Bên trong nhà gia đình Papandolos – ngôi nhà của những quả chanh, những bức ảnh, ngôi nhà của không khí gia đình, Wyatt Gillette vùi mặt vào tấm rèm đăng ten mà hắn nhớ mẹ của Elana đã may mùa thu vài năm trước. Từ vị trí đầy hoài niệm này, hắn nhìn thấy những đặc vụ FBI bắt đầu di chuyển vào.
Vài mét một lần, rạp mình, cẩn trọng.
Hắn liếc về phía căn phòng kia, đằng sau hắn, và nhìn thấy Elana đang nằm trên sàn, vòng tay ôm lấy mẹ cô. Christian – em trai cô, đang ở gần đó, nhưng gã đầu ngẩng lên và nhìn vào mắt Gillette với niềm căm hận ngút ngàn.
Hắn không thể nói gì với họ, bao nhiêu lời xin lỗi cũng là không đủ và hắn đành giữ im lặng, quay lưng về phía cửa sổ.
Hắn đã quyết định việc mình sẽ làm, thực ra hắn đã quyết định từ trước nhưng hắn muốn dành thêm vài phút cuối cùng của đời mình để ở gần người phụ nữ mà hắn yêu thương.
Mỉa mai thay ý tưởng này đến từ Phate.
Mi là anh hùng mang yếu điểm – yếu điểm thường đẩy họ vào rắc rối. Ô, cuối cùng mi sẽ làm một việc anh hùng và cứu được vài mạng người, rồi khán giả sẽ khóc thương ngươi…
Hắn sẽ bước ra ngoài với hai tay giơ lên cao. Bishop đã nói họ sẽ không tin và nghĩ rằng hắn là một kẻ đánh bom liều chết hoặc đang giấu trong mình một khẩu súng. Phate và Shawn đã tiên liệu được cảnh sát sẽ chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất. Nhưng những sỹ quan này cũng là con người, họ có thể sẽ lưỡng lự. Nếu vậy họ có thể tin tưởng và cho phép hắn gọi Elana cùng những người khác ra ngoài.
Nhưng mi vẫn không tài nào đến được mức cuối cùng của trò chơi.
Còn ngay cả nếu hắn không làm được điều đó, nếu họ bắn chết hắn, họ sẽ kiểm tra xác hắn và phát hiện ra hắn không có vũ khí. Sau đó có lẽ họ sẽ nghĩ rằng những người khác cũng sẵn sàng đầu hàng một cách hòa bình. Rồi họ sẽ khám phá ra rằng đây chỉ là một sai lầm khủng khiếp.
Hẳn nhìn vợ mình. Ngay cả lúc này, hắn nghĩ, nàng vẫn rất đẹp. Cô không nhìn lên và hắn thấy mừng vì điều đó, hắn sẽ không tài nào chịu đựng được gánh nặng từ cái nhìn của cô.
Hãy chờ cho đến khi họ đến gần, hắn tự nhủ, để họ thấy được mày không phải là một mối đe dọa.
Khi bước vào sảnh đợi bên cạnh cửa ra vào, hắn để ý thấy trên một chiếc bàn trong căn phòng, có một chiếc máy tính dòng IBM đời cũ. Wyatt Gillette nhớ đến hàng chục giờ đồng hồ hắn dành để vào mạng trong vài ngày qua. Gillette nghĩ, nếu hắn không thể mang theo tình yêu của Elana sang thế giới bên kia, ít nhất hắn đã có những kỷ niệm với Miền xanh thẳm vô định theo cùng.
o O o
Những đặc vụ tác chiến của đội Alpha chậm chạp bò về phía ngôi nhà kiểu ngoại ô – chẳng hề giống một ngôi nhà dành cho những chiến dịch kiểu này. Mark Little ra dấu cho cả đội nấp đằng sau một luống đỗ quyên gai cách phía tây ngôi nhà khoảng hai mươi feet.
Anh đưa tay ra dấu cho ba đặc vụ đang đeo thắt lưng dắt lựu đạn cay. Họ chạy vào vị trí bên dưới cửa sổ phòng khách nhỏ, phòng khách và bếp rồi kéo chốt lựu đạn. Ba người khác đến bên cạnh họ và nắm chặt những cây dùi cui trong tay, họ sẽ dùng chúng để đập vỡ kính cho cộng sự ném những trái lựu đạn vào.
Họ quay lại nhìn Little, chờ đợi anh ra dấu tay hành động.
Rồi, một tiếng loẹt xoẹt vang lên trong tai nghe của Little.
“Đội trưởng đội Alpha, chúng ta có một cuộc gọi khẩn cấp từ một đường dây mặt đất. Đó là SAC từ San Francisco.”
Đặc vụ Jaeger? Ông ta gọi làm gì nhỉ?
“Chuyển máy đi”, anh nói thầm vào mic.
Rồi một tiếng click.
“Đặc vụ Little”, một giọng xa lạ vang lên. “Là Frank Bishop. Cảnh sát bang.”
“Bishop à?” Là tay cảnh sát vớ vẩn đã gọi điện lúc trước. “Chuyển máy cho Henry Jaeger.”
“Ông ta không có ở đây, sếp. Tôi đã nói dối. Tôi nhất định phải gặp được anh. Đừng ngắt máy. Anh phải nghe tôi.”
Bishop chính là kẻ mà họ nhận định là một tên tội phạm trong ngôi nhà đó, và hắn đang cố đánh lạc hướng họ.
Ngoại trừ, Little suy ngẫm, các đường dây điện thoại đến ngôi nhà này và di động đều đã bị ngắt, có nghĩa là cuộc gọi này không thể đến từ những tên giết người đó.
“Bishop… Anh muốn cái quái quỉ gì đây? Anh có biết mình sẽ vướng phải rắc rối gì khi giả làm một đặc vụ FBI không? Tôi cúp máy đây”
“Không! Đừng! Hãy xin xác nhận lại.”
“Tôi không muốn nghe bất kỳ thứ vớ vẩn này nọ nào về hacker nữa.”
Little quan sát ngôi nhà. Mọi thứ vẫn im lặng. Những thời khắc như thế này gợi lên cảm giác tò mò, phấn chấn, sợ hãi và tê liệt cùng một lúc. Bạn cũng có cảm giác nôn nao khi một trong những tên giết người ngắm nghía bạn, nhằm vào mục tiêu bằng da bằng thịt ngay trong lớp áo vét.
Tay cảnh sát đó nói, “Tôi vừa tóm được tên tội phạm gây ra vụ hack và tắt máy tính của hắn. Tôi đảm bảo rằng anh sẽ không nhận được xác nhận lại. Hãy gửi yêu cầu mà xem”.
“Việc đó không có trong quy trình.”
“Hãy cứ làm đi. Anh sẽ hối tiếc suốt phần đời còn lại nếu anh vào đó dưới quy tắc tác chiến cấp độ bốn.”
Little sững lại. Làm thế nào mà Bishop biết họ đang tiến hành ở cấp độ bốn? Chỉ có người trong đội hoặc ai đó truy cập được vào máy tính của FBI mới biết điều đó.
Viên đặc vụ thấy cấp phó của mình, Steadman, sốt ruột vỗ tay lên đồng hồ của anh ta rồi hất đầu về phía ngôi nhà.
Giọng nói của Bishop đầy sự tuyệt vọng. “Xin anh. Tôi xin đặt cược cả công việc của mình.”
Viên đặc vụ lưỡng lự rồi lẩm bẩm, “Chắc chắn là thế rồi, Bishop”. Anh quàng khẩu súng máy lên vai và chuyển lại tần số của đội tác chiến. “Tất cả các đội, giữ nguyên vị trí. Nhắc lại, giữ nguyên vị trí. Nếu các anh bị bắn, được phép chống trả hết mức”
Anh chạy thật nhanh ngược trở lại xe phát lệnh. Kỹ thuật viên thông tin ngạc nhiên ngước lên. “Sao thế?”
Trên màn hình, Little vẫn nhìn thấy mã xác nhận chấp thuận tấn công.
“Xác nhận lại mã đỏ.”
“Sao thế? Chúng ta không cần xác nhận nếu…”
“Làm ngay đi”, Little gắt lên.
TỪ: CHỈ HUY TÁC CHIẾN, BỘ TƯ PHÁP QUẬN BẮC CALIFORNIA ĐẾN: TRUNG TÂM CHIẾN DỊCH TÁC CHIẾN BỘ TƯ PHÁP, WASHINGTON, D.c
RE: BỘ TƯ PHÁP QUẬN BẮC CALIFORNIA CHIẾN DỊCH 139-01 XÁC NHẬN MÃ ĐỎ?
Một tin nhắn hiện lên:
<Vui lòng chờ>
Vài phút này cũng đủ cho những kẻ giết người trong ngôi nhà đó có cơ hội chuẩn bị một cuộc tấn công hay gài đặt chất nổ cho một vụ tự sát tập thể, kéo theo mạng sống của nửa tá người dưới trướng anh.
<Vui lòng chờ>
Việc này thật mất thời gian. Anh nói với sỹ quan thông tin. “Thôi quên đi. Chúng tôi sẽ vào trong.” Anh dợm bước về phía cửa.
“Này, chờ đã”, viên sỹ quan nói. “Có cái gì đó rất lạ.” Anh ta ra hiệu về phía màn hình. “Xem này.”
Từ: TRUNG TÂM CHIẾN DỊCH TÁC CHIẾN BỘ TƯ PHÁP, WASHINGTON, D.c
ĐẾN: CHỈ HUY TÁC CHIẾN, BỘ TƯ PHÁP QUẬN BẮC CALIFORNIA
RE: BỘ TƯ PHÁP QUẬN BẮC CALIFORNIA CHIẾN DỊCH 139-01
<KHÔNG CÓ THÔNG TIN. VUI LÒNG XÁC MINH SỐ HIỆU CHIẾN DỊCH >
Người nhân viên nói, “Đó là số đúng. Tôi đã kiểm tra rồi”. Little nói, “Gửi lại đi”.
Viên đặc vụ đánh lại thông điệp và nhấn ENTER.
Lại một sự trì hoãn. Và…
TỪ: TRUNG TÂM CHIẾN DỊCH TÁC CHIẾN BỘ TƯ PHÁP, WASHINGTON, D.c.
ĐẾN: CHỈ HUY TÁC CHIẾN, BỘ TƯ PHÁP QUẬN BẮC CALIFORNIA RE: BỘ TƯ PHÁP QUẬN BẮC CALIFORNIA CHIẾN DỊCH 139-01 <KHÔNG CÓ THÔNG TIN. VUI LÒNG XÁC MINH SỐ HIỆU CỦA CHIẾN DỊCH >
Little kéo chiếc mũ trùm đầu màu đen ra và lau mồ hôi trên mặt. Lạy Chúa, chuyện này là sao?
Anh chộp lấy điện thoại và gọi cho đặc vụ FBI phụ trách vùng gần kho quân sự San Pedro, cách đó ba mươi dặm. Viên đặc vụ này nói rằng không hề có vụ đột nhập hay cướp vũ khí chiều hôm đó. Little thả ống nghe xuống, nhìn chằm chằm vào màn hình.
Steadman chạy đến bên cửa chiếc xe. “Đang xảy ra chuyện quái gì thế Mark? Chúng tôi chờ lâu quá rồi. Nếu chúng ta định tấn công chúng thì lẽ ra bây giờ phải diễn ra rồi.”
Little vẫn chăm chăm nhìn màn hình.
<KHÔNG CÓ THÔNG TIN. VUI LÒNG XÁC MINH SỐ HIỆU CỦA CHIẾN DỊCH!
“Mark, chúng ta có đi không?”
Viên chỉ huy liếc về phía ngôi nhà. Đến lúc này, thời gian trì hoãn đã đủ để những người trong đó nghi ngờ khi đường điện thoại đã bị cắt. Hàng xóm có thể đã gọi báo cho cảnh sát địa phương về những người lính mà họ thấy ở khu vực xung quanh và những chiếc máy dò tần số cảnh sát của các phóng viên hẳn đã nhận được các cuộc gọi. Trực thăng của cánh báo chí có thể đang trên đường đến và sẽ có buổi truyền tin trực tiếp từ những chiếc máy bay. Chỉ vài phút nữa thôi, những kẻ giết người trong ngôi nhà đó có thể sẽ xem được bản tin đó trên ti vi.
Đột nhiên, một giọng nói vang lên trong điện đài: “Đội trưởng đội Alpha, là lính bắn tỉa số ba. Một trong những nghi phạm đang đứng trên bậc cửa trước. Đàn ông, da trắng, gần ba mươi. Hai tay giơ lên trời. Tôi có quyền bắn hạ. Tôi có nên không?”
“Có vũ khí? Chất nổ không?”
“Không nhìn thấy.”
“Hắn đang làm gì?”
“Bước chầm chậm về phía trước. Hắn đã quay lại để cho chúng ta thấy lưng, vẫn không có vũ khí. Nhưng hắn có thể giấu thứ gì đó dưới áo sơ mi. Tôi sẽ bị khuất tầm bắn sau tán lá trong mười giây nữa. Bắn tỉa hai, tiếp nhận mục tiêu khi hắn đi qua bụi cây đó.”
“Đã hiểu”, giọng một tay bắn tỉa khác.
Steadman nói, “Hắn chắc chắn có mang một thiết bị trong người, Mark. Tất cả bản tin đều nói rằng chúng sẽ làm thế – tiêu diệt càng nhiều người của ta càng tốt. Gã này sẽ cho nổ mìn còn những tên còn lại sẽ thoát ra bằng cửa sau, bắn giết”.
<KHÔNG CÓ THÔNG TIN. VUI LÒNG XÁC MINH SỐ HIỆU CỦA CHIẾN DỊCH
Mark Little nói vào micro, “Đội phó đội Bravo, yêu cầu nghi phạm nằm xuống đất. Bắn tỉa hai, nếu hắn không úp mặt xuống trong năm giây, anh cứ bắn”.
“Rõ,”
Một lát sau họ nghe thấy tiếng loa: “Đây là FBI. Nằm xuống và giang rộng tay ra. Ngay, ngay, ngay!”
KHÔNG CÓ THÔNG TIN
Rồi viên đặc vụ nói vào điện đài, “Hắn đã nằm xuống. Chúng ta có nên không chế và khám xét?”.
Little nghĩ về vợ và hai con của mình rồi nói, “Không, tôi sẽ tự làm”. Anh nói vào micro, “Toàn bộ các đội, rút vào nơi ẩn nấp”.
Anh quay sang sỹ quan thông tin. “Nối máy cho tôi gặp Phó giám đốc ở Washington.” Rồi anh chỉ ngón tay vào hai thông điệp mâu thuẫn – bản in tín hiệu xuất phát và thông điệp không có thông tin trên màn hình máy tính. “Và cho tôi biết chính xác chuyện quái quỷ gì đã xảy ra.”