Bí Mật Núi Sát Nhân

CHƯƠNG 29



Trong khi Alex và Simpson đang cố lần ra chút ít manh mối tại NIC, Oliver Stone đang chơi cờ vua trong một công viên gần Nhà Trắng. Đối thủ của ông, Thomas Jefferson Wyatt, mà mọi người thường gọi vắn tắt là T.J., là một người bạn cũ đã làm việc trong nhà bếp của Nhà Trắng được suýt soát bốn mươi năm.
T.J. là một thành viên của Nhà thờ Hội giám lý Hiệp nhất sở hữu Nghĩa trang Mt. Zion. Cũng chính T.J. là người giúp Stone giành được công việc quản trang tại đó.
Khi thời gian cho phép, Stone và Wyatt thường chơi cờ vua vào những ngày Wyatt nghỉ làm. Thật ra, chính nhờ cờ vua mà hai người đàn ông kết bạn với nhau.
Stone thực hiện một bước đi nằm ngoài sự thận trọng mọi khi của mình, và kết quả bất lợi xảy đến ngay lập tức khi Wyatt ăn mất con hậu của ông.
“Ông vẫn ổn đấy chứ, Oliver?” Wyatt hỏi. “Phạm những sai lầm như thế không hề giống ông chút nào.”
“Chỉ là tôi đang mải suy nghĩ vài việc, T.J.” Ông ngồi ngả lưng ra băng ghế dài trong công viên và chăm chú nhìn bạn mình. “Có vẻ như ông chủ hiện tại của anh sẽ tiếp tục ở đây thêm bốn năm nữa đấy.”
Wyatt nhún vai. “Nhìn từ bếp thì Tổng thống này cũng chẳng khác Tổng thống kia mấy tí, bất kể là Đảng Cộng hòa hay Dân chủ. Tất cả đều phải ăn. Nhưng đừng hiểu lầm ý tôi. Ông ta đang đảm đương công việc khá ổn. Ông ta đối xử với chúng tôi rất tử tế, dành cho chúng tôi sự tôn trọng. Tôn trọng cả Cơ quan Mật vụ nữa; không phải tất cả Tổng thống đều làm như vậy, anh biết đấy. Ai cũng nghĩ người ta sẽ đối xử rất tốt với những người sẵn sàng hứng thay cho mình một viên đạn.” Wyatt lắc đầu. “Những gì tôi chứng kiến trong vấn đề này có thể khiến anh phải buồn nôn.”
“Nhân nói đến Cơ quan Mật vụ, đêm qua tôi có gặp đặc vụ Ford.”
Vẻ mặt Wyatt sáng bừng hẳn lên. “À, đó là một anh chàng rất tốt. Tôi đã kể với anh là sau khi Kitty qua đời và tôi thì bị viêm phổi, bất cứ lúc nào có mặt ở thành phố anh ta cũng qua nhà tôi kiểm tra xem sức khỏe của tôi thế nào.”
“Tôi nhớ rồi.”
Stone di chuyển một con tượng của mình về phía trước và nói, “Tôi thấy Carter Gray hạ cánh xuống Nhà Trắng hôm qua.”
“Cơ quan Mật vụ không hề thích như thế một chút nào. Chiếc trực thăng duy nhất nên hạ cánh xuống đó là chiếc Marine One chở Tổng thống và chỉ có vậy thôi.”
“Địa vị của Carter Gray cho phép ông ta tự đặt ra luật lệ cho riêng mình.”
Wyatt cười nhăn nhở, cúi đầu về phía trước và hạ thấp giọng, “Chỉ cần bép xép về ông ta một chút là bị đá đít ngay.”
Stone ngồi thẳng lên. Nhiều khi những ván cờ vua của họ bao gồm cả mấy mẩu chuyện tán gẫu gần như vô thưởng vô phạt. Đội ngũ nhân viên giúp việc trong Nhà Trắng có xu hướng làm việc lâu dài tại đây, và họ nổi tiếng về sự chăm chút tỉ mỉ cho công việc của mình và quan trọng hơn cả đối với Đệ nhất Gia đình đó là sự kín tiếng của họ. Stone phải mất khá nhiều năm mới có thể khiến Wyatt thoải mái đến mức chia sẻ với ông bất kỳ chuyện gì xảy ra tại Nhà Trắng dù có là chuyện vặt vãnh đến đâu chăng nữa.
“Tổng thống đã mời Gray lên New York với ông ta vào ngày 11-9, ông biết đấy, ở đó ông ta sẽ có bài phát biểu quan trọng tại địa điểm tưởng niệm.” Wyatt ngừng lại và ngẩng lên nhìn theo một người vừa đi ngang qua.
“Và?” Stone gặng hỏi.
“Và Gray đã từ chối thẳng thừng.”
“Kể ra thì như thế cũng hơi gớm mặt thật, ngay cả với Gray.”
“Chà, chắc ông có biết chuyện đã xảy ra với vợ và con gái ông ta, đúng không?”
“Có.” Stone đã gặp Barbara Gray cách đây hàng chục năm. Từ hồi đó bà đã là một phụ nữ thành đạt, với lòng trắc ẩn mà chồng bà không bao giờ có được. Stone đã rất kính trọng bà, và sau này ông chỉ trách bà vì khả năng chọn chồng quá tồi.
“Sau đó Tổng thống đề nghị Gray cùng đi với ông ta tới cái thị trấn ở Pennsylvania, nơi vừa đổi cái tên cũ thành Brennan ấy.”
“Ông ta có đi không?”
“Không thể từ chối Tổng thống đến hai lần liền mà, đúng không?”
“Không, đúng là không thể,” Stone đồng tình.
Cả hai người đàn ông đều im lặng khi Wyatt chăm chú nhìn bàn cờ và rồi quyết định thực hiện nước đi, tiến sát con xe của mình về phía con mã của Stone.
Stone vừa ngẫm nghĩ nước đi của mình, vừa nói, “Tôi thấy là bản thân Gray cũng có một số vấn đề riêng cần giải quyết. Cái tay Patrick Johnson được tìm thấy trên đảo Roosevelt ấy, anh ta làm việc cho NIC.”
“Ồ, đúng rồi, chuyện này cũng đang được bàn tán xôn xao trong Nhà Trắng.”
“Tổng thống có lo lắng không?”
“Ông ta và Gray có quan hệ rất mật thiết. Vì vậy nếu Gray mà dính bùn, thì chắc chắn nó cũng bắn sang cả Tổng thống. Tổng thống không phải là bù nhìn đâu. Ông ta chung thủy với bạn bè, nhưng không hề ngốc chút nào.” T.J. liếc nhìn xung quanh. “Không phải tôi bịa chuyện làm quà đâu. Tất cả mọi người đều biết điều đó.”
“Tôi tin chắc là NIC và Nhà Trắng đã chăm sóc giới truyền thông rất ác liệt, bởi vì các bản tin buổi sáng không đề cập nhiều đến vấn đề này.”
“Tôi biết là gần đây Tổng thống cho gọi rất nhiều đồ ăn nhẹ và cà phê lúc nửa đêm. Ông ta đang ở trong giai đoạn cuối của chiến dịch tái tranh cử, và ông ta không muốn có bất kỳ chuyện gì làm hỏng kế hoạch của mình. Và một xác chết thì có thể làm hỏng rất nhiều chuyện.”
Khi ván cờ của hai người kết thúc và Wyatt đã ra về, Stone ngồi lại và suy nghĩ. Vậy là Gray cũng sẽ đi Brennan, Pennsylavania? Chuyện này thú vị đây. Stone nghĩ là thị trấn đó cũng hơi trơ trẽn khi tổ chức một sự kiện như vậy, nhưng rõ ràng là nó cũng có tác dụng đấy chứ.
Ông đang định bỏ đi thì chợt thấy Adelphia đang bước về phía mình, mang theo hai tách cà phê. Bà ngồi xuống và chìa cho ông một tách. “Giờ thì chúng ta có cà phê rồi và chúng ta nói chuyện,” bà kiên quyết nói. “Trừ khi ông phải lại tới dự một cuộc họp,” bà nói thêm, vẻ giễu cợt.
“Không, không, tôi không phải đi, Adelphia. Cám ơn bà đã mời cà phê.” Ông ngập ngừng rồi nói thêm, “Sao bà lại biết là tôi đang ở đây?”
“Cứ như đó là một bí mật lớn không bằng. Ông còn đi đâu được khi ông muốn chơi một ván cờ vua cơ chứ? Đây vẫn là chỗ ông đến, bao giờ chẳng vậy. Với cái lão da đen làm việc ở Nhà Trắng.”
“Tôi không biết là tôi lại dễ bị đoán ra đến vậy trong vấn đề đi lại của mình,” ông nói, không giấu nổi vẻ cáu kỉnh.
“Đàn ông, đàn ông bao giờ cũng dễ đoán. Ông có thích cà phê không?”
“Ngon lắm.” Ông ngừng lại và rồi nhận xét, “Bà biết đấy, những thứ này đâu có rẻ, Adelphia.”
“Nhưng có phải ngày nào tôi cũng uống đến cả trăm lần đâu!”
“Nhưng bà có tiền không?”
Adelphia chằm chằm nhìn bộ quần áo mới của ông. “Thì sao? Còn ông, ông thì có tiền rồi.”
“Tôi có một công việc. Và bạn bè tôi, họ giúp tôi.”
“Chẳng có ai giúp tôi cả. Tôi tự làm việc kiếm tiền, kiếm tất cả tiền mà tôi có.”
Stone lấy làm ngạc nhiên là trước đây ông chưa bao giờ hỏi bà về chuyện này. “Thế bà làm gì?”
“Tôi làm việc cho hiệu giặt là. Tôi làm việc khi nào tôi muốn. Họ trả cũng khá lắm. Và họ để tôi hoàn toàn chủ động trong công việc,” bà nói. “Và thế là tôi có thể mua cà phê khi nào tôi muốn.”
“Chắc hẳn là phải rất bổ ích khi có một kỹ năng như vậy,” Stone lơ đãng nhận xét.
Họ ngừng nói chuyện, và ánh mắt của hai người hờ hững lướt về phía những người khác trong cái công viên nhỏ.
Cuối cùng Adelphia phá vỡ sự im lặng, “Vậy ván cờ vua của ông thế nào rồi, ông thắng chứ?”
“Không. Thất bại của tôi là sự kết hợp cân bằng giữa việc tôi thiếu tập trung của tôi và khả năng đáng nể của đối thủ.”
“Cha tôi chơi cờ vua cực kỳ giỏi. Ông ấy là một, nói như thế nào nhỉ…” Bà lúng túng, rõ ràng là đang cố lục tìm từ chính xác trong tiếng Anh. “Cha tôi, ông ấy là một, nói thế nào nhỉ, Wielki Mistrz.”
“Một kiện tướng? Không, ý bà là một đại kiện tướng. Đúng là ấn tượng thật.”
Bà liếc ông với ánh mắt rất sắc. “Ông biết tiếng Ba Lan à?”
“Chỉ một chút thôi.”
“Ông đã bao giờ đến Ba Lan chưa?”
“Từ rất lâu rồi,” ông nói, vừa nhấp một ngụm cà phê vừa hờ hững nhìn làn gió nhẹ đang làm rung rinh những tán lá trên cây phía trên đầu mình. “Vậy tôi đoán đó là quê hương của bà phải không?” ông tò mò hỏi. Từ trước đến giờ Adelphia chưa bao giờ nói về nguồn gốc của mình.
“Krakow là nơi tôi sinh ra, nhưng sau đó gia đình tôi chuyển tới Bialystok. Hồi đó tôi còn rất nhỏ, nên tôi cũng chuyển theo.”
Stone đã từng tới cả hai thành phố này nhưng ông hoàn toàn không có ý định cho bà biết điều đó. “Thực ra tôi chỉ biết Warsaw, và, như tôi vừa nói, đó là chuyện xảy ra từ rất lâu rồi. Có lẽ cả trước khi bà ra đời cũng nên.”
“Ồ, ông nói thế kể cũng hay thật. Cho dù đó là một lời nói dối!” Bà đặt cốc cà phê của mình xuống chiếc ghế và chăm chú nhìn ông. “Trông ông trẻ hơn rất nhiều, Oliver.”
“Nhờ bà và khả năng phi thường của bà với chiếc kéo và một con dao cạo.”
“Vậy còn bạn bè ông, họ không nghĩ thế à?”
“Bạn tôi?” ông vừa nói vừa liếc nhìn bà.
“Tôi đã thấy họ rồi.”
Ông lại chăm chú nhìn bà. “Ồ, tất cả họ đều đến thăm tôi ở Công viên Lafaytte.”
“Không, tôi muốn nói là tôi đã gặp họ tại các cuộc họp của các ông cơ.”
Ông cố gắng không tỏ ra lo lắng trước thông tin động trời bà vừa nói. “Vậy ra bà đã theo tôi tới những cuộc họp? Tôi hy vọng là chúng không buồn tẻ quá.” Không biết bà ấy đã nhìn hoặc nghe thấy những gì nhỉ?
Bà có vẻ ngượng ngùng, và như thể bà đã đọc được những suy nghĩ của ông, “Cũng có thể là tôi đã nghe được vài chuyện, cũng có thể là không.”
“Từ khi nào vậy?” ông hỏi.
“Thế là cuối cùng tôi cũng khiến ông phải chú ý.” Bà nhích lại gần ông hơn và thậm chí còn xoa lên tay ông. “Đừng lo lắng, Oliver, tôi có phải là gián điệp đâu. Tôi nhìn thấy nhưng không nghe thấy gì cả. Và những gì tôi nhìn thấy, hừm, chúng bao giờ cũng chỉ ở lại với tôi mà thôi. Bao giờ cũng thế.”
“Cũng không phải là chúng tôi có chuyện gì đáng để nghe trộm hoặc nhìn thấy.”
“Có phải ông đang tìm kiếm sự thật không, Oliver?” bà vừa hỏi, vừa mỉm cười. “Như tấm biển của ông đã nói ấy, điều ông muốn là sự thật. Tôi biết chứ. Ông đúng là một người đi tìm kiếm điều đó.”
“Tôi e là khi năm tháng qua đi, cơ hội để tôi thực sự tìm ra sự thật cũng ngày càng trở nên ít ỏi hơn.”
Đột nhiên Adelphia ngước lên nhìn về phía một người đang lảo đảo băng qua công viên. Bất kỳ ai từng sống trên đường phố Washington hơn mười năm vừa rồi có lẽ đều đã chứng kiến cảnh tượng đau lòng này. Người đàn ông chỉ còn những đầu mẩu xương ngắn và da nhăn nhúm thay cho chỗ lẽ ra phải là hai cánh tay. Chân của ông ta bị xoắn tít một cách khủng khiếp đến nỗi việc ông ta có thể đứng thẳng được thật sự là cả một phép màu. Gần như lúc nào ông ta cũng ở trần, kể cả ngay giữa mùa đông. Chân ông ta không bao giờ biết đến giầy. Đôi bàn chân chằng chịt sẹo và chi chít những vết sưng loét, những ngón chân bị biến dạng rất quái đản. Đôi mắt ông ta hầu như vô hồn, và một dòng nước dãi lúc nào cũng ròng ròng nhểu từ trên mặt ông ta xuống ngực. Tất cả mọi người đều biết ông ta không nói được. Quanh cổ ông ta là một sợi dây treo lủng lẳng một chiếc túi nhỏ. Trên chiếc áo sơ mi rách tả tơi của ông ta là nét chữ nguệch ngoạc như trẻ con: “Hãy giúp tôi!”
Stone đã cho tiền người đàn ông này rất nhiều lần và biết là ông ta sống bên trên một khoang đặt nồi hơi gần Bộ Tài chính. Nhiều năm nay ông vẫn cố gắng giúp đỡ người đàn ông này, nhưng đơn giản là đầu óc ông ta có vấn đề quá nặng. Stone cũng không biết là có cơ quan chính phủ nào đứng ra giúp đỡ người đàn ông này hay không.
“Lạy Chúa tôi, lại là người đàn ông đó, người đàn ông tội nghiệp. Tim tôi như vỡ tan trước những gì ông ta phải chịu đựng,” Adelphia nói. Bà vụt chạy lại gần ông ta, rút từ trong túi áo mình ra vài đô la và nhét nó vào chiếc túi của ông ta. Ông ta lắp bắp nói gì đó với bà và rồi lại lảo đảo bước sang chỗ một nhóm người khác gần đó, những người này cũng ngay lập tức mở ví lấy tiền cho ông ta.
Trong lúc Adelphia quay trở về chỗ ngồi của mình bên cạnh Stone thì một người đàn ông to lớn bước tới trước mặt, chặn đường đi của bà.
Hắn cộc cằn nói, “Trông tao không đến nỗi rác rưởi như thằng cha kia, nhưng tao đói và tao thèm một cốc rượu.” Mái tóc hắn nhờn nhờn, bẩn thỉu phủ lòa xòa xuống mặt, nhưng quần áo không đến nỗi xác xơ cho lắm. Tuy nhiên, mùi hôi tỏa ra từ cơ thể hắn vẫn nồng nặc không thể nào chịu nổi.
“Tôi không còn tiền nữa,” Adelphia trả lời với giọng hoảng sợ.
“Mày nói dối!” Hắn chộp lấy cánh tay Adelphia và giật mạnh bà về phía mình. “Có đưa cho tao mấy đồng tiền chó chết không thì bảo!”
Ngay trước khi Adelphia kịp thét lên, Stone đã ở bên cạnh bà.
“Buông bà ấy ra ngay lập tức!” Stone yêu cầu.
Gã đàn ông trẻ hơn Stone phải đến hai mươi lăm tuổi và to lớn hơn rất nhiều. “Biến ra khỏi đây ngay, lão già. Chuyện này không dính dáng gì đến mày.”
“Người phụ nữ này là bạn tao.”
“Tao đã bảo mày biến khỏi đây ngay!” Hắn bồi tiếp sau câu này một cú đấm móc dữ dội vào cằm Stone khiến ông choáng váng. Ông đổ vật xuống đất, hai tay ôm mặt.
“Oliver!” Adelphia thét lên.
Những người khác trong công viên bắt đầu thét lên về phía gã đàn ông, có người chạy đi gọi cảnh sát đến can thiệp.
Trong lúc Stone loạng choạng cố đứng dậy, gã đàn ông rút ra một con dao bấm từ trong túi áo và chĩa thẳng nó về phía Adelphia, “Đưa tiền cho tao ngay không tao sẽ cắt nát mặt mày ra, đồ chó cái!”
Stone ập tới ra đòn rất bất ngờ. Gã đàn ông buông Adelphia ra và lảo đảo lùi lại, buông rơi con dao bấm của mình. Hắn khuỵu gối xuống đất, tất cả những cơ bắp trên người đều run bần bật, và rồi hắn ngã vật xuống bãi cỏ co rúm lại vì đau đớn.
Stone nhặt con dao bấm lên và cầm lấy thứ vũ khí đó trong lòng bàn tay với một tư thế rất khác thường. Ông cúi người xuống và xé toang cổ áo của kẻ tấn công, để lộ cái cổ lực lưỡng của gã đàn ông cùng những mạch máu đang phập phồng. Trong giây lát tưởng chừng như Stone đang sắp sửa mở phanh cái cổ đó từ tai bên này qua tai bên kia, khi mũi dao kề rất sát một mạch máu căng phồng lên. Có một vẻ gì đó trong ánh mắt của Oliver Stone mà hầu như không một ai biết ông trong vòng hơn ba mươi năm có lẻ vừa qua từng nhìn thấy. Nhưng bất thình lình Stone dừng phắt lại và ngước lên nhìn Adelphia, người đang đứng đó trừng trừng nhìn ông, ngực bà phập phồng vì thở dốc. Tại khoảnh khắc đó không thể biết chắc bà đang sợ người đàn ông nào hơn.
“Oliver?” bà khẽ khàng nói. “Oliver?”
Stone buông rơi con dao xuống đất, đứng dậy và phủi phủi quần.
“Lạy Chúa tôi, ông đang bị chảy máu kìa,” Adelphia hét lên. “Chảy máu!”
“Tôi ổn mà,” ông run rẩy nói và lấy ống tay áo quệt ngang cái miệng đầy máu của mình. Đó là một lời nói dối. Cú đấm đã làm ông bị tổn thương khá nặng nề. Đầu ông đau như vỡ tung ra, và ông chỉ muốn nôn thốc nôn tháo. Ông thò tay vào trong miệng mình và giật ra một chiếc răng bị cú đấm của gã đàn ông làm cho rụng hẳn ra.
“Ông không hề ổn!” Adelphia khăng khăng nói, không hề rời mắt khỏi ông.
Một người phụ nữ chạy lại bên hai người. “Cảnh sát đang đến đây. Hai người vẫn ổn chứ?”
Stone ngoái lại và nhìn thấy chiếc xe tuần tra, với ánh đèn pha loang loáng, đang dừng lại bên vệ đường. Ông vội quay sang nhìn Adelphia. “Tôi chắc chắn là bà có thể giải thích mọi chuyện với cảnh sát.” Câu này được nói ra một cách chật vật vì môi ông đang sưng tấy.
Khi ông lảo đảo bỏ đi, bà gọi to lên sau lưng ông nhưng Stone không hề ngoảnh lại.
Khi cảnh sát xuất hiện và bắt đầu đưa ra những câu hỏi, tất cả những gì Adelphia có thể nghĩ đến là những gì bà vừa nhìn thấy. Oliver đã xỉa ngón tay trỏ của ông vào một bên người của gã đàn ông, gần mạng sườn. Động tác đơn giản đó đã khiến một gã đàn ông lực lưỡng đang lồng lộn phải ngã vật ra đất, bất lực.
Và cái cách Stone cầm con dao càng gây cho bà một ấn tượng cực kỳ mạnh mẽ, vì một lý do hoàn toàn riêng tư. Adelphia từng nhìn thấy một người đàn ông cầm con dao kiểu đó chỉ đúng một lần trước đây, đã lâu lắm rồi hồi bà còn ở Ba Lan. Người đàn ông đó là một thành viên KGB 1, đã đến nhà và dùng vũ lực đưa người chú của bà đi vì đã lên tiếng chống lại chế độ. Sau lần đó bà không bao giờ còn gặp lại người chú của mình còn sống. Thi thể nát bét của ông được tìm thấy trong một cái giếng bỏ hoang tại một ngôi làng cách đó khoảng hai mươi dặm.
Adelphia nhìn quanh, bà há hốc miệng.
Oliver Stone đã biến mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.