Bí Mật Núi Sát Nhân

CHƯƠNG 18



Carter Gray đã dậy từ lúc sáu rưỡi và quay trở lại NIC bốn mươi lăm phút sau đó. Trong sảnh của NIC là một loạt những bức ảnh đen trắng giản dị mà hầu như nhân viên nào cũng phải đi qua hàng ngày đó. Một bức chụp Trung tâm Thương mại Thế giới đang cháy bừng bừng. Bức bên cạnh ghi lại rất sinh động đống đổ nát và khoảng trống nơi hai tòa tháp đã từng tồn tại. Hình ảnh Lầu Năm Góc bị tàn phá ở trong bức thứ ba, một cái hố rộng hoác ở bề mặt tòa nhà do chiếc máy bay của hãng American Airlines đâm vào. Bức ảnh thứ tư miêu tả cái hố đen ngòm ở trên cánh đồng bang Pennsylvania, nơi an nghỉ cuối cùng của chuyến bay United Airlines định mệnh. Bức ảnh bên cạnh nó ghi lại hình ảnh đen kịt và cháy rộp của mặt ngoài Nhà Trắng nơi hai khẩu súng phóng lựu đã bắn vào và trong thực tế đã xuyên vào Phòng Đông của ngôi nhà dành cho Tổng thống, và bên cạnh đó là bức ảnh chụp khung cảnh đổ nát sau vụ đánh bom thành phố Oklahoma.
Những bức ảnh kinh hoàng đó tiếp tục trải dài suốt bên sảnh của NIC và rồi kéo sang cả bức tường đối diện. Mặc dù vậy, đối với nhiều người, bức ảnh cuối cùng mới là khủng khiếp nhất. Hầu như tất cả các nạn nhân đều chưa đến mười sáu tuổi, cuộc sống của các em bị tước đoạt bởi một nhóm bốn tên khủng bố đánh bom liều chết, những kẻ đã cho kích nổ đồng thời trong một buổi lễ đặc biệt ở nước ngoài để tôn vinh những học sinh Mỹ ưu tú nhất. Các em đã giành được một chuyến đi tới Pháp vì thành tích học tập của mình và những đóng góp nổi bật đối với cộng đồng khi ở nhà. Các em quay trở về Mỹ trong những chiếc quan tài thay vì những vòng tay âu yếm.
“Đừng bao giờ quên,” Gray đã yêu cầu nhân viên của mình. “Và hãy làm tất cả những gì có thể để đảm bảo những điều như thế này sẽ không bao giờ xảy ra một lần nữa.”
NIC giữ một danh sách cập nhật không chính thức về số người và tài sản được cứu nhờ cơ quan này chặn đứng được các nguy cơ tấn công khủng bố trong lãnh thổ nước Mỹ và ở nước ngoài. Con số người chết được ngăn chặn dự báo ở mức 93 nghìn người Mỹ và 31 nghìn người nước ngoài, cùng giá trị tài sản được bảo vệ lên đến gần 100 tỷ đô la. Không một ai ngoài giới tình báo chóp bu được biết những con số thống kê này; tất nhiên công chúng Mỹ lại càng không bao giờ biết vì nếu họ biết được những cú “suýt nữa” đã xảy ra, thì có lẽ người dân Mỹ sẽ không bao giờ dám ra khỏi nhà nữa.
Gray đi thang máy lên tầng mà ông ta đã ở tối qua, nhưng lần này ông ta đi vào một phòng khác. Trong đó có năm người đàn ông và hai phụ nữ đang ngồi quanh một chiếc bàn họp hình chữ nhật. Gray ngồi xuống và mở chiếc laptop để ngay trước mặt ông ta.
“Kết quả tối qua thế nào?” ông ta hỏi.
“Al-Omari từ chối hợp tác,” một trong những cấp dưới của ông ta trả lời.
“Thật ra cũng không có gì đáng ngạc nhiên cho lắm.”
“Về con trai của Al-Omari, thưa ngài Bộ trưởng, ngài có muốn chúng tôi mang nó đi không?”
“Không. Thằng bé có thể ở với mẹ nó. Một đứa trẻ cần ít nhất một người là cha hoặc mẹ.”
“Rõ, thưa ngài,” người kia nói, ngầm công nhận bản án tử hình vừa được đưa ra với người cha xấu số.
“Cứ để một tuần, và bằng bất kỳ biện pháp nào trong khả năng của mình, các anh phải lấy được càng nhiều thông tin tình báo càng tốt từ ngài Al-Omari.”
“Đã xong,” một người phụ nữ nói.
“Ronald Tyrus, tay Quốc xã mới trong nước của chúng ta thì sao?” Gray hỏi.
“Chúng tôi đã bắt đầu giao nhiệm vụ cho hắn rồi.”
“Còn những tên khác?”
“Tên Kim Fong đã cho chúng ta một đầu mối được kiểm chứng về một chuyến tàu chở một loại thuốc nổ thế hệ mới được cho là không một loại máy chiếu X-quang nào ở sân bay có thể phát hiện được. Theo hắn, loại thuốc nổ này sẽ được tuồn vào L.A trong tuần tới.”
“Hãy tìm ra kẻ bán hàng. Tôi muốn các nhà khoa học, thiết bị và những kẻ hậu thuẫn tài chính, trọn vẹn cả đường dây. Còn những tên khác?”
“Không một tên nào trong số chúng chịu hợp tác.” Người đàn ông ngập ngừng. “Chiến lược lối thoát mọi khi?”
Mỗi người trong cái phòng này, từng làm việc với Gray trước đây trong lĩnh vực nào đó đều kinh sợ ông ta. Họ đã cùng nhau đưa ra những quyết định và thực hiện những hành động vừa phi pháp vừa vô đạo đức. Suốt bao năm qua những người đàn ông và phụ nữ được giáo dục, huấn luyện rất công phu này đã nhận lệnh tìm và tiêu diệt những người bị coi là kẻ thù của nước Mỹ; và họ đã nghiêm chỉnh thực thi những mệnh lệnh đó, bởi vì đó là công việc của họ. Mặc dù vậy cái chết sắp xảy ra với một người, dù tất nhiên không phải là điều gì mới mẻ đối với nhóm người này, vẫn làm cho họ phải tập trung rất cẩn thận.
“Không,” Gray nói. “Thả chúng đi, nhưng là với thiết bị theo dõi. Và hãy để rò rỉ thông tin qua những kênh bí mật rằng chúng đã khai nhận với các cơ quan chức năng.”
“Kết quả là chúng sẽ bị giết bởi chính người của mình,” người phụ nữ thứ hai trong phòng nói.
Gray gật đầu. “Ghi hình lại kẻ giết người. Chúng ta sẽ sử dụng điều đó làm đòn bẩy. Và nếu chúng không chịu ngả về phía chúng ta, thì việc khủng bố giết khủng bố không bao giờ lọt khỏi những bản tin sáu giờ tối. Được rồi, thông báo cho tôi những diễn biến mới nhất.”
Người đàn ông phụ trách trả lời cho yêu cầu này là người trẻ nhất trong phòng. Tuy nhiên, xét ở nhiều khía cạnh thì gã lại có nhiều kinh nghiệm trong cái nghề này hơn hầu hết các đặc vụ khác thuộc thế hệ tiền bối của mình. Tom Hemingway trông hoàn toàn bảnh bao và ăn mặc đúng là không thể chê vào đâu được giống như tối hôm trước ở LEAP Bar. Gã là một ngôi sao đang lên ở NIC và là chuyên gia hàng đầu của cơ quan này về các vấn đề Trung Đông. Gã cũng có nền tảng tuyệt vời về vùng Viễn Đông, sau khi đã trải qua hai mươi năm đầu tiên trong cuộc đời mình ở hai nơi này cùng với người cha, vốn từng là một đại sứ Hoa Kỳ, đầu tiên ở Trung Quốc, sau đó là Jordan, và, trong một thời gian ngắn, ở Saudi Arabia, trước khi quay trở lại Trung Quốc.
Nhờ những hành trình của người cha, Tom Hemingway trở thành một trong những điệp viên hoạt động hiếm hoi trong ngành tình báo Mỹ có thể nói thành thạo tiếng Trung Quốc Quan thoại, tiếng Hebrew, tiếng Ả-rập và tiếng Farsi. Gã đã đọc Kinh Cô-ran bằng tiếng Ả-rập nguyên bản và hiểu thế giới Hồi giáo như bất kỳ người Mỹ nào khác ngoài cha mình. Chính nhờ vào những phẩm chất này, cùng sự dẻo dai phi thường về thể chất và tâm lý, và năng khiếu đặc biệt đối với nghề điệp viên, gã đã thăng tiến vùn vụt qua các cương vị để lên tới vị trí hiện nay – một trong những trợ lý thân cận của Gray.
Hemingway gõ một phím trên máy tính của mình, và màn hình treo trên bức tường trước mặt vụt hiện lên thể hiện một bản đồ chi tiết xây dựng bằng hình ảnh vệ tinh về khu vực Trung Đông.
Gã nói, “Như có thể thấy ở đây, các điệp viên của CIA và NIC tại địa bàn đã có những cuộc đột nhập rất ý nghĩa vào Iran, Lybia, Syria, Bahrain, Iraq, UAE và Yemen cùng nước Cộng hòa Kurd mới thành lập. Chúng ta đã thâm nhập vào hơn hai chục tổ chức khủng bố được biết tới và các nhóm riêng lẻ ở mức độ sâu nhất. Tất cả đều sắp sửa mang lại những kết quả rất to lớn.”
“Kể cũng có tác dụng khi những điệp viên hoạt động của chúng ta không phải toàn dân tóc vàng mắt xanh không biết nói tiếng Ả-rập,” một trong những người đàn ông còn lại nhận xét một cách khô khan.
“Suốt mấy thập kỷ liền đó là tất cả những gì chúng ta có,” Gray bật lại. “Và chúng ta vẫn chưa có đủ các đặc vụ hoạt động có thể nói được thứ tiếng đó.”
“Thời buổi này Kabul và Tigrit không hẳn là những con đường lý tưởng để phát triển sự nghiệp,” một người đàn ông khác nhận xét.
“Mức độ tổn thất hiện nay là thế nào?” Gray hỏi.
“Hai điệp viên bị giết mỗi tháng,” Hemingway trả lời. “Vẫn cao như trước kia thôi, nhưng kết quả mang lại càng cao thì rõ ràng rủi ro cũng càng lớn,” gã nói thêm.
Gray đáp lại, “Tôi không biết nói thế nào để đủ nhấn mạnh tầm quan trọng của việc đưa các điệp viên đó thoát ra an toàn.”
Những tiếng rì rầm vang lên thể hiện sự đồng tình không có gì là nhiệt thành cho lắm. Bọn khủng bố ở Trung Đông xử lý những người bị nghi là gián điệp rất nhanh gọn. Chúng quay phim cảnh chặt đầu của nạn nhân và cho công bố trước toàn thế giới để làm chùn chân những người khác đang định thay chân kẻ vừa chết. Hiệu quả của chiến lược đó đã được chứng minh.
“Tại những nơi đó chúng ta đang tổn thất các binh sĩ với tốc độ hơn mười người mỗi ngày, bảy ngày một tuần,” Hemingway chỉ ra. “Và với mặt trận mới được mở trên biên giới Syria, tốc độ thương vong sẽ chỉ càng tồi tệ hơn. Trong khi đó, những phong trào độc lập Hồi giáo ở Chechnya, Kashmir, Thái Lan và Mindanao đang tạo điều kiện cho sự phổ biến ý thức hệ Hồi giáo cực đoan phát triển một cách tự do. Và châu Phi lại là cả một vấn đề khác nữa. Hầu hết phía Bắc Nigeria đã áp dụng luật Sharia hà khắc. Ở đó họ đang ném đá phụ nữ tới chết vì phạm tội ngoại tình và cắt chân tay của những tên trộm vặt. Các chiến dịch tuyển mộ và huấn luyện của bọn khủng bố đều cơ bản được thực hiện qua Internet, và chúng sử dụng cách đánh cắp mật khẩu cùng các thủ đoạn khác để che giấu hoạt động của mình và tiến hành việc cung cấp tài chính qua hệ thống hawala là những giao dịch tiền không chính thức. Không hề có bộ chỉ huy tập trung nào cho quân đội chúng ta tấn công. Các hoạt động bí mật, được ngụy trang kín đáo là chiến lược khả thi duy nhất.”
“Có một chính phủ dân chủ đang cầm quyền tại Iraq, do người dân bầu ra,” một người đàn ông khác nói. “Bất chấp những vụ đánh bom liều chết và đạn bay khắp nơi, người dân vẫn ra ngoài và bỏ phiếu. Và hãy nhìn vào những thành tựu tại Lebanon, Kuwait, Afghanistan và Morocco. Thật sự là dân chủ đang dần dần lan ra khắp cả khu vực. Đó thực sự là một phép màu và là điều cả chúng ta cũng như cộng đồng Hồi giáo đều có thể lấy làm tự hào.”
Hemingway nhìn Gray. “Đất nước này đã phải mất cả 500 tỷ đô la và còn hơn thế nữa để có thể mang đến giai đoạn bầu cử tại Iraq. Với tốc độ này chúng ta sẽ phá sản sau 5 năm nữa. Và khi những người Kurd tuyên bố độc lập, Baghdad cũng không hề lấy làm dễ chịu. Và việc những người Sunni nổi dậy chống lại sự kiểm soát của người Shia chắc cũng không còn lâu nữa. Trong khi đó, những thành viên đảng Baath lưu vong và những phần tử phiến quân nước ngoài đang tiếp tục leo thang bạo lực. Và quan trọng hơn cả, nghe nói chính phủ Iraq sẽ sớm yêu cầu người Mỹ rút đi vì họ đã có một thỏa thuận với những thành viên đảng Baath về một cuộc đảo chính không đổ máu. Và rồi những thành viên đảng Baath sẽ đánh một trận cuối cùng với những phần tử chống đối ủng hộ một chính phủ theo kiểu Taliban. Kết cục là Iraq sẽ càng trở nên bất ổn hơn bao giờ hết, với hàng binh đoàn những tên khủng bố mới ra lò sẵn sàng tấn công chúng ta. Vậy thì tiền bạc cùng với máu của các binh sĩ của chúng ta đã thực sự mang đến cho chúng ta những gì chứ?”
Gray nói, “Tôi ý thức được điều đó. Chúng tôi đã biết là ngày đó sẽ tới. Thật đáng tiếc, xét từ góc độ của mình thực sự không thể rút quân được. Tình hình vẫn còn quá bấp bênh.”
Hemingway giơ hai tay lên trời. “Đó là những gì sẽ xảy ra khi chúng ta có một đất nước được tạo ra một cách gượng ép dưới bàn tay của một đế quốc thực dân, cố nhồi nhét các nhóm sắc tộc khác biệt và không thể dung hòa vào cùng một vùng biên giới. Và kiểu dân chủ một-thích-hợp-cho-tất-cả sẽ không phải là chính sách ngoại giao hiệu quả khi chúng ta phải giải quyết với những nền văn hóa khác biệt đến mức đó. Dân chủ phương Tây được xây dựng trên nền tảng là sự tách biệt giữa nhà thờ và nhà nước. Đó là điều khó chấp nhận với những người Hồi giáo. Đó là lý do tại sao Mali và Senegal là những nước Hồi giáo duy nhất được gọi là tự do hoàn toàn.”
Gray bình thản nói, “Chúng ta không tạo ra chính sách đối ngoại của chính phủ này, Tom, chúng ta chỉ cố gắng và dọn dẹp những đống bừa bãi và hạn chế thiệt hại. Ấn Độ và Pakistan thì sao?”
Hemingway hít một hơi thật sâu. “Tình hình tiếp tục tồi tệ. Mức dự báo thương vong hiện tại trong trường hợp xảy ra chiến tranh hạt nhân giữa hai nước này là hai mươi lăm triệu người trong ngày đầu tiên, với hai mươi triệu người khác bị thương trong tình trạng nguy kịch. Đó là một thảm họa nằm ngoài khả năng đối phó của con người. Trong khi Ấn Độ và Trung Quốc mỗi lúc một xích lại gần nhau, cả về kinh tế và quân sự. Đó là một mối lo thực sự.”
“Còn Ai Cập?” Gray hỏi.
“Chỉ chực nổ tung, cùng với Indonesia và Saudi Arabia,” Hemingway trả lời. “Kể từ sau vụ thảm sát Đền Hatsheput, ngành công nghiệp du lịch của Ai Cập đúng là ở trong toilet. Và một nền kinh tế tồi tệ cũng đồng nghĩa với những cơ hội xảy ra một cuộc đảo chính.”
Gray ngồi ngả ra sau ghế. “Hừm, cũng dễ hiểu thôi, những người đi nghỉ rất sợ bị bắn và bị chém đến chết.”
“Và lại còn vụ làm giàu nguyên liệu hạt nhân nữa,” Hemingway nói.
Gray gật đầu. “Đây là một vấn đề có tính toàn cầu. Tôi muốn có những kịch bản chi tiết được cập nhật trên bàn trong vòng hai mươi tư giờ tới. Được rồi, ma túy kết hợp với khủng bố thì sao?”
Hemingway bấm một phím khác và màn hình trên tường thay đổi. “Tại những khu vực được đánh dấu trên bản đồ, các nhóm khủng bố Trung Đông đang móc nối với các băng đảng ma túy Viễn Đông một cách chính thức hơn. Trong một số trường hợp chúng đã thực sự tiếp quản hoàn toàn các hoạt động buôn bán ma túy. Sản xuất ma túy là lĩnh vực kinh tế có tốc độ phát triển nhanh nhất. Và vì các nước cộng hòa là bãi thải chất độc của Liên Xô cũ, chẳng mấy chốc chúng ta sẽ phải đối mặt với những nhóm khủng bố Trung Đông bán heroine cùng cocaine có tính phóng xạ vào thị trường Mỹ cho mà xem.”
“Kể cũng trớ trêu khi biết là dân Hồi giáo thậm chí còn không động đến rượu, chứ đừng nói là ma túy,” một người đàn ông khác nói.
Hemingway lắc đầu. “Tôi đã từng đi cùng chuyến bay với một số tay Saudi Arabia trong tình trạng khăn trùm đầu rơi xuống thì rượu cũng thò ra ngay khi máy bay đang tăng tốc.”
“Cám ơn anh vì bản báo cáo của mình, Tom. Còn danh sách thủ tiêu hiện thời này cơ bản là chính xác chứ?” Gray hỏi một người khác.
“Vâng, thưa ngài. Nó được xây dựng trên những bằng chứng đáng tin cậy.”
“Theo kinh nghiệm của tôi thì đó là một cách nói rất dễ bị nhầm lẫn với bằng chứng không đáng tin cậy,” Gray nói. “Thông thường, các điệp viên tại địa bàn được cho phép có thẩm quyền hoàn toàn hành động để đối phó với những chiến thuật khác nhau của kẻ thù. Hành động tấn công phủ đầu được khuyến khích bất kỳ khi nào có thể. Chúng ta sẽ lo giải quyết bất kỳ chi tiết nào còn vướng mắc lại ở đầu kia.”
Tất cả mọi người trong phòng đều hiểu những lời của Gray có nghĩa là: hãy giết chúng đi và đừng lo lắng về tính đúng đắn pháp lý hay chính trị.
Tiếp theo Gray hỏi và nhận được báo cáo về mặt trận chống khủng bố trong nước, liên quan đến các giáo phái tôn giáo và nhóm dân quân vũ trang.
“Cho tôi biết những vấn đề nổi cộm nhất,” sau đó Gray lại ra lệnh.
Và suốt cả hai tiếng đồng hồ tiếp theo từng cuộc khủng hoảng tiềm năng đều được mổ xẻ rất kỹ càng. Mặc dù vậy bất kỳ lúc nào tất cả những kết quả phân tích đó đều có thể bị ném ra ngoài cửa sổ khi một tòa nhà khác hoặc một nhà lãnh đạo thế giới bị lật đổ hoặc một chiếc máy bay phản lực nổ tung giữa không trung.
Gray đang chuẩn bị thông báo tạm nghỉ thì một trong những người phụ nữ, người đã rời khỏi phòng sau khi nhận được thông báo có việc gấp, quay lại và chuyển cho ông ta một tập hồ sơ mới.
Gray mất hai phút để lướt qua toàn bộ bốn trang. Khi ngẩng đầu lên, có thể thấy rõ là ông ta không hề hài lòng chút nào. “Chuyện này xảy ra đêm qua. Cảnh sát và FBI đã điều tra suốt từ tám giờ bốn mươi lăm phút sáng nay. Và đây là điều đầu tiền tôi nghe thấy hay sao?”
“Tôi không nghĩ là tầm quan trọng tiềm năng của nó được đánh giá một cách nhanh chóng và đúng mức như lẽ ra phải thế.”
“Patrick Johnson ư?” Gray hỏi.
“Anh ta là một chuyên gia phân tích với…”
“Cái đó thì tôi biết rồi,” Gray bực bội nói. “Nó ở trong bản báo cáo cô vừa đưa cho tôi. Bất kể anh ta chết như thế nào, liệu nó có liên quan gì đến công việc của anh ta không?”
“FBI đang phụ trách cuộc điều tra.”
“Như thế càng không làm tôi thấy thoải mái hơn chút nào,” Gray dằn giọng nói. “Ít nhất thì chúng ta cũng phải có người ở hiện trường chứ? Bản báo cáo này hoàn toàn không đề cập gì đến chuyện đó cả.”
“Vâng.”
“Tôi muốn có toàn bộ lý lịch tiểu sử của Patrick Johnson trong một giờ nữa. Làm ngay đi.”
Người phụ nữ vội vàng ra khỏi phòng. Sau khi cô ta đã đi khỏi, Gray đứng lên và bước dọc hành lang tới một phòng họp khác nơi các đại diện đến từ CIA, NSA và Bộ An ninh Nội địa đang chờ sẵn. Suốt một tiếng đồng hồ tiếp theo Gray nhận được tóm tắt tình hình và hỏi một loạt những câu hỏi làm cho cả nửa số người trong phòng cảm thấy không thoải mái trong khi nửa còn lại thì e sợ thực sự.
Sau đó, ông ta bước tới phòng của mình, một căn phòng giản dị nằm kẹp giữa hai phòng lớn hơn được sử dụng làm trung tâm chỉ đạo khủng hoảng mà hầu như ngày nào cũng sôi sục các hoạt động. Văn phòng của ông ta hoàn toàn vắng bóng bất kỳ vật lưu niệm cá nhân nào cũng như những bức ảnh treo tường vốn rất phổ biến ghi lại các thành tựu. Gray không có thời gian mà gặm nhấm những thành công trong quá khứ của mình. Ngồi xuống bàn làm việc của mình, ông ta đăm đăm nhìn vào bức tường nơi mà bình thường ra sẽ có những ô cửa sổ. Chính ông ta đã quyết định loại bỏ chúng khỏi thiết kế khi xây dựng cơ sở hạ tầng của NIG; cửa sổ là một điểm yếu, một con đường cho các gián điệp và là nguồn gốc gây mất tập trung. Mặc dù vậy, đó cũng không hẳn là một quyết định dễ dàng vì Gray là một con người thèm khát cuộc sống ngoài trời. Thế mà ở đây ông ta đang phải qua những năm tháng “hoàng kim” của mình trong một nơi không có cửa sổ và những tia nắng mặt trời, cố tìm cách ngăn chặn sự hủy diệt của thế giới nơi ông ta sống. Thật mỉa mai, ông ta tư lự, khi cơ quan tình báo quyền lực nhất được thành lập lại không thể nhìn ra khỏi tòa nhà của chính mình.
Một tiếng động vang lên trên máy tính của ông ta. Ông ta bấm một phím và bắt đầu đọc về Patrick Johnson với vẻ chăm chú đặc biệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.