George Franklin đánh tay lái chiếc xe của mình vào lối rẽ. Ông ta đã quay về nhà từ đầu bên kia thị trấn Brennan, đối diện với khu vực nơi tổ chức buổi lễ đặt tên thị trấn, và ông ta cũng không hề bật radio trên xe.
“Lori?” ông ta gọi to. “Djamila?” Ông ta quẳng chìa khóa xe lên bàn bếp và đi vòng quanh nhà gọi to lần nữa. Ông ta mở cửa dẫn xuống ga-ra và ngạc nhiên thấy chiếc xe mui trần của vợ mình và chiếc SUV Navigator đồ sộ vẫn còn đỗ nguyên ở đó.
Chẳng lẽ tất cả họ đã ra ngoài trên chiếc xe thùng của Djamila?
“Lori? Các con ơi?”
Ông ta lên gác, bắt đầu cảm thấy hơi lo lắng. Khi ông ta mở cửa phòng ngủ của mình, nỗi lo lắng đó vụt chuyển thành nỗi hoảng sợ khi ông ta nhìn thấy chiếc điện thoại nằm lăn lóc trên sàn nhà, cùng với một tấm khăn trải giường bị xé tả tơi.
“Lori, em yêu?”
Ông ta nghe thấy tiếng động trong phòng để đồ. Ông ta vội vàng lao tới giật tung cánh cửa ra và nhìn thấy vợ mình bị trói còng queo bên trong. Đôi mắt của Lori không nhìn rõ cho lắm, nhưng dường như cô ta đang nhìn thẳng về phía chồng. Ông ta vội chạy lại bên vợ và giật miếng giẻ ra khỏi miệng cô ta.
“Lạy Chúa tôi, chuyện gì đã xảy ra vậy? Ai đã làm việc này?” ông ta hoảng sợ hỏi.
Cô ta mấp máy môi cố nói ra cái tên, nhưng ông ta không nghe được.
“Ai cơ?”
Cô ta nói như hụt hơi, “Djamila. Cô ta mang bọn trẻ đi rồi.” Và rồi Lori Franklin bắt đầu khóc nức nở. Người chồng ôm chặt vợ mình vào lòng.
Chiếc xe cứu thương lao vọt vào trong ga-ra, và cánh cửa vụt đóng lại phía sau. Adnan và Ahmed nhảy xuống khỏi cứu thương, mở cửa sau và chuyển Tổng thống xuống.
Djamila cũng đã mở xong phía sau chiếc xe thùng của mình và nhấn chiếc nút được giấu sau một khe hở bên trong chiếc xe. Sàn xe nâng lên, để lộ ra một khoang rộng. Nó được đổ khuôn bằng chì và đồng rồi được đúc thành hai hình: một hình người đàn ông nằm trong tư thế bào thai và hình kia là một vật hình trụ nhỏ. Hình dáng của người đàn ông hoàn toàn chuẩn xác với những số đo cơ thể của Tổng thống James Brennan, với mỗi bề rộng thêm khoảng một inch.
Djamila ngỡ ngàng nhìn người thanh niên vừa mới bước lùi lại để một bác sĩ, Adnan và một người đàn ông khác có mặt tại đó nâng Brennan lên khỏi chiếc cáng.
“Ahmed?” cô nói, không thể tin nổi vào mắt mình.
Gã thanh niên chăm chú nhìn cô.
“Ahmed. Là tôi đây. Djamila.” Đó chính là Ahmed, chàng thi sĩ người Iran của cô; người đã viết ra chính xác ngày và giờ anh ta chết; người thanh niên đã cho cô rất nhiều lời khuyên tốt và cũng là người thanh niên cô hy vọng cùng được chia sẻ cuộc sống trên thiên đường.
Tuy nhiên, giờ đây trong ánh mắt của anh ta có một vẻ gì đó mà Djamila không thể nhớ nổi là cô đã từng nhìn thấy, thậm chí ngay cả trong những lúc anh ta đang hăng hái tranh luận nhất. Nó khiến cô hoảng sợ.
“Tôi không hề biết cô,” gã nói một cách cay nghiệt. “Đừng nói chuyện với tôi, người phụ nữ kia.”
Djamila ngỡ ngàng lùi một bước khỏi anh ta, tim cô như vỡ nát trước lời đáp này.
Trong lúc Brennan đang được chuyển từ chiếc cáng sang chiếc xe thùng, Ahmed tiến thêm một bước về phía chiếc xe cứu thương. Djamila nhìn thấy gã thọc một tay vào trong phía sau chiếc xe cứu thương nhưng không thể nhận ra gã đang định làm gì.
Khi gã bước lại bên những người khác, Djamila lại tiến lên phía trước một lần nữa.
“Ahmed, chúng ta từng ở cùng nhau trong các trại huấn luyện ở Pakistan. Chắc chắn anh phải nhớ tôi chứ.”
Lần này Ahmed thậm chí không buồn trả lời.
Djamila rú lên khi cô nhìn thấy một con dao xuất hiện trên tay Ahmed, mũi của nó chĩa thẳng vào cổ của Tổng thống.
Adnan đã nhanh hơn và gã nhảy bổ vào Ahmed, xô tên này ngã lăn xuống đất.
“Đồ ngu xuẩn!” Ahmed hét lên, loạng choạng đứng dậy trong khi khẩu súng của Adnan chĩa hẳn vào hắn. “Anh không thấy là chúng ta đang có ai ở đây sao?” Hắn ra hiệu về phía Brennan. “Đây là Tổng thống Mỹ. Vua của quỷ dữ. Hắn đã hủy hoại tất cả những gì chúng ta có.”
“Cậu sẽ không được giết ông ta,” Adnan nói.
“Hãy nghe tôi này,” Ahmed gào lên. “Chúng ta sẽ không bao giờ có cơ hội này một lần nữa. Chẳng lẽ anh không thấy thế sao? Người Mỹ sẽ tiếp tục giết chóc. Chúng sẽ giết tất cả chúng ta bằng xe tăng và máy bay của chúng. Nhưng chúng ta có thể giết hắn. Và như vậy chúng ta sẽ phá hủy được nước Mỹ.”
“Không!” Adnan nói với vẻ dữ tợn.
“Tại sao!” Ahmed gầm lên. “Vì kế hoạch à?” hắn nói với vẻ khinh miệt. “Một kế hoạch do ai dựng lên cơ chứ, một tên người Mỹ. Chúng ta nhận lệnh từ những tên người Mỹ, Adnan, chẳng lẽ anh không nhận thấy điều đó à? Tất cả chuyện này là một âm mưu. Để giết chúng ta. Tôi đã biết mà. Tôi vẫn luôn biết như vậy ngay từ đầu. Nhưng bây giờ, bây giờ chúng ta sẽ phải trả thù.” Hắn giơ con dao lên không trung. “Chúng ta sẽ phải làm ngay lúc này.”
“Tôi không hề muốn giết cậu, Ahmed, nhưng tôi sẽ làm thế.”
“Vậy thì giết tôi đi!”
Ahmed nhào tới và Adnan nổ súng.
Djamila rú lên khi thấy Ahmed đổ gục xuống sàn ga-ra với một phát súng duy nhất vào giữa ngực. Adnan nhét khẩu súng vào bao và đẩy cái xác của Ahmed ra khỏi đường đi. Nước mắt chảy tràn trên má Djamila khi cô trân trối nhìn chàng thi sĩ đã chết của mình.
Những người đàn ông khác tản ra làm việc của mình một cách bình thản, như thể một con gián vừa bị giết trước mặt họ chứ không phải là một con người. Brennan được đặt vào trong khoang lớn, một bình ôxy được đặt vào khoang nhỏ còn lại. Tay bác sĩ lắp một mặt nạ thở lên mặt Brennan và bật đường ống dẫn khí.
Adnan đóng khoang lại và quay sang Djamila đang khóc nức nở.
“Anh ấy có biết tôi mà,” cô thổn thức nói giữa tiếng khóc đứt quãng. “Đó là Ahmed của tôi.”
Phản ứng của Adnan là một cái tát thẳng cánh vào mặt cô. Cái tát làm Djamila choáng váng đến nỗi cô ngừng khóc ngay lập tức.
“Giờ thì lên xe ngay,” Adnan đanh giọng nói, “và hãy làm công việc của mình.”
Không nói thêm một lời nào, Djamila làm chính xác như lời gã nói. Cánh cửa ga-ra lại được kéo lên và chiếc xe thùng lao vọt ra ngoài.
Adnan nhìn hai người đàn ông kia và hất đầu về phía cái xác của Ahmed. Hai người kia khiêng nó lên và đặt xuống hốc làm việc trên sàn trong khi Adnan băng bó lại cánh tay chảy máu của mình, chỗ bị Alex bắn trúng.
Adnan đã nghi ngờ Ahmed đang có âm mưu gì đó. Gã đã cảnh giác theo dõi sát tên này ngay từ khi chúng cho Tổng thống Mỹ lên chiếc xe cứu thương. Mặc dù vậy, suýt chút nữa thì mọi việc đã hỏng bét.
Vài giây sau cả ba tên trèo vào trong chiếc xe cứu thương, trong đó Adnan đóng vai bệnh nhân, với viên bác sĩ chăm sóc cho gã còn người thứ ba phụ trách việc lái xe. Đây là kế hoạch tẩu thoát ban đầu và lẽ ra phải bao gồm cả Ahmed.
Tuy nhiên, bất chấp vỏ bọc này, Adnan biết chúng đã bị nhìn thấy ở bệnh viện, và giờ đây gã lại còn có một vết thương do súng bắn. Chúng sẽ không thể nào thoát nổi những điểm chốt chặn trên đường. Tuy nhiên chúng sẽ tạo thành một thứ chim mồi hiệu quả. Và chỉ rất nhanh sau đó tất cả chuyện này sẽ qua đi. Adnan quay sang nhìn tay bác sĩ, một người khoảng ngoài năm mươi tuổi, và nhìn vẻ mặt của ông ta gã biết rằng ông ta cũng đã lường trước mọi chuyện. Adnan nhắm nghiền mắt lại và ôm lấy cánh tay bị thương của mình. Cơn đau cũng không đến nỗi quá tệ; gã đã từng chịu đựng những vết thương còn khủng khiếp hơn. Chẳng qua cũng chỉ là thêm một vết sẹo nữa vào những gì gã đã có trên người. Tuy vậy, lần này Adnan có cảm giác đó sẽ là vết sẹo cuối cùng của gã. Gã hoàn toàn không có kế hoạch chết rũ xương trong một nhà tù ở Mỹ hoặc để người Mỹ giết gã bằng xung điện như giết một con vật.
Sau khi tòa nhà chung cư đã được sơ tán hết chỉ còn lại những tay súng bắn tỉa, lực lượng an ninh đã bắn rất nhiều súng phóng lựu vào căn hộ ở tầng sáu. Chỉ đến lúc đó hai tay súng cuối cùng mới chịu im tiếng sau trận đọ súng dữ dội nhất mà Pennsylvania từng chứng kiến kể từ trận Gettysburg. Khi lực lượng an ninh đột phá vào trong căn hộ, họ phát hiện cả hai tay súng đều đã chết, nhưng chỉ là sau khi đã bắn hết tất cả số đạn M-50 và hàng nghìn viên đạn từ những khẩu súng máy nóng bỏng rẫy của mình, cả hai đều nóng cháy xèo xèo khi chạm phải.
Bệnh viện cũng được sơ tán, và người ta tìm thấy Alex Ford nằm trong vũng máu trên sàn nhựa asphalt. Khi tỉnh lại, anh cho họ biết những gì đã chứng kiến, và một lệnh truy nã đặc biệt được phát ra để truy lùng chiếc xe cứu thương.
Djamila chạm trán với một chốt chặn đường chỉ cách bên ngoài Brennan khoảng năm phút. Có ba chiếc xe đang ở trước mặt cô, và cảnh sát đang bắt mọi người phải ra khỏi xe của họ.
Cô quay lại nhìn mấy đứa trẻ. Đứa bé nhất đã ngủ thiếp đi, nhưng hai đứa lớn đang khóc ầm ĩ và Djamila cũng nước mắt giàn giụa.
Ahmed nói anh ta không hề biết cô. Anh ta bảo cô không được nói chuyện với anh ta. Ahmed đã bị giết ngay trước mặt cô. Anh ta tìm cách giết chết người đàn ông đó. Anh ta đã đi ngược lại kế hoạch và vì thế bị giết. Mặc dù vậy điều khiến cô cảm thấy đau đớn nhất chính là những lời nói của anh ta: “Tôi không biết cô.” Lòng căm thù của anh ta đã hủy hoại anh ta, bóp nát trái tim thi sĩ của anh ta. Đó là cách duy nhất Djamila có thể tự lý giải cho mình chuyện gì đã xảy ra.
Cô trở lại với thực tại từ bởi tiếng đập vào cửa sổ xe. Đó là cảnh sát. Cô hạ kính xe xuống, và tiếng khóc ầm ĩ của lũ trẻ ùa vào tai những sĩ quan cảnh sát.
“Tệ thật, thưa cô, lũ trẻ này vẫn ổn chứ ạ?”
“Chúng đang sợ hãi,” Djamila nói, và bắt đầu thao thao bài nói đã chuẩn bị từ trước của mình. “Tôi cũng sợ hãi chẳng kém gì chúng cả. Có tiếng còi hú ầm ĩ rồi cảnh sát chạy khắp nơi, ai cũng quát tháo gào thét. Tôi vừa mới ở khu trung tâm ra, ở đâu cũng thấy mọi người đang la hét. Thật là điên rồ; thế giới đã phát điên rồi. Tôi đang đưa bọn trẻ về nhà. Tôi là người trông trẻ của chúng,” cô nói thêm, có lẽ là không cần thiết. Và cô bắt đầu khóc thút thít, khiến cho hai cậu bé càng khóc to hơn. Đến lượt cậu út tỉnh giấc, và nó góp thêm hai lá phổi cực khỏe của mình vào màn khủng hoảng này.
“Được rồi, được rồi,” một viên sĩ quan nói. “Chúng tôi sẽ làm mọi việc thật nhanh chóng thôi.” Anh ta gật đầu với người của mình. Họ kiểm tra qua chiếc xe thùng và bên dưới nó. Họ đang kiểm tra cách nơi Tổng thống nằm bất tỉnh chỉ có vài inch. Tuy nhiên, kể cả trong điều kiện bình thường có lẽ cũng khó mà nhìn thấy ông ta, vì các nhân viên cảnh sát chỉ nhanh nhanh chóng chóng kiểm tra cho xong chiếc xe này để chuyển sang xe khác. Có mùi thối bốc lên từ băng ghế sau, có thể là cả ba cậu nhóc đều đã bĩnh hết ra bỉm.
Các sĩ quan cảnh sát đóng rầm cửa xe lại. “Chúc may mắn!” một người trong bọn họ nói với Djamila, và vẫy tay cho cô đi.
Một phút sau đó, sau nhiều lần cố gắng, George Franklin cũng nối được máy với đường dây 911 bị quá tải và báo cáo chuyện đã xảy ra, kèm theo nội dung miêu tả về Djamila, ba đứa trẻ và chiếc xe thùng. Tuy nhiên, Djamila đã trên đường tới điểm hẹn của cô từ lâu trước khi thông điệp này được thông báo xuống các chốt kiểm tra.
Mười phút sau chiếc trực thăng màu đen lượn vòng trên bầu trời điểm tổ chức buổi lễ và hạ cánh xuống bãi đỗ xe. Một cánh cửa mở ra, rồi Tom Hemingway bước xuống và len lỏi bước tới chỗ Carter Gray, đang đứng nói chuyện với một số đặc vụ liên bang.
Hemingway nói, “Lạy Chúa tôi, thưa ngài, chúng tôi đang trên đường trở về từ New York khi biết tin. Tổng thống còn sống không?”
Ánh mắt của Gray đã lấy lại được vẻ tập trung và tâm trí của ông ta cũng khôi phục được thứ tự ưu tiên suy nghĩ. “Tổng thống, theo như chúng tôi vừa được biết, đã bị bắt cóc,” Gray nói. “Tôi cần quay lại Washington càng sớm càng tốt.”
Một phút sau chiếc trực thăng lao thẳng lên không trung và hướng về phía Nam.