Bí Mật Núi Sát Nhân

CHƯƠNG 54



Reuben nâng Kate và Adelphia qua hàng rào rồi đến chỗ các thành viên khác của Hội Camel ở phía bên đó. Trong khi những con người hoảng loạn đang vừa chạy vừa gào thét ầm ĩ xung quanh họ, cả nhóm tranh thủ thời gian lấy lại hơi và trấn tĩnh lại.
“Lạy Chúa tôi,” Kate thốt lên, mặt tái mét, và cuống cuồng nhìn khắp xung quanh tìm kiếm Alex Ford.
“Thật là kinh khủng,” Adelphia rền rĩ. “Chẳng khác gì Ba Lan thời hỗn loạn.”
Stone đang chăm chú quan sát khu vực tổ chức buổi lễ. Xác của những người chết nằm la liệt. Mặt cỏ đỏ bầm máu của những tay súng. Các xạ thủ chống bắn tỉa liên bang đã kiểm soát được tình hình và đang phong tỏa toàn bộ khu vực, kiểm tra từng cái xác để bảo đảm tất cả những tên khủng bố người Ả-rập đều đã chết thực sự. Tuy nhiên, đứng từ ngoài nhìn vào, Stone cũng có thể thấy rằng không còn sự sống nào hiện hữu trong những đống máu thịt bầy nhầy mặt đất.
Tất cả những người của Thuyền trưởng Jack đều chết, nhiều người trong số những fedayeen bị cháy không thể nhận dạng nổi.
Tất cả họ đều nghe thấy tiếng còi hú từ phía xa. Vài phút sau một chiếc xe cứu hỏa xuất hiện tại hiện trường tiếp theo sau là vài chiếc khác. Những chiếc xe cứu hỏa này nhanh chóng dùng vòi nước tấn công những chiếc xe đang cháy rừng rực, từng cột khói đen bốc cuồn cuộn lên không trung.
Stone tiếp tục đứng nhìn cảnh những chiếc xe cảnh sát cháy nát được kéo ra để cho đoàn xe hộ tống của Tổng thống, hay đúng ra là những gì còn lại của nó, có thể bắt đầu đổ ra ngoài. Bà Brennan cùng Chánh văn phòng đang được đẩy vào chiếc Quái vật thứ hai và đưa đi thật nhanh. Tay Thống đốc bầm dập và te tua của bang Pennsylvania cũng được tìm thấy và được đưa đi trong một chiếc xe thùng khác.
Stone cảm thấy một bàn tay to lớn đặt lên vai mình, ông quay lại và nhận ra Reuben đang chăm chú nhìn mình.
“Có lẽ chúng ta nên mau chóng biến khỏi đây thôi,” ông nói. “Mấy tên cớm khốn kiếp có thể sẽ bắt đầu tóm cổ những người đi loăng quăng để tra hỏi này nọ.”
Stone tỏ vẻ băn khoăn. “Reuben, cậu đã giằng lấy vũ khí của một trong những tay súng. Cậu có nhận thấy điều gì bất thường về vũ khí của hắn không?”
Reuben ngẫm nghĩ một lát. “À, tôi cũng không muốn cầm nó quá lâu, nếu không đầu tôi có khi cũng vỡ toác rồi cũng nên. Nhưng giờ cậu nhắc đến chuyện đó thì quả thật tôi cũng cảm thấy khẩu súng đó hơi kỳ lạ. Nhẹ hơn nhiều so với những gì tôi tưởng.” Ông chăm chú nhìn Stone. “Nhưng tại sao cậu lại hỏi vậy?”
Stone không trả lời. Ông lại chăm chú nhìn tất cả những người Ả-rập đã bị bắn chết.
Vài giây sau khi Adnan đã vào trong bệnh viện, gã đặt Brennan, lúc này đang rên la liên tục, lên một chiếc cáng mà gã đã để ngay bên trong cánh cửa trước. Tiếng súng chát chúa bên ngoài đã khiến tất cả mọi người bên trong bệnh viện lùi xa khỏi lối vào phía trước. Adnan nhìn thấy một nhóm y tá, bác sĩ và hộ lý đang khiếp đảm trừng trừng nhìn gã từ xa tít cuối hành lang.
“Có chuyện gì vậy?” một trong những bác sĩ gọi to khi gã nhích dần về phía trước.
Adnan không trả lời câu hỏi này, nhưng gã gật đầu với người đàn ông vừa mới xuất hiện ngay bên cạnh mình. Đây là viên bác sĩ nội trú mới nhất của bệnh viện, người đã phàn nàn về sự cần thiết phải bố trí lực lượng bảo vệ tại Bệnh viện Mercy.
“Một người bị thương,” tay bác sĩ nói to. “Tôi sẽ chăm sóc ông ta.”
“Tránh xa những cánh cửa trước ra,” Adnan cảnh báo. “Người ta đang bắn nhau ngoài kia đấy.”
Viên bác sĩ lấy một ống syringe trong túi ra, mở nắp và tiêm vào cánh tay Tổng thống; Brennan chìm vào trạng thái hôn mê. Sau đó viên bác sĩ đắp một tấm chăn lên người Tổng thống, rồi buộc chặt ông ta vào chiếc cáng và đẩy dọc theo hành lang. Anh ta vào thang máy cuối hành lang và đi xuống một tầng dưới hầm. Adnan chờ đến khi chuyện này xong xuôi mới quay lại nhìn đám nhân viên bệnh viện.
“Này!” một bác sĩ khác hét lên với Adnan. “Người đàn ông nằm trên cáng là ai vậy?” Lúc này tất cả bọn họ đều bắt đầu tiến về phía gã.
Adnan thò tay vào trong áo khoác của mình, rút ra một chiếc mặt nạ khí độc, đeo vào mặt rồi bắt đầu bước về phía nhóm người đang tiến lại gần. Sau đó gã rút từ trong túi áo ra một thứ trông có vẻ như một quả lựu đạn và giơ nó lên.
“Cẩn thận,” một trong những nữ y tá thét lên trong khi cả đám quay ngoắt lại và chạy túa về hướng khác.
“Gọi cảnh sát đi,” một bác sĩ khác hét lên và cắm đầu chạy trốn.
Một giây sau Adnan đã bước tới viên gạch lát nền thứ tư tính từ giữa của quầy dành cho các y tá và ném quả lựu đạn vào tường. Quả lựu đạn phát nổ, và toàn bộ gian sảnh ngay lập tức bị trùm kín trong một làn khói đặc quánh tỏa hết ra các hướng dưới tác dụng của hệ thống tuần hoàn không khí của bệnh viện. Một tích tắc trước khi quả bom phát nổ, Adnan nghe thấy tiếng kính vỡ loảng xoảng, nhưng gã không thể nhận ra là từ phía nào. Gã không thể biết đó là do Alex Ford vừa phi cả thân mình qua những cánh cửa kính, nhưng gã đàn ông người Ả-rập biết rằng gã phải khẩn trương. Gã quay người về phía cửa của bệnh viện và đếm kỹ từng bước chân, lần đường trong bóng tối hoàn toàn dựa vào trí nhớ đã được tập luyện thành thạo của mình. Khi đến gần lối vào phía trước, Adnan cảm thấy thứ gì đó đụng vào chân mình, nhưng gã vẫn tiếp tục tiến.
Sau một giây gã cài lại thiết bị nổ hẹn giờ trong tủ điện của bệnh viện vì chất lượng theo dõi không cố định. Lúc này toàn bệnh viện đều mất điện; tất cả đều tối om.
Adnan quay người theo trí nhớ, bước dọc theo hành lang nhỏ, dừng lại ở cửa dẫn ra ngoài, mở ra và bước qua. Gã nắm lấy một thanh kim loại dài mà trước đó gã đã giấu rất kỹ đằng sau một đường ống hơi nước và cắm chèn nó vào giữa hai tay kéo của hai cánh cửa đã đóng chặt. Sau đó gã bắt đầu chạy.
Ngay khi quả bom phát nổ và khói đặc tràn ngập gian sảnh, Alex nằm sấp xuống sàn và trườn về phía trước. Cảm giác không khác gì đang phải lặn sâu dưới nước, và những cột khói khiến anh chỉ muốn nôn thốc nôn tháo. Sau đó anh đâm sầm phải thứ gì đó, và chỉ kịp cảm thấy đó là một thứ có xương có thịt. Anh vươn tay ra chộp lấy nhưng nó đã biến mất. Anh quay ngoắt lại và bắt đầu tiến theo hướng ngược lại, bám theo những tiếng bước chân. Đó là những tiếng bước chân rất bình tĩnh, chuẩn xác. Thế quái nào mà vẫn có kẻ bước đi ung dung điềm nhiên như không có tất cả những điều khủng khiếp đang xảy ra này? Và rồi bất thình lình anh chợt nhận ra: bởi vì kẻ đó đang mang mặt nạ. Vậy còn tiếng bước chân chuẩn xác thì sao? Kẻ đó đang tự tìm đường qua làn khói đặc nhờ vào cách đếm bước chân. Alex cũng đã từng áp dụng chiến thuật này trong bóng tối ở trung tâm huấn luyện Beltsville của Cơ quan Mật vụ.
Alex cố bò thật nhanh về phía trước. Tiếng bước chân bỗng trở nên khẽ dần và anh cuống cuồng trườn nhanh gấp đôi, cơ thể anh vặn vẹo lên lên xuống xuống chẳng khác gì một con rắn đang đua nước rút với con mồi của mình. Ơn Chúa, tiếng bước chân lại trở nên rõ ràng hơn. Anh ra đến một hành lang khác, quay người và lại bò sát bụng dọc theo nó. Anh nghe thấy tiếng một cánh cửa mở ra rồi đóng lại. Anh lại trườn mỗi lúc một nhanh hơn, áp người sát về bên phải và giơ tay ra lần sờ tìm tường. Khi tay anh chạm vào lớp kim loại, anh đứng thẳng lên và chộp lấy tay nắm cửa, nhưng không mở được. Anh rút súng và bắn vào cánh cửa ở ngang tầm thắt lưng. Một trong những đầu đạn bắn trúng thanh tay cầm, làm nó bắn tung ra, và thanh sắt mà Adnan đã dùng để chèn giữa hai cánh cửa cũng bị rơi xuống. Anh vặn mở tung cánh cửa và lao người qua đó. Ở chỗ này khói không ngạt lắm, nhưng rõ ràng toàn bộ mạng điện ở bệnh viện đã bị vô hiệu hóa vì không có đèn điện gì cả.
Alex đứng dậy, lần tìm thanh tay vịn và dò dẫm đi xuống những bậc thang, loạng choạng và lần dò suốt cả chặng đường. Anh bước hụt cả một bậc và ngã lăn lông lốc xuống tận cuối dải cầu thang đầu tiên. Bầm dập và rỉ máu, anh cố gượng dậy và đi tiếp bằng cách lần theo thanh tay vịn suốt cả chặng đường còn lại. Nỗi hoảng sợ trong anh mỗi lúc một tăng lên. Alex bắt đầu nhảy cả hai bậc một lúc trước khi xuống đến cuối cầu thang và hối hả lao theo hành lang. Anh lao vọt ra khỏi cửa dẫn ra ngoài đúng lúc Adnan đang trèo vào chiếc xe cứu thương đang đỗ ở đó. Alex đoán chắc chắc Tổng thống đang ở phía sau chiếc xe.
Không hề quát một tiếng cảnh cáo nào, Alex cứ thế nổ súng luôn, và bắn trúng vào cánh tay Adnan. Adnan bắn trả, và Alex buộc phải lao mình nép sang một bên, anh bị mất trụ và lảo đảo ngã xuống một dải bậc thang xi măng. Anh đứng dậy, bắn trả một phát nữa và lãnh nguyên một viên khác găm vào mạng sườn từ khẩu súng trên tay Ahmed, tên này vừa thò đầu ra từ bên ghế người lái trên chiếc xe cứu thương. Thật may mắn, loại súng cỡ nòng nhỏ mà Ahmed sử dụng hoàn toàn không có cơ hội xuyên qua được lớp áo giáp Kevlar thế hệ mới nhất mà tất cả các nhân viên của Cơ quan Mật vụ đều mặc trên người khi làm nhiệm vụ bảo vệ Tổng thống. Tuy vậy, Alex vẫn cảm thấy như thể anh vừa bị nhà vô địch quyền anh hạng nặng Muhammad Ali nện cho một cú móc sườn sở trường, và Alex đổ sụp xuống vì đau đớn đúng lúc một viên đạn khác từ khẩu súng của Adnan bắn sượt qua cánh tay trái của anh bỏng rát.
Chiếc xe cứu thương lao vọt đi, tiếng còi hú ầm ĩ, Alex lảo đảo gượng đứng dậy trên đôi chân hầu như đã chết cứng. Ngực anh đang giết chết anh, cánh tay trái máu chảy đầm đìa còn hai lá phổi đặc quánh mùi khói ngạt, cuối cùng Alex quỳ hai đầu gối xuống và bắn thẳng vào chiếc xe cứu thương, hết sạch cả băng đạn, nhưng cũng không thể chặn nó lại được. Sau đó, anh cố gọi vào micrô ở cổ tay của mình, nhưng không thấy có tác dụng gì. Anh nhận ra rằng chắc hẳn viên đạn vừa bắn trúng cánh tay anh đã cắt đứt đoạn dây nối tới thiết bị liên lạc nội bộ. Điều cuối cùng anh nhớ được trước khi bất tỉnh là hình ảnh chiếc xe cứu thương đang lao đi, và biến mất. Cùng với cả Tổng thống trong ca trực của anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.