A a a a!!!
Tiếng hét của Daniel vang khắp nhà, vọng đến tai mẹ tôi. Bà từ sân sau bước qua cửa phụ vào nhà.
– Có chuyện gì vậy? Ai kêu đấy. Chuyện gì xảy ra? Ai làm gì đấy? – Mẹ hỏi.
Daniel chui từ dưới chậu rửa hát ra, hai tay ôm đầu. Nó liếc nhìn chúng tôi.
– Con bị húc đầu vào chậu rửa bát. Chị Kat đẩy con vào đấy!
Mẹ quỳ xuống lấy tay sờ đầu Daniel.
– Tội nghiệp con, – bà dỗ dành và nhẹ nhàng xoa đầu nó.
– Con không đẩy nó. – Tôi kêu lên. – Thậm chí con chưa chạm vào người nó nữa.
Daniel rên rỉ và xoa xoa một bên đầu.
– Đau lắm, – nó than vãn. – chắc con bị một cú đập mạnh vào chỗ này. – Nó nhìn tôi. – Chị hành động có chủ đích! Dù sao thì miếng bọt biển cũng không phải là của chị. Nó ở trong nhà này. Như vậy nó là của chung tất cả.
– Đó vẫn là miếng bọt biển của chị! – Tôi cãi. – Sao mày cứ hay sinh chuyện thế, Daniel? Cái gì của chị mày cũng muốn chiếm cả là làm sao?
– Thôi đủ rồi! – Mẹ sốt ruột kêu lên. – Mẹ không tin các con lại đánh nhau vì một miếng bọt biển ngu ngốc ấy!
Mẹ quay sang lôi:
– Kat, việc của con là phải để mắt đến em, đúng thế không? Còn Daniel, con không được lấy thứ gì không phải của con. Không được nói thêm một lời nào nữa về miếng bọt biển ngốc nghếch ấy! Nếu không cả hai con sẽ phải hối hận đấy!
Bà bước ra khỏi phòng.
Khi mẹ vừa rời phòng, Daniel thè lưỡi về phía tôi và nheo mắt:
– Cám ơn chị đã làm em đau khổ, – rồi nó nhảy phốc ra ngoài, Killer bám theo chân nó.
Còn lại một mình trong bếp, tôi cúi xuống, thò tay vào dưới tận chậu rửa bát cầm miếng bọt biển lên.
– Ở đây đã xảy ra lắm tiếng kêu la. – Tôi thì thầm với nó. – Mày đã gây ra nhiều chuyện phiền phức, đúng thế không?
Tôi cảm thấy thật ngu ngốc khi đi trò chuyện với một miếng bọt biển. Nhưng mà vật này không hề giống bọt biển. Không giống chút nào.
Nó có hơi nóng, tôi ngạc nhiên nghĩ. Nóng ấm và ẩm ướt.
– Mày là một sinh vật à? – Tôi hỏi quả bóng nhỏ có nếp nhăn.
Tôi đưa tay áp nhẹ vào nó – và điều huyền bí nhất đã xảy ra. Miếng bọt biển bắt đầu chuyển động trong tay tôi. Đúng ra không phải là chuyển động mà là tiếng đập chậm rãi, nhẹ nhàng.
Phập phùng, phập phùng.
Nhịp đập giống như hình mẫu trái tim bằng chất dẻo chúng tôi thường dùng trong giờ khoa học.
Tôi có thể cảm thấy được nhịp tim đập.
Tôi tò mò nhìn cái vật này. Các ngón tay tôi lướt trên những nếp nhăn phủ nó, đẩy lớp phủ mềm ướt này ra phía sau.
– Ôi. – Tôi kêu lên, sững sờ. Hai con mắt đen ướt chòng chọc nhìn tôi.
Mày rõ ràng không phải là bọt biển, tôi nghĩ. Bọt biển không có mắt, đúng không? Vậy thì mày là cái gì?
Tôi cần một câu trả lời. Cần ngay tức khắc. Nhưng ai có thể trả lời cho tôi được đây?
Mẹ thì không rồi. Bà không muốn nghe nói đến miếng bọt biển nữa.
– Bố! Bố ơi! – Tôi hét to, chạy lao qua phòng khách và phòng ăn. – Bố ở đâu đấy?
– Phù, phù, – ông lên tiếng. – Phù phù.
– Gì vậy? – Tôi hét lên, chạy xuyên khắp nhà. – Ôi, bố ở đây à?
Ông đang đứng trên đỉnh thang phía trước phòng ngoài. Một tay ông cầm búa, tay kia cầm một cuộn lớn dây điện màu đen, miệng ông ngậm một vốc đinh.
– Phù, phù. – Ông nói không thành tiếng.
– Bố ơi, bố muốn nói gì vậy? – Tôi hỏi.
Ông nhổ nắm đinh ra.
– Xin lỗi, – bố cáu kỉnh. – Bố phải chữa hệ thống thắp sáng của phòng này. Dây điện ở đây cũ lắm rồi, lại chắp nối lung tung. – Ông đưa mắt nhìn xuống đống dụng cụ ngổn ngang trên sàn nhà. – Kat, lấy cho bố cái kìm. Thế này mà không được nữa thì đến phải gọi thợ điện thôi.
Bố ươm hoa, trồng cây thì giỏi. Nhưng hễ cứ đụng đến những việc sửa chữa này nọ là ông cứ rối tinh cả lên.
– Đây bố này, – tôi đưa cái búa cho ông và giơ miếng bọt biển lên. – Bố hãy xem cái này đi. – Tôi giục. Tôi đứng nhón chân nên ông có thể thấy miếng bọt biển sát tận mắt. – Con tìm thấy nó dưới chậu rửa bát, nó có hơi ấm, có mắt và là vật sống. Con không biết nó là cái gì.
Đôi mắt bố nhìn ra từ dưới chiếc mũ chơi bóng chày:
– Nào để xem thử nó là cái gì đây. – Ông nói. Tôi giơ miếng bọt biển lên cao hơn để ông có thể chạm tới được. Ông cúi xuống cầm lấy miếng bọt biển từ tay tôi.
Tôi không thấy cái thang lung lay, cũng không thấy nó bắt đầu đảo nghiêng. Tôi chỉ thấy nét mặt bố thay đổi. Tôi thấy mắt ông mở to. Và miệng ông há ra trong một tiếng kêu khủng khiếp.
Khi thang đổ, ông vội túm lấy chùm đèn trần, cả chùm đèn đổ ụp xuống đầu ông. Bố bị văng ra khỏi đầu thang rơi xuống sàn nhà nằm bất động.
– Mẹ! Mẹ ơi! Mẹ ơi! – Tôi hét lên. – Lại đây ngay. Bố bị ngã!