Chiếc trực thăng màu đen lượn vòng trên bầu trời Pennsylvania. Tom Hemingway đưa ra chỉ thị hạ cánh rất cụ thể đối với viên phi công trong khi gã vẫn đang chăm chú theo dõi những gì xảy ra tại buổi lễ đặt tên qua chiếc TV vệ tinh. Mặc dù tất cả đều diễn ra đúng như những gì Hemingway trù tính, gã vẫn không khỏi cảm thấy một áp lực khổng lồ đang đè nặng trong ngực gã. Với tất cả công sức, suy nghĩ, những kế hoạch, và hàng nghìn lần gã đã hình dung ra những sự kiện này trong đầu, nhưng thực tế còn kinh khủng, và choáng ngợp hơn rất nhiều. Cuối cùng gã tắt phụt TV. Đơn giản là gã không thể nào xem thêm được nữa.
Djamila lao qua những con phố của khu trung tâm thị trấn Brennan, rẽ trái rồi ngay lập tức lại ngoặt sang phải. Sau đó cô cho xe lăn bánh chầm chậm vào một con hẻm nhỏ, lũ trẻ cười như nắc nẻ ở băng ghế sau. Cô liếc nhìn chúng thật nhanh, rồi dừng lại và đạp lút phanh. Suýt nữa thì cô đã bỏ qua nó.
Những cánh cửa xếp phía trên mở ra và người đàn ông ra hiệu cho cô vào. Djamila lùi chiếc xe thùng của mình vào trong ga-ra và những cánh cửa xếp lại được hạ xuống như cũ.
Cách Bệnh viện Mercy nửa khối nhà, một chiếc xe kéo rơ-moóc lăn bánh chạy ra khỏi một con hẻm, cố gắng ngoặt đầu hướng về phía Tây, bỗng động cơ khựng lại một cách kỳ lạ. Người lái xe bước ra ngoài và mở nắp ca-pô lên. Chiếc xe tải đã chắn một cách gọn gàng toàn bộ con phố từ cả hai phía.
Cũng trên con phố đó cách khoảng vài khối nhà, chiếc Quái vật rẽ quặt trên đường chỉ bằng hai bánh, và rồi Alex lại đạp lút cần ga. Lẽ ra anh đã có thể sử dụng ít nhất một chiếc xe tuần tra chết tiệt của cảnh sát để mở đường cho mình, nhưng có vẻ như không còn chiếc nào nữa. Tuy nhiên, Alex phỏng đoán là những đoạn rào chặn đường dẫn vào và ra khỏi Brennan đang được dựng lên khắp các con phố khi mà không nghi ngờ gì nữa toàn bộ đội quân thực thi pháp luật đã đổ bộ xuống khu vực này.
Chiếc Quái vật lao xẹt qua một góc phố mà ngay phía sau đó là tháp nước Brennan lâu đời được trang trí với lá cờ Sao và Vạch. Ở đoạn này của con phố một khu vực công trường đã dựng lên chỉ nửa giờ trước đó bởi hai người đàn ông mặc đồng phục màu nâu của các công nhân giao thông công chính thị trấn. Những cột mốc hình chóp nón màu cam và băng dính đã phong tỏa kín kẽ khu vực vỉa hè và buộc các vị khách bộ hành phải chuyển hướng sang con phố khác bên cạnh. Không một ai biết là có công việc gì đang được sửa chữa, nhưng vài người ít ỏi còn lại trong thị trấn cũng đi theo hướng chỉ dẫn. Ngay khi chiếc Quái vật rời khỏi khu vực đó, hai khối bộc phá được ốp vào chân giá đỡ phía trước của tháp nước phát nổ. Tháp nước oằn xuống và đổ thẳng qua bên kia phố trước khi vỡ tung ra, giải phóng khoảng mười hai nghìn ga-lông nước bẩn thỉu vẫn còn đọng lại bên trong. Giờ thì cả đầu này của con phố cũng bị chặn kín hoàn toàn chẳng khác gì đầu kia.
Mười giây sau, kín khắp cả đại lộ, những cột khói bắt đầu bốc lên từ hai bên các cửa hàng, mọi người thi nhau chạy, còn chuông báo cháy thì rung ầm ĩ. Đây là kết quả của những quả bom khói được tên dược sĩ và tên kỹ sư người Ả-rập giấu trong những tòa nhà này trước đó. Số người ít ỏi không tới tham dự buổi lễ đặt tên đang lao ra ngoài đường phố, chạy tới chạy lui vì hoảng sợ.
Alex đỗ xịch chiếc Quái vật ngay phía trước Bệnh viện Mercy. Cánh cửa khoang hành khách phía sau bật mở, hai đặc vụ khiêng Tổng thống lao ra. Họ vừa chạm tới bậc thềm đầu tiên dẫn vào bệnh viện thì cả hai cùng trúng đạn và gục xuống. Tổng thống đổ sụp xuống vỉa hè và nằm lăn ngay cạnh chiếc Quái vật.
“Đồ chó đẻ!” Alex gào lên vào micrô của mình khi anh lảo đảo rời khỏi xe bên phía hành khách. “Ở bệnh viện có kẻ bắn tỉa! Ở bệnh viện có kẻ bắn tỉa! Chúng ta đã bị rơi vào bẫy! Nhắc lại, chúng ta đã bị rơi vào bẫy! Có đặc vụ bị trúng đạn! Có đặc vụ bị trúng đạn. Ravensclaw…” Anh dừng lại. “Ravensclaw…” anh lại tiếp tục, nhưng không nói được hết câu vì anh không biết phải nói gì về Ravensclaw nữa.
Anh đang cuống cuồng tìm cách xác định ánh lửa đầu nòng. Alex biết anh phải đưa được Brennan vào bên trong bệnh viện. Ánh mắt của anh lướt qua ngang tầm mặt đường phố rồi lia vụt lên trên. Đúng lúc ấy anh nhìn thấy nó: phía trên sáu tầng nhà, trong tòa nhà chung cư đối diện. Không thấy ánh phản quang của kính ngắm, nhưng hai ánh lửa đầu nòng, một cặp xạ thủ bắn tỉa.
Alex rút phắt súng ra cho dù anh cảm thấy những đầu đạn đang găm vào lốp của chiếc Quái vật. Tuy nhiên ngay khi trúng đạn những lỗ thủng lại tự động bịt kín lại. Những chiếc lốp tự vá đang phát huy khả năng ưu việt của chúng. Đạn găm vào phía trước, phía sau và hai bên của chiếc limousine. Một viên bắn trúng kính nhưng không vỡ. Chiếc Quái vật có thể chịu đựng được hơn rất nhiều so với những gì kẻ thủ đang trút vào nó. Nhưng Tổng thống của Hợp chủng quốc Hoa Kỳ thì đang nằm còng queo trên hè phố, có vẻ như sắp chết. Hãy bảo vệ Tổng thống, cùng biểu tượng, và chức vụ. Và Alex Ford là đặc vụ duy nhất còn đứng vững và có thể tiếp tục giương cao tôn chỉ đó của Cơ quan Mật vụ. Nhưng nếu Alex lao lên những bậc thềm bệnh viện cùng với Tổng thống, họ sẽ trở thành một mục tiêu dễ dàng cho những tên bắn tỉa đã chiếm được lợi thế là vị trí trên cao. Nhưng Brennan vẫn còn thở, tim của ông ta vẫn còn đập. Đó là tất cả những gì Alex quan tâm lúc này. Không phải ca trực của tôi, thưa ngài. Không phải trong ca trực của tôi.
Anh xốc hai bên nách của Tổng thống, dựng ông ta dậy và kéo mạnh. Lúc này Tổng thống được bảo vệ hoàn toàn sau bức tường thành bằng thép và chất liệu polycarbonate của chiếc Quái vật.
“Ngài sẽ không sao đâu, thưa Tổng thống,” anh cố gắng nói một cách bình tĩnh.
“Tôi… sắp… chết…” Tổng thống gắng gượng mấp máy môi giữa những tiếng rên rỉ.
Dù chiếc Quái vật đang che chắn cho họ, theo bản năng Alex vẫn lấy thân mình che cho Tổng thống khỏi những tay súng bắn tỉa. Từng li từng li một anh ghé đầu về phía đuôi của chiếc Quái vật. Anh hụp đầu xuống khi một phát súng bắn sượt qua mình. Ngay lập tức anh bắn trả lại vài phát bằng khẩu SIG, nhưng anh sẽ không phí phạm đạn; một phát súng thần kỳ chỉ để liếm trượt qua những tên khốn kiếp đó ở cự ly và tầm bắn quá xa như thế này.
Khi liếc nhìn về phía bệnh viện, anh chợt trông thấy một nhân viên bảo vệ và gọi to, “Nằm xuống! Nằm xuống! Có kẻ bắn tỉa bên kia đường đấy.”
Người đàn ông ngay lập tức thụt lùi vào bên trong. Rồi hai giây sau anh ta lao vọt ra và nổ súng lên phía tầng trên của tòa nhà chung cư, chạy thục mạng xuống những bậc thềm và lăn mình tới một chiếu nghỉ bên cạnh Alex trong khi tiếng súng nổ chát chúa vây kín xung quanh họ.
“Mẹ kiếp!” Alex nói. “Anh muốn chết đấy à?”
“Đây là Tổng thống phải không?” Adnan al-Rimi hỏi không ra hơi, vừa gật đầu về phía thân hình bất động của Brennan.
“Ừ. Chúng ta cần đưa ông ấy vào trong kia thật nhanh,” Alex vừa nói, vừa vẫy khẩu súng về phía bệnh viện. “Bởi vì bệnh viện tiếp theo gần nhất là ở Pittsbugh mà ông ấy cần được giúp đỡ ngay bây giờ.”
“Anh là người bảo vệ duy nhất còn lại à?” Adnan hỏi với giọng ngờ vực.
Alex rầu rĩ gật đầu. “Có vẻ là như vậy.”
“Chúng tôi đã xem trên TV những gì xảy ra.”
Alex liếc nhìn người đàn ông. “Anh là người bảo vệ duy nhất ở đây à?” Adnan gật đầu. “Anh dùng loại súng gì?”
“Loại giẻ rách vứt đi 38.”
“Tuyệt thật.” Đúng lúc này Tổng thống chợt rên to thành tiếng và Alex vội vàng nói, “Tên anh là gì?”
Adnan trả lời, “Farid Shah.”
“Được rồi, Farid, sau đây tôi sẽ giao nhiệm vụ cho anh.” Alex mở cửa sau của chiếc Quái vật, ấn một chiếc nút trên bảng điều khiển phía sau ghế của hành khách, và tấm bảng điều khiển hạ xuống. Đằng sau đó là một giá vũ khí, bao gồm cả một khẩu súng bắn đạn ghém, một khẩu súng máy MP-5 và một khẩu súng trường bắn tỉa. Alex lôi ra khẩu MP-5 và chộp lấy thêm một băng đạn bổ sung cho nó. Anh quay lại nhìn người cộng sự mới được bổ nhiệm của mình.
“Farid, trông anh có vẻ là một anh chàng rất khỏe.”
“Tôi rất khỏe thật mà.”
“Tốt lắm. Anh có nghĩ là anh có thể vác Tổng thống và mang ông ấy lên những bậc thềm kia để vào trong bệnh viện không?”
Adnan gật đầu. “Quá dễ dàng.”
“Được rồi, khi tôi đếm đến ba, anh sẽ làm đúng như vậy nhé. Tôi sẽ đặt khẩu súng này ở chế độ bắn hai viên một. Như thế anh sẽ có khoảng mười giây để chạy lên những bậc thềm đó. Mà này, Farid?”
“Sao cơ?”
“Anh phải giúp tôi một việc này, anh bạn.”
“Chuyện gì?”
“Tôi sẽ đi giữa anh và Tổng thống cùng với những kẻ bắn tỉa. Để hạ được anh, trước hết chúng phải giết tôi đã.” Alex ngừng lại và nuốt khan một cách khó nhọc. “Nhưng nếu tôi ngã xuống, rất có thể sẽ là như vậy, chúng cũng sẽ phải hạ được anh mới động được đến ông ấy. Điều đó có nghĩa là anh phải vác ông ấy về phía trước mình để bất kỳ lúc nào cũng có một cơ thể nằm giữa Tổng thống và những kẻ bắn tỉa, anh hiểu rồi chứ?” Adnan lặng thinh không nói gì. “Anh hiểu rồi chứ?” Alex quát giật giọng.
“Rồi!”
“Chúc may mắn.” Alex chờ anh ta vác Tổng thống lên vai. Sau đó anh quay người lại và nói, “Được rồi, một… hai… ba!”
Alex nhảy bật dậy và nổ súng, lia khẩu MP-5 về phía hai cửa sổ nơi anh đã phát hiện ra những ánh lửa đầu nòng.
Anh chỉ chăm chăm muốn ngoảnh lại để nhìn xem tay bảo vệ nửa mùa kia đi đến đâu rồi, nhưng đó không phải là điều anh có thể lựa chọn. Cuối cùng, khi băng đạn đã hết sạch, anh rút khẩu súng ngắn của mình ra và cũng bắn hết đạn. Trong khi những phát súng đổ xuống như mưa quanh mình, anh lại đổ sụp người xuống, nạp đạn tiếp và quay người lại. Anh những tưởng sẽ nhìn thấy hai người kia đã an toàn ở bên trong bệnh viện. Nhưng hóa ra không phải thế. Trong thực tế, tay nhân viên bảo vệ kia dường như đang rất nhẩn nha trong việc đi lên những bậc thềm, như thể anh ta hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến…
“Khốn kiếp!” Alex gầm lên. Anh chỉnh cái lưng rộng bè bè của gã đàn ông vào giữa khe ngắm khẩu súng của mình.
“Đứng lại!”
Gã đàn ông quay lại ngay lập tức, và lúc này Brennan đang ở giữa gã và Alex. Adnan chậm rãi lùi vào trong bệnh viện trong khi Alex tuyệt vọng cố gắng tìm kiếm một khe hở cho một phát súng quyết định nhưng phải tuyệt đối không để trúng vào Tổng thống. Thật không may, hoàn toàn không có một khe hở nào như vậy.
Alex gào vào micrô của mình. “Chúng bắt Tổng thống rồi. Nhắc lại, chúng đã bắt cóc Ravensclaw ở bệnh viện. Chúng ta cần phong tỏa toàn bộ thị trấn ngay.”
Alex đang chực lao vọt lên thềm, hoàn toàn tin chắc là mình sẽ dính đạn và ngã xuống thì cuối cùng may mắn cũng đến với anh. Lực lượng cảnh sát tăng viện xuất hiện tại hiện trường. Alex chờ thêm một phút nữa trong khi những nhân viên cảnh sát chế áp hai tay súng bắn tỉa rồi lao vọt lên những bậc thềm của Bệnh viện Mercy. Mặc những phát súng chát chúa tung tóe khắp quanh mình, anh phi cả người qua những cánh cửa kính và làm chúng vỡ tung ra thành từng mảnh.
Một tích tắc sau đó anh nghe thấy một quả bom phát nổ bên trong bệnh viện.