Bí Mật Núi Sát Nhân

CHƯƠNG 12



Ở khu ngoại ô của Brennan, Pennsylvania, danh sách ít ỏi những người thuê địa điểm ở một khu thương mại nhỏ tồi tàn gồm có một cửa hàng cầm đồ, một văn phòng của người bảo lãnh và một nhà hàng gà rán. Tất cả những không gian cho thuê khác đều trống trơn chỉ trừ đúng một văn phòng. Những cánh cửa của đơn nguyên này vẫn được đóng chặt, và việc sửa sang bên ngoài vẫn chưa hoàn thành. Thật ra, công việc đó chưa bao giờ được bắt đầu, mà chắc là sẽ không.
Trong căn phòng ở tít phía sau một ngăn chia tạm thời bằng gỗ dán là hai gã đàn ông Ả-rập và một người thứ ba. Một trong hai người Ả-rập là kỹ sư chuyên về thiết bị y tế, người kia là dược sĩ, mặc dù cả hai còn có những kỹ năng khác nữa. Người đàn ông thứ ba, một cựu thành viên Vệ binh Quốc gia Mỹ, đang ngồi trên ghế và lo lắng nhìn đủ các loại thiết bị khác nhau được xếp gọn gàng trên chiếc bàn dài kê sát tường; trong số này có cả cờ lê, mỏ lết, tuốc nơ vít, dây điện cùng những thiết bị khác mới và tinh vi hơn. Tay cựu Vệ binh Cộng hòa bồn chồn nhìn vào nơi từng là bàn tay phải của hắn. Một cái khuôn đã được đổ lên từ đoạn cụt, và hốc kim loại sáng loáng cùng những ngón tay kim loại được gắn vào ở vị trí này.
“Cứ thư giãn đi,” tay dược sĩ trấn an, và đặt một bàn tay nhẹ nhàng lên vai gã đàn ông đang bồn chồn.
Tên kỹ sư nhấc một vật ra khỏi chiếc hộp dài và giơ nó lên cao. Nhìn nó giống như một bàn tay người. “Nó được làm từ silicone, và chúng tôi cũng đã sao lại các mẫu tĩnh mạch của ông, mô phỏng màu da tự nhiên của ông và thậm chí còn điều chỉnh cho nó phù hợp với màu lông trên da của ông nữa. Phần hốc kim loại và bàn tay bên trong gắn với cổ tay ông có dây dẫn phía trong, với những cử động và sự linh hoạt ở cả năm ngón tay. Những mẫu cũ hơn chỉ có sự vận động ở ngón cái, ngón trỏ và ngón đeo nhẫn. Và họ còn có thể giảm bớt lượng dây điện phía trong nên kích thước của loại tay giả thế hệ mới này gần như xấp xỉ với kích thước tay người thật.” Hắn giơ tay mình lên so sánh với bàn tay giả. “Ông có thể thấy là nó hầu như chỉ dài hơn bình thường một chút.”
Người đàn ông gật đầu và mỉm cười. Những ý nghĩ trong đầu ông ta quá rõ ràng. Trông nó thực sự giống với một bàn tay thật.
Tên dược sĩ nói, “Ông có xương khớp cổ tay rất chắc chắn và phần cơ cổ tay còn lại cũng rất khỏe; như thế sẽ giúp ích rất nhiều. Những điện cực được gắn ở phía trong bàn tay sẽ được liên kết chặt chẽ với các cơ.”
“Vâng, tôi thật là một kẻ khốn nạn may mắn,” người đàn ông cay đắng nói.
Bàn tay silicone được đặt trùm lên phần hốc kim loại và được gắn chặt lại. Khi đã xong xuôi, chúng hướng dẫn cho người đàn ông qua một vài cử động đơn giản.
Tên kỹ sư nói, “Khi ông đẩy những cơ cổ tay của mình lên phía trên, bàn tay sẽ mở ra. Khi ông thả lỏng những cơ cổ tay của mình, bàn tay sẽ nắm lại. Tập thử xem nào.”
Người đàn ông làm theo khoảng hơn chục lần trong khi những tên kia chăm chú theo dõi. Sau mỗi lần, ông ta lại trở nên thành thạo hơn với các thao tác.
Tên dược sĩ gật gù với vẻ khích lệ, “Thế là tốt rồi. Ông đang quen dần đấy. Nhưng ông phải tiếp tục tập luyện. Ông sẽ nhanh chóng điều khiển được nó mà không cần suy nghĩ. Cảm giác sẽ hoàn toàn tự nhiên.”
Người đàn ông ngồi trên ghế cọ cọ vào bàn tay giả bằng cái móc sắt tạo thành bàn tay còn lại của ông ta. “Nó có cảm giác như thật không?” ông ta hỏi. “Tôi không thể biết được.”
Tên kỹ sư nói, “Một người bắt tay với ông sẽ nhận ra ngay là nó không phải tay thật, chỉ cần căn cứ vào bề mặt và nhiệt độ thấp hơn bình thường của lớp da, nhưng ở tất cả những khía cạnh khác trông nó sẽ rất thật.”
Người đàn ông có vẻ thất vọng với lời giải thích này và rời mắt khỏi bàn tay mới của ông ta.
“Không thể được như trước đây,” tên dược sĩ nói thẳng tuột. “Nhưng như thế này cũng là tốt lắm rồi, và chúng tôi có thể làm cho ông nốt bàn tay kia nữa, nếu ông muốn.”
Người đàn ông lắc đầu và giơ chiếc móc sắt lên, “Tôi muốn giữ lại cái này. Tôi không muốn quên những gì đã xảy ra với mình.”
“Ông còn giữ bộ quân phục của mình không?” tên kỹ sư hỏi.
Người đàn ông vừa gật đầu vừa đứng lên khỏi ghế, vẫn không quên hết nắm lại xòe bàn tay mới của mình ra. “Đó lại là một kỷ niệm khác, cho dù không hẳn là tôi cần đến nó.”
“Chức vụ trước kia của ông là gì?”
“Trung sĩ. Vệ binh Quốc gia.” Ông ta lại chuyển động bàn tay mới. “Và sau khi mọi chuyện kết thúc?”
“Ông sẽ được chăm lo, như đã thỏa thuận,” tên kỹ sư trả lời.
“Kể cũng thật dễ chịu, khi cuối cùng cũng được chăm lo đến.”
“Chúng ta sẽ liên lạc sau, theo cách thông thường.”
Họ bắt tay.
“Cảm giác thật thú vị khi cuối cùng lại có thể làm được như thế này,” tay cựu Vệ binh Quốc gia nói.
Sau khi ông ta đi khỏi, hai người đàn ông quay lại với công việc. Còn một chiếc hộp khác ở trên bàn được đánh dấu bằng tiếng Ả-rập. Một trong hai người đàn ông mở nó ra. Bên trong là một chiếc hộp nhỏ bằng thép không gỉ được gói bằng giấy bóng. Bên trong chiếc hộp là một chiếc chai đổ đầy dung dịch. Hắn nhấc chiếc chai ra và giơ ra trước ánh sáng.
Hắn biết rõ rằng, theo như FBI, ba loại chất đáng sợ nhất trên thế giới là, theo thứ tự giết người giảm dần, plutonium, chất độc botulism và ricin. Thứ dung dịch trong cái lọ thủy tinh này không đáng sợ bằng bất kỳ loại chất độc nào kể trên. Tuy nhiên, theo cách riêng của nó, thứ chất lỏng này cũng cực kỳ công hiệu.
Bàn tay mà hắn vừa lắp cho tay cựu Vệ binh Quốc gia có một chiếc bao nhỏ ở trong. Khi một chiếc nút phóng bé xíu được cấy vào trong lớp da bị ép lại và xương cổ tay chuyển động theo một cách đặc biệt, chiếc bao nhỏ sẽ mở ra và bất kỳ dung dịch nào bên trong nó sẽ được bí mật tiết ra qua những lỗ chân lông nhân tạo.
Vừa bắt tay vào làm việc, tay dược sĩ vừa nói, “Lão ta thật bất mãn, cái tay Vệ binh Quốc gia ấy.”
“Phải anh thì cũng thế còn gì?” tên kia trả lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.