Sát Nhân Mạng

CHƯƠNG 9



Anderson di chuyển tới gần một bụi cây thấp.
Tên giết người đang bước đi rất nhanh dọc theo lối nhỏ, hai tay đút vào túi.
Như thế là thuận lợi, Anderson nhận định – hai bàn tay đã bận bịu, điều đó sẽ khiến hắn khó lấy con dao hơn.
Nhưng đợi đã, ông tự hỏi: Biết đâu hắn đang giấu một khẩu súng trong túi thì sao nhỉ?
Được rồi, cần lưu ý điều đó.
Và cũng phải nhớ rằng hắn có thể có một lọ Mace hoặc lọ xịt hơi cay hay bom khói.
Hoặc hắn có thể chỉ đơn giản là quay đi và chạy thục mạng. Viên cảnh sát băn khoăn không biết lúc đó hắn sẽ làm gì. Những nguyên tắc đối với kẻ phạm tội trốn chạy là gì? Liệu ông có thể bắn vào lưng tên sát nhân không?
Ông đã từng tóm cổ hàng tá tội phạm nhưng ông luôn được hỗ trợ từ các cảnh sát như Frank Bishop, những người mà súng đạn và những trận truy bắt nguy hiểm là việc thường như cơm bữa, cũng giống như Anderson soạn một phần mềm bằng ngôn ngữ C++ vậy. (một loại ngôn ngữ lập trình)
Viên thám tử di chuyển tới gần tên sát nhân, thầm cám ơn cơn mưa đã át đi tiếng bước chân của ông. Họ đang bước song song với nhau hai bên hàng gỗ hoàng dương cao vút. Anderson vẫn cúi thấp người và nheo mắt nhìn qua cơn mưa. Ông có thể quan sát khá rõ khuôn mặt hung thủ. Một sự tò mò mãnh liệt trỗi dậy trong ông:
Điều gì đã thôi thúc gã trai trẻ này thực hiện những tội ác khủng khiếp như vậy? Sự tò mò này cũng giống như cảm giác của ông khi xem xét mã phần mềm hay tìm lời giải đáp cho những vụ án mà CCU điều tra. Nhưng lúc này đây, nó mạnh mẽ hơn rất nhiều, vì dù ông biết rõ các nguyên tắc của khoa học máy tính và những tội ác mà thứ khoa học ấy có thể gây ra, một tên tội phạm như thế này vẫn thực sự là một điều bí ẩn với Anderson.
Nếu không có con dao, hay khẩu súng mà khả năng đang giữ chặt trong bàn tay được che giấu kia, gã thanh niên nhìn rất hiền lành và thân thiện.
Viên thám tử lau nước mưa trên tay vào chiếc áo sơ mi và nắm chặt khẩu súng ngắn một lần nữa. Ông tiếp tục bước đi. Chuyện này khác xa với việc hạ gục những tên hacker ở các máy tính công cộng trong siêu thị, hay thi hành lệnh bắt giữ trong các ngôi nhà nơi mối đe dọa lớn nhất chỉ là những chiếc đĩa đầy thức ăn đã ôi thiu xếp chồng bên cạnh máy tính của những cô cậu tuổi teen.
Gần hơn, gần hơn…
Còn hơn sáu mét nữa là hai lối đi sẽ nhập thành một. Chỉ ít phút nữa thôi, Anderson sẽ không còn gì che chắn nữa và ông sẽ phải hành động.
Trong một khoảnh khắc, lòng dũng cảm của Anderson vỡ vụn và ông khựng lại. Ông nghĩ tới vợ và con gái của mình. Và ông cảm thấy xa lạ biết bao ở nơi này, trống rỗng biết bao lúc này. Ông nghĩ – Chỉ cần theo hung thủ đến chiếc xe của hắn, ghi lại biển số xe và hết sức bám theo.
Nhưng rồi Anderson lại nghĩ tới những cái chết mà gã trai trẻ này đã gây ra và những vụ giết người hắn có thể tạo thêm nếu không bị ngăn chặn. Đây có thể là cơ hội duy nhất để chộp hắn.
Ông tiếp tục bước về phía trước trên con đường sắp hợp nhất với lối đi của tên sát thủ.
Gần bốn mét.
Ba mét…
Hít một hơi thật sâu.
Đề phòng bàn tay trong túi, ông tự nhủ.
Một con chim bỗng bay tới gần – một con mòng biển, và hung thủ quay ra nhìn nó, giật mình. Hắn bật cười.
Vả chính ngay lúc đó, Anderson nhảy ra từ những bụi cây, chĩa khẩu súng về phía tên sát thủ, hét lên thật lớn, “Đứng im! Cảnh sát đây! Bỏ tay ra khỏi túi!”.
Gã trai trẻ quay một vòng đối diện với viên thanh tra, lầm bầm, “Mẹ kiếp”. Hắn do dự một khắc.
Anderson chĩa khẩu súng ngang ngực tên sát thủ. “Làm ngay!”
“Từ từ thôi”
Hai tay hắn thò ra. Anderson nhìn vào những ngón tay. Chúng đang nắm chặt một vật gì đó! Là cái gì?
Viên cảnh sát cảm thấy vô cùng căng thẳng. Nhưng rồi ông cũng nhìn rõ. Hắn đang cầm một cái chân thỏ. Một sợi dây đeo khóa may mắn.
“Thả nó xuống.”
Hắn làm theo và giơ hai tay lên trong tư thế đầu hàng, như thể đã từng bị bắt trước đây. Anderson cố gắng giữ cho mình trông thật thoải mái khi quan sát cái chân thỏ một lần nữa, ông không muốn hung thủ nghĩ rằng ông lạ lẫm với thứ này.
“Nằm xuống đất và giang rộng hai tay ra.”
“Lạy Chúa”, gã trai trẻ gắt lên. “Chúa ơi. Làm thế quái nào mà ông lại lần ra tôi chứ?”
“Làm ngay”, Anderson hét lớn với giọng rung rung.
Tên sát nhân nằm dài trên mặt đất, một nửa người trên thảm cỏ và nửa kia trên vỉa hè. Anderson quỳ trên người hắn, chĩa khẩu súng vào cổ hắn và đeo còng tay, thao tác lúng túng khiến ông phải làm đến mấy lần. Rồi ông nhảy ra khỏi người hắn và lôi con dao Ka-bar, điện thoại và ví của hắn ra. Hắn có mang theo một khẩu súng ngắn, hóa ra là vậy, nhưng nó lại nằm trong túi của chiếc áo khoác. Các vũ khí, ví, điện thoại và chiếc chân thỏ được quẳng một đống trên bãi cỏ gần đó. Anderson bước lùi lại, hai bàn tay run run vì adrenaline.
“Ông đến từ chỗ quái quỉ nào vậy?”, hắn lầu bầu.
Anderson không trả lời mà chỉ nhìn chằm chằm vào tên tù nhân của mình khi cơn choáng váng vì điều ông vừa làm được thay thế bởi cảm giác lâng lâng. Quả là một câu chuyện thú vị mà ông sẽ phải kể lại! Vợ ông sẽ thích thú lắm cho mà xem. Ông rất muốn được kể cho cô con gái bé nhỏ của mình nhưng sẽ phải chờ đợi vài năm nữa để làm điều đó. Chà, còn Stan nữa, người hàng xóm của ông, người…
Rồi Anderson nhận ra là ông đã quên mất lời cảnh báo Miranda (những lời thông báo cho ngi phạm ngay khi bị bắt giữ). Ông không muốn làm giảm giá trị của một cuộc bắt giữ như thế này bằng việc gây ra một sai sót kỹ thuật. Ông tìm thấy tấm thẻ trong ví của mình và đọc những dòng chữ một cách cương quyết.
Tên sát nhân lầm bầm nói rằng hắn hiểu rõ những quyền của mình.
“Ông cảnh sát, ông ổn chứ?”, giọng một người đàn ông vang lên. “Ông có cần giúp đỡ gì không?”
Anderson nhìn ra phía sau. Đó là doanh nhân mà ông đã thấy ở dưới mái hiên. Bộ vét tối màu và vẻ bề ngoài giàu có đã bị cơn mưa làm ướt nhoẹt. “Tôi có điện thoại đây. Ngài có cần dùng không?”
“Không, không, ổn rồi, tất cả đều trong tầm kiểm soát.” Anderson quay lại với tù nhân của mình. Ông tra súng vào bao và rút điện thoại của mình ra để báo cáo. Ông nhấn nút gọi lại nhưng vì lý do nào đó mà cuộc gọi không được thực hiện. Ông nhìn vào màn hình và nó hiện lên dòng chữ, KHÔNG CÓ TÍN HIỆU.
Lạ thật đấy. Tại sao…
Và trong một khoảnh khắc – khoảnh khắc của cơn kinh hoàng tột độ, ông nhận ra rằng không một cảnh sát nào trên thế giới lại để một dân thường không biết rõ danh tính đứng phía sau mình trong một cuộc bắt giữ. Và khi ông mò mẫm khẩu súng ngắn của mình và bắt đầu quay lại, gã doanh nhân đã chộp lấy vai ông và viên thám tử cảm thấy một cơn đau đớn bùng nổ ở lưng mình.
Anderson hét lên và khuỵu xuống. Gã đàn ông lại đâm ông lần nữa bằng con dao Ka-bar.
“Không, làm ơn, không…”
Gãk đàn ông lấy đi khẩu súng của ông và đá ông lăn về phía vỉa hè ẩm ướt.
Rồi hắn bước về phía gã trai trẻ mà Anderson vừa còng lại, lăn hắn ta về phía mình và nhìn xuống.
“Chà, tôi mừng chết đi được khi anh ở đây”, gã bị còng tay nói. “Lão già này tự nhiên nhảy xổ ra và tôi tưởng mình tiêu tới nơi rồi. Cứu tôi với, nhé? Tôi..”
“Suỵt”, gã doanh nhân nói rồi quay lại phía viên cảnh sát CCU, ông đang vật lộn để sờ vào vết thương đau khủng khiếp trên lưng. Như thể ông chỉ cần chạm vào nó thì cơn đau đang dày vò thiêu đốt sẽ biến mất.
Kẻ tấn công cúi xuống bên cạnh ông.
“Mày chính là hắn”, Anderson thầm thì với tay doanh nhân. “Chính mày đã giết Lara Gibson”, rồi ông hướng mắt sang gã trai trẻ mà ông vừa còng. “Và hắn là Fowler.”
Gã đàn ông gật đầu. “Đúng thế đấy.” Rồi hắn nói, “Còn ông là Andy Anderson”. Và sự cảm kích trong giọng nói của hắn là thật. “Tôi không hề nghĩ rằng chính ông đang truy lùng tôi. Ý tôi là, tôi biết ông làm việc cho Đơn vị điều tra tội phạm máy tính CCU và đang điều tra vụ Gibson. Nhưng không phải ở đây, không đúng chuyên ngành của mình. Tuyệt vời… Andy Anderson. Ông là một bậc thầy thực thụ?
“Làm ơn… Tôi còn có gia đình! Làm ơn đi mà.”
Thế rồi tên giết người làm một điều gì đó kỳ lạ.
Một tay nắm chặt con dao, tay còn lại đặt lên bụng viên cảnh sát. Rồi hắn chậm rãi trượt những ngón tay trên ngực Anderson, đếm những chiếc xương sườn, bên dưới là trái tim ông đang đập thình thịch.
“Làm ơn đi mà”, Anderson van nài.
Tên sát nhân dừng lại và cúi thấp đầu xuống sát tai Anderson. “Vào những khoảnh khắc như thế này, ông không bao giờ hiểu được một người theo cách mà ông vẫn biết về họ”, hắn thì thầm, rồi tiếp tục với công việc thăm dò lồng ngực viên cảnh sát một cách kỳ quái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.