Nằm trên cỏ, ngửi mùi đất, mùi mưa và mùi thơm thoang thoảng của cây tử đinh hương, Wyatt Gillette nheo mắt vì những ánh đèn pha chĩa vào hắn. Hắn thấy một đặc vụ trẻ có gương mặt sắc sảo thận trọng tiến về phía hắn, chĩa một khẩu súng rất to vào đầu hắn.
Viên đặc vụ còng tay hắn và khám xét khắp người hắn, thả lỏng người khi Gillette nhờ anh ta gọi cho một cảnh sát bang tên là Bishop, người có thể xác nhận rằng hệ thống máy tính của FBI đã bị hack và những người trong ngôi nhà không phải là nghi phạm của vụ MARINKILL.
Sau đó, viên đặc vụ yêu cầu gia đình Elana bước ra ngoài. Cô, mẹ và em trai bước chầm chậm ra bãi cỏ, tay giơ lên cao. Họ bị khám xét và còng tay. Mặc dù không bị đối xử thô bạo, rõ ràng khuôn mặt phẫn nộ của họ cho thấy họ gần như đang phải chịu đựng sự nhục nhã và kinh hoàng ngang với sự tổn thương về thể xác.
Dù vậy, Gillette mới là kẻ phải chịu sự trừng phạt nặng nề nhất không phải là từ FBI, mà vì hắn biết rằng người phụ nữ hắn yêu thương giờ đã mãi mãi rời xa hắn. Cô dường như đã do dự về quyết định chuyển đến New York cùng với Ed nhưng giờ thì máy tính, thứ đã chia cách họ nhiều năm trước đã suýt hủy diệt cả gia đình cô, và việc này, tất nhiên, không thể tha thứ. Giờ thì cô sẽ đến bờ đông cùng anh chàng Ed mẫu mực, lương cao, và trong lòng Gillette, Ellie chỉ còn là những kỉ niệm, giống như file.jpg hay.wav – những hình ảnh và âm thanh sẽ biến mất khỏi trung tâm xử lý của bạn khi bạn tắt nó lúc đêm về.
Những đặc vụ FBI hội ý và gọi rất nhiều cuộc điện thoại, rồi lại hội ý. Họ kết luận rằng cuộc đột kích này quả thực là mệnh lệnh bất hợp pháp. Họ thả mọi người, tất nhiên là ngoại trừ Gillette, dù đã giúp hắn đứng lên và nới lỏng chiếc còng ra một chút.
Elana sải bước đến chỗ chồng cũ. Hắn đứng bất động trước mặt cô, im lặng khi hứng trọn cái tát rất mạnh vào má. Người phụ nữ đó, vẫn gợi cảm và xinh đẹp ngay cả khi tức giận, quay đi mà không nói một lời, giúp mẹ bước lên bậc thang vào nhà. Em trai cô buông lời đe dọa gì đó của một kẻ hai mươi hai tuổi về việc kiện tụng hay tệ hơn thế rồi đi theo mẹ và chị gái, đóng sầm cửa lại.
Bishop đến khi các đặc vụ đang dọn dẹp. Ông bước đến chỗ tay hacker và nói, “Cái công tắc khẩn cấp”.
“Một đống bọt chống cháy.” Gillette gật đầu. “Tôi định nói thế với ông trước khi họ cắt đường điện thoại.”
Bishop gật đầu. “Tôi nhớ ra là cậu từng nhắc đến nó khi ở CCU. Khi cậu nhìn thấy phòng máy chủ lần đầu”
“Có hư hại gì không?”, Gillette hỏi. “Shawn ấy?”
Hắn hy vọng là không. Hắn cực kì tò mò về cỗ máy đó nó hoạt động ra sao, nó có thể làm gì, hệ điều hành nào làm nên trái tim và trí óc của nó.
Nhưng cỗ máy đó không bị hư hại nặng, Bishop kể lại. “Tôi đã xả sạch hai băng đạn vào chiếc hộp đó nhưng cũng chẳng ăn thua gì.” Ông mỉm cười. “Chỉ để lại một vết thương phần mềm.”
Một người đàn ông đậm người bước qua ánh đèn pha về phía họ. Khi ông ta lại gần hơn, Gillette nhận ra đó là Bob Shelton. Viên cảnh sát mặt rỗ chào người đồng sự rồi liếc sang Gillette với vẻ khinh bỉ mọi khi.
Bishop kể cho ông ta mọi chuyện nhưng không nói đến việc đã nghi ngờ Shelton chính là Shawn.
Viên cảnh sát lắc đầu với một nụ cười cay đắng. “Shawn là một chiếc máy tính? Chúa ơi, ai đó nên vứt từng cái máy khốn kiếp này xuống biển.”
“Tại sao ông lúc nào cũng nói thế?”, Gillette gắt lên. “Tôi bắt đầu phát mệt vì chuyện đó rồi.”
“Vì chuyện gì nào?”, Shelton đốp lại.
Không tài nào kiểm soát nổi cơn tức giận trước lối xử sự thô lỗ của ông ta đối với hắn trong những ngày qua, tay hacker lầm bầm, “Ông chì chiết tôi và máy tính mỗi khi có cơ hội. Nhưng thật khó tin khi đó lại là cách hành xử của một người có một ổ máy winchester giá cả nghìn đô trong phòng khách nhà mình đấy”.
“Một cái gì?”
“Khi chúng tôi đến nhà ông, tôi đã nhìn thấy chiếc ổ máy chủ đó trong phòng khách”
Đôi mắt viên cảnh sát lóe lên. “Thứ đó là của con trai tôi”, ông gầm gừ. “Tôi đang định vứt nó đi. Cuối cùng tôi cũng quyết định dọn dẹp phòng nó, thoát khỏi tất cả những thứ liên quan đến máy tính của nó. Vợ tôi lại không muốn tôi vứt đi bất cứ thứ gì. Chính vì thế mà chúng tôi cãi nhau.”
“Cậu ấy say mê máy tính phải không, con trai ông?”, Gillette hỏi, nhớ lại rằng cậu ta đã chết vài năm trước.
Lại một nụ cười cay đắng. “Ồ, phải rồi, nó rất say mê máy tính. Nó dành hàng giờ đồng hồ trên mạng. Tất cả những gì nó muốn làm là hack. Cho đến khi một nhóm trên mạng phát hiện nó là con trai của một cảnh sát và nghĩ rằng nó đang tìm cách chỉ điểm chúng. Chúng đã đi theo thằng bé. Đăng đủ các thứ bẩn thỉu về nó lên Internet – rằng nó là gay, có tiền án, từng lạm dụng trẻ em… Chúng đột nhập vào máy tính trường nó và làm cho có vẻ như nó đã tự thay đổi điểm của mình. Khiến nó bị đình chỉ. Chúng gửi cho con bé mà nó đang hẹn hò một email tục tĩu dưới tên nó. Vì thế mà con bé chia tay nó. Vào hôm xảy ra chuyện đó, nó đã uống say và đâm vào một trụ trên đường cao tốc. Có lẽ đó là một tai nạn hoặc có thể nó đã tự tử. Dù thế nào thì chính máy tính đã giết chết nó.”
“Tôi rất tiếc”, Gillette nhẹ nhàng nói.
“Tiếc cái mẹ gì.” Shelton bước lại gần tay hacker hơn, cơn giận dữ của ông ta không hề nguôi ngoai. “Đó là lý do tại sao tôi xung phong nhận vụ này. Tôi nghĩ tên tội phạm này có thể chính là một trong những đứa thuộc băng đó. Và cũng vì thế mà hôm trước tôi lên mạng, cũng để kiểm tra xem cậu có phải là một trong số chúng không.”
“Không, không phải tôi. Tôi không đời nào làm thế với ai. Đó không phải là lý do tôi hack.”
“Ồ, cậu cứ việc nói thế. Nhưng cậu cũng tồi tệ như bất kỳ kẻ nào trong bọn chúng, khiến cho con trai tôi tin rằng những chiếc hộp nhựa chết tiệt này là cả thế giới. Chúng chỉ là rác rưởi. Cuộc sống không nằm ở đó.” Ông tóm lấy áo Gillette. Tay hacker không phản ứng, chỉ nhìn thẳng vào khuôn mặt đang hóa khùng của ông ta. Shelton quát lên, “Cuộc sống là ở đây này! Là máu, là thịt những con người… gia đình cậu, con cái cậu.. Giọng ông lạc đi, đôi mắt giàn giụa nước. “Đó mới là cuộc sống thực.”
Shelton đẩy tay hacker ra, lấy tay lau mắt. Bishop bước đến và đặt tay lên cánh tay ông. Nhưng Shelton quay đi rồi biến mất trong đám đông cảnh sát và đặc vụ.
Gillette cảm thấy thương cho người đàn ông tội nghiệp nhưng hắn không ngăn nổi suy nghĩ rằng máy tính cũng là thật, Shelton. Chúng ngày càng trở thành một phần của cuộc sống máu thịt thường nhật, và điều đó sẽ không bao giờ thay đổi. Câu hỏi mà chúng ta phải đặt ra không phải là bản thân sự thay đổi này tốt hay xấu, mà chỉ đơn giản là, chúng ta sẽ trở thành người như thế nào khi bước qua màn hình để vào Miền xanh thẳm vô định?
Chỉ còn lại một mình, viên thám tử và tay hacker đứng đối mặt nhau. Bishop để ý áo mình đã bị tuột. Ông nhét áo vào quần rồi gật đầu về phía hình xăm cây cọ trên cẳng tay Gillette. “Có thể cậu muốn xóa thứ đó đi đấy. Tôi không nghĩ nó có ích gì cho cậu, ít nhất là con chim bồ câu kia. Cái cây thì cũng không tệ lắm”
“Đó là chim mòng biển”, tay hacker đáp. “Nhưng giờ ông có nhắc đến nó rồi, Frank… sao ông không thử một cái.”
“Cái gì?”
“Một hình xăm.”
Viên thám tử định nói gì đó, nhưng rồi chỉ nhướng một bên mày. “Cậu biết không, có lẽ tôi sẽ thử.”
Rồi Gillete cảm thấy hai cánh tay mình bị ghì từ đằng sau. Những cảnh sát bang đã đến, rất đúng lịch hẹn, để đưa hắn trở lại San Ho.