Khi Alex và Simpson tới nhà của Patrick Johnson ở Bethesda, họ phải ngạc nhiên, vì hai lý do. Thứ nhất, chẳng thấy dấu hiệu nào về sự hiện diện của cảnh sát như một chiếc xe hay một dây băng cảnh sát màu vàng. Hai chiếc Suburban trên lối đi là bằng chứng duy nhất cho thấy có người ở trong nhà.
Điều ngạc nhiên thứ hai là chính ngôi nhà.
Alex dừng sững lại ở lối đi phía trước, tay chống hông chăm chú quan sát ngôi biệt thự. Nó không mấy đồ sộ, nhưng cũng không hề liền vách với ngôi nhà nào khác, và khu vực sang trọng này chỉ cách khu vực trung tâm Bethesda sầm uất vài bước chân. Alex nói, “Với mức lương của Johnson tôi cứ đinh ninh là chúng ta sẽ lại săm soi một căn hộ một phòng ngủ giống như chỗ vợ chưa cưới của anh ta. Chết tiệt, chỗ này còn có cả sân trước. Có cả cỏ hẳn hoi.”
Simpson lắc đầu. “Khi tôi mới được phân công về WFO và chưa biết gì về cơn sốc giá nhà ở D.C., tôi đã trả giá cho một số chỗ quanh đây thấp đến khủng khiếp. Chỗ này khéo phải hơn một triệu đô la, dễ lắm.”
Bên trong, đặc vụ Lloyd đang chờ họ. Alex nói, “Anh ta lấy đâu ra tiền để mua một nơi như thế này?”
Lloyd gật đầu. “Và không chỉ có ngôi nhà không đâu. Có một chiếc Infiniti QX56 trong garage. Giá cũng phải hơn năm mươi nghìn. Và chúng tôi đã tìm thấy chiếc xe kia của anh ta. Anh ta bỏ nó ở mạn Virginia của dòng sông trước khi bơi lần cuối cùng. Một chiếc Sedan của Lexus, thêm bốn chục nghìn đô la nữa.”
“Bán bí mật ư?” Simpson hỏi.
“Không. Chúng tôi nghĩ đó phải là một nguồn tiền mặt phi pháp.”
“Ma túy,” Alex buột miệng nói.
“Hai người hãy lên trên này và tự xem đi.”
Trong lúc họ được dẫn lên tầng, Alex ra hiệu với Lloyd, “FBI bảo vệ hiện trường vụ án dạo này có vẻ khác nhỉ?”
“Có chỉ thị đặc biệt liên quan đến vụ này.”
“Để tôi đoán nhé. Vì vụ này có liên quan đến NIC, nên sự kín đáo được ưu tiên hơn tất cả những yếu tố khác.”
Lloyd không trả lời mà chỉ mỉm cười.
Trong buồng để quần áo của phòng ngủ lớn có một cầu thang nhỏ dẫn lên phòng áp mái. Trên sàn của buồng quần áo họ nhìn thấy từng chồng những thứ gì đó để trong túi nhựa trong suốt.
“Cocain à?” Simpson hỏi.
Lloyd lắc đầu. “Heroin. Cái này mang lại lợi nhuận cao gấp mười lần cocain.”
“Vậy mà vợ chưa cưới của anh ta vẫn không biết gì ư? Thế cô ta nghĩ anh ta kiếm tất cả những thứ này bằng tiền ở đâu ra?”
“Tôi không hỏi cô ta điều đó vì chúng tôi thẩm vấn cô ta trước khi phát hiện ra chuyện này. Nhưng tôi sẽ hỏi,” Lloyd nói thêm.
“Làm thế nào các anh lại tìm ra chuyện ma túy nhanh đến thế?” Alex hỏi.
“Khi nhìn thấy nơi anh ta sống, chúng tôi đã cho chạy tên của Patrick Johnson qua SEISINT và tìm ra được hồ sơ bất động sản khi anh ta mua ngôi nhà này. Anh ta mua nó năm ngoái với giá một triệu bốn trăm nghìn đô la và thanh toán một nửa bằng tiền mặt từ nguồn tài chính mà chúng tôi vẫn chưa lần ra manh mối. Anh ta vay tiền mua những chiếc xe, và rồi thanh toán rất nhanh chóng, vẫn dùng một tài khoản mà chúng tôi không lần ra được. Tôi biết đó phải là một khoản thừa kế, tiền ma túy hoặc bán những bí mật. Khả năng cao nhất chính là ma túy. Vì vậy tôi dẫn theo một con chó của bên DEA. Nó bắt đầu sủa váng lên khi vừa bước vào gian buồng để quần áo. Chúng tôi không tìm thấy bất kỳ thứ gì cho đến khi tìm thấy tấm ván dẫn lên phòng áp mái. Chúng tôi cho con chó lên đó và thế là bingo! Anh ta nhét chúng thành đống giữa những rui xà có thông gió bên trên.”
“Hừm, tôi nghĩ đằng nào thì cũng vậy, nhưng kể ra cũng tốt hơn khi anh ta chỉ bán ma túy chứ không phải là bán rẻ tổ quốc của mình,” Simpson lạnh lùng nhận xét.
“Tôi còn không dám chắc là anh ta có được tiếp cận những bí mật đáng mang bán hay không,” Lloyd trả lời. “Và giờ thì chúng ta không phải mất công lần theo hướng đó nữa. Nhưng chỉ như thế này thôi cũng đã đủ bung bét lắm rồi. Chết tiệt, tự tôi cũng có thể viết dòng tít cho tờ Washington Post: ‘Carter Gray, trùm tình báo hay trùm ma túy’?”
Alex có cảm giác là người đồng cấp FBI của anh đang hăm hở chờ đợi được bôi gio trát trấu lên cơ quan luật pháp liên bang duy nhất có thể cạnh tranh được với FBI về khoản ngân sách và ảnh hưởng. Anh nói, “Lúc này câu hỏi đặt ra là, liệu có phải anh ta đã tự tử vì anh ta là một kẻ buôn ma túy sắp kết hôn với một người phụ nữ đáng tôn trọng và bỗng nhiên thấy không thể nào chịu đựng nổi, hay bị những đồng bọn buôn ma túy của anh ta thủ tiêu và làm ra vẻ như một vụ tự tử?”
Lloyd nói, “Tôi bỏ phiếu cho khả năng anh ta tự tước bỏ cuộc sống của mình. Anh ta chết ở đúng nơi anh ta và vợ chưa cưới của mình có buổi hẹn hò đầu tiên. Bọn tội phạm ma túy thì chỉ cần cho anh ta một lỗ thủng vào đầu lúc anh ta đang ngồi trong xe hoặc ngủ trên giường là xong. Toàn bộ thủ đoạn tạo hiện trường tự sát giả có vẻ quá phức tạp đối với loại người như chúng.”
Alex ngẫm nghĩ khả năng này, rồi nói, “Anh có tìm được bất kỳ thứ gì khác liên quan đến ma túy không? Sổ sách giao dịch, danh sách điểm phân phối hàng, file máy tính, bất kỳ thứ gì tương tự?”
“Chúng tôi vẫn đang tìm kiếm. Nhưng tôi không nghĩ anh ta lại hớ hênh đến mức để những thứ như vậy ở quanh đây. Chúng tôi sẽ cho các anh biết những gì chúng tôi tìm được để anh có thể đóng hồ sơ vụ này lại.”
Trong lúc Alex và Simpson trở ra xe, Simpson chợt liếc sang cộng sự của mình. “Chà, thế là xong món nợ mà anh không thực sự cần đến. Chúc mừng nhé.”
“Cám ơn,” Alex đáp cụt lủn.
“Nhưng một tay trùm ma túy ở NIC, người ta sẽ làm um lên về chuyện này.”
“Trò đời nhiều lúc cứ phải như vậy mới được.”
“Vậy là quay về WFO à?”
Anh gật đầu. “Tôi sẽ gửi luôn e-mail cho cấp trên, tiếp theo đó sẽ là một báo cáo chi tiết hơn khi anh bạn Lloyd của chúng ta tìm ra nốt những chi tiết còn thiếu, và chúng ta tiếp tục quay lại với việc tóm cổ bọn làm tiền giả và ra đứng ở các ngưỡng cửa tìm cách hứng đạn.”
“Nghe có vẻ hấp dẫn đấy.”
“Tôi hy vọng cô thực sự tin như vậy, vì cô sẽ làm công việc đó một thời gian dài.”
“Tôi có kêu ca gì đâu. Tôi gia nhập vào hàng ngũ này, chẳng có ai đẩy tôi vào cả.” Mặc dù vậy, nghe giọng cô có vẻ không được tự tin cho lắm.
“Nghe này, Jackie, thường thì tôi chỉ bận tâm đến việc của mình, nhưng đây là một lời khuyên nhỏ thực sự chân thành cho một sự nghiệp tử tế ở Cơ quan Mật vụ từ một người đã trải qua và chứng kiến tất cả.”
“Tôi đang nghe đây.”
“Hãy gánh vác phần việc vất vả khó nhằn của cô, bất kể người đang ở trên nâng đỡ cho cô là ai. Thứ nhất, nó sẽ giúp cô trở thành một đặc vụ giỏi hơn. Thứ hai, cô sẽ rời Cơ quan Mật vụ với ít nhất một người bạn.”
“Ồ, thật sao, ai vậy?” Simpson khó chịu hỏi.
“Tôi.”