Ngay khi rời khỏi đảo Roosevelt, Tyler Reinke và Warren Peters quay thẳng một mạch về NIC. Hai tên giao lại mảnh thư “tuyệt mệnh” để đối chiếu với mẫu chữ viết tay của Patrick Johnson và kiểm tra tìm dấu vân tay. Chúng chỉ thị cho phòng thí nghiệm là có thể có những dấu vân tay ẩn sâu trên mảnh giấy, giúp loại trừ khả năng đây là một vụ tự tử. Đó là những gì chúng nói, nhưng, tất nhiên, đó không phải là ý định thật sự của chúng. Nếu có bất kỳ nhân chứng nào đêm qua đã chạm vào mảnh giấy và dấu vân tay này lại có trong cơ sở dữ liệu ở đâu đó, Peters và Reinke sẽ có cơ hội vàng để thắt chặt những đầu mối còn lỏng lẻo.
Sau đó, chúng lái xe tới Georgetown, đỗ xe lại và bắt đầu bước về phía bờ sông.
“Bọn chúng vẫn chưa thò mặt ra,” Peters nói. “Nếu chúng làm thế hẳn chúng ta đã biết ngay.”
“Như thế có nghĩa là chúng ta cũng dễ thở đôi chút,” Reinke trả lời.
“Theo cậu thì chúng nhìn thấy những gì rồi?”
“Chúng ta hãy tính đến tình huống tồi tệ nhất và giả định chúng những gì nhìn thấy đủ để nhận mặt chúng ta trong danh sách tình nghi của cảnh sát.”
Peters ngẫm nghĩ một lát. “Được rồi, chúng ta hãy giả sử rằng bọn chúng chưa khai báo với cảnh sát những gì chúng nhìn thấy vì chúng đã ở trên hòn đảo để làm việc gì đó phi pháp, hoặc không thì là chúng sợ hãi vì một lý do nào đó.”
“Cậu đã ngồi ở đuôi chiếc xuồng cao su. Cậu nhìn thấy những gì?”
“Sương mù dày đặc quá nên tôi không nhìn rõ lắm. Tôi mà nhìn thấy được thì chúng đã không còn là rắc rối.”
“Loại thuyền mà chúng dùng thì sao?”
“Bằng gỗ đã cũ và đủ dài để chở ít nhất bốn người.”
“Đó là số người cậu nhìn thấy à?”
“Chỉ hai, hoặc có thể là ba. Tôi không thực sự chắc chắn. Có thể tôi đã bắn bị thương một tên. Tôi nghĩ là tôi có nghe thấy tiếng ai đó thét lên. Một tên đã lớn tuổi. Tôi nhớ là có nhìn thoáng một bộ râu quai nón màu trắng. Quần áo rất rách rưới.”
“Vô gia cư?”
“Chắc thế. Đúng rồi, có lẽ là thế thật.”
“Giờ đây chúng ta có cảnh sát, FBI và Cơ quan Mật vụ để mà lo lắng.”
“Chúng ta đã biết trước là thế rồi mà,” Peters trả lời. “Một vụ án mạng bao giờ chẳng được điều tra.”
“Nhưng kế hoạch ban đầu không tính đến khả năng có nhân chứng. Cậu nghĩ thế nào về tay Ford này?”
“Hắn không phải trẻ con đâu, nên có lẽ hắn biết cách làm thế nào cho khôn ngoan nhất. Chúng ta sẽ tìm hiểu thêm về hắn và cộng sự của hắn sau. Tôi thấy lo lắng hơn về bọn FBI.” Khi đi đến bờ sông, Reinke nói, “Chúng ta biết là bọn chúng đi về phía này. Sáng nay tôi đã xem xét qua bờ sông một lượt và không tìm thấy chiếc thuyền, nhưng nếu có chắc chắn nó phải ở đây. Tôi sẽ đi về phía Bắc, còn cậu về phía Nam. Nếu phát hiện thấy điều gì thì gọi điện nhé.”
Hai tên tách ra theo hai hướng khác nhau.
Cuối cùng thì vợ chưa cưới của Patrick Johnson cũng ngừng nức nở để trả lời một vài câu hỏi thông thường do Alex và Simpson đặt ra, hai người ngồi đối diện người phụ nữ đang suy sụp trong phòng khách của cô ta. Người của FBI cũng đã ghé qua để thẩm vấn, và Alex nghĩ là đặc vụ Lloyd đã thể hiện thái độ không được ân cần cho lắm. Anh bèn sử dụng cách tiếp cận nhẹ nhàng hơn.
Anne Jeffries sống trong một căn hộ một phòng ngủ ở Springfield, Virginia, nơi mà khoản tiền một nghìn tám trăm đô la tiền thuê nhà mỗi tháng mang lại cho bạn không nhiều nhặn lắm ngoài mặt bằng một nghìn foot vuông, một phòng ngủ duy nhất và một toilet. Người phụ nữ có dáng người tầm thước và hơi mũm mĩm, với bộ mặt phì phị đi kèm với những đường nét rất nhỏ. Cô ta có mái tóc màu đen dài, hàm răng đã được tẩy trắng đến lóa mắt.
“Lẽ ra đám cưới của chúng tôi sẽ được tổ chức ngày mồng một tháng Năm sang năm,” Jeffries nói. Cô ta ngồi thẫn thờ trong bộ quần áo thể thao nhăn nhúm và mái tóc bù xù, khuôn mặt không trang điểm và một đống khăn giấy Kleenex đã sử dụng vứt ngay dưới chân.
“Vậy là không có vấn đề nào mà cô không được biết?” Alex hỏi.
“Hoàn toàn không,” cô ta trả lời. “Chúng tôi đang rất hạnh phúc bên nhau. Công việc của tôi đang tiến triển rất tuyệt vời.” Tuy nhiên, mỗi lời khẳng định của cô ta lại nghe giống như một câu hỏi.
“Công việc của cô là gì?” Simpson hỏi.
“Tôi là giám đốc phát triển của một tổ chức chăm sóc y tế phi lợi nhuận có trụ sở ở Old Town Alexandria. Tôi đã làm ở đó được khoảng hai năm. Đó là một vị trí rất tuyệt vời. Và Patrick cũng yêu công việc của anh ấy.”
“Vậy là anh ấy có kể về công việc cho cô nghe?” Alex hỏi.
Jeffries hạ chiếc khăn giấy của mình xuống. “Không, thật ra cũng không hẳn. Ý tôi là tôi biết anh ấy làm việc cho Cơ quan Mật vụ, hoặc gì đó đại loại. Tôi biết anh ấy không phải là một đặc vụ, kiểu như hai người. Nhưng anh ấy không bao giờ kể về những gì anh ấy làm hoặc thậm chí là làm ở đâu. Nó vẫn từng là một câu chuyện đùa giữa hai chúng tôi, anh chị biết đấy, kiểu chuyện nếu anh ấy kể với tôi, anh sẽ phải giết tôi ấy mà. Lạy Chúa, thật là một câu nói đùa ngu xuẩn.” Mảnh khăn giấy lại quay trở về vị trí, và đôi mắt lại giàn giụa nước.
“Vâng, quả là một câu nói đùa ngu ngốc,” Alex đồng tình. “Chắc chắn là cô biết chồng chưa cưới của cô được tìm thấy trên đảo Roosevelt.”
Jeffries hít một hơi dài. “Đó là nơi chúng tôi hẹn hò lần đầu tiên. Đó là một buổi picnic. Tôi vẫn còn nhớ chính xác loại đồ ăn tôi mang theo và loại rượu vang anh ấy mang đến.”
“Vậy có thể anh ấy đã tự tử ở nơi hai người hẹn hò lần đầu tiên?” Simpson hỏi. “Điều có thể mang ý nghĩa biểu tượng.” Cô và Alex thoáng đưa mắt nhìn nhau.
“Chúng tôi không hề có vấn đề gì hết!” người phụ nữ thốt lên, cô ta đã cảm nhận được sự nghi ngờ của họ.
“Có thể là từ quan điểm của cô thì là không,” Simpson với giọng lạnh lùng. “Nhiều khi con người ta cứ tưởng mình biết tất cả nhưng hóa ra lại chẳng biết gì hết. Thực tế là một chai whisky và một khẩu súng được tìm thấy với dấu vân tay của anh ấy.”
Jeffries đứng bật dậy và đi đi lại lại trong căn phòng nhỏ. “Nghe này, không thể nào có chuyện Patrick đang sống một cuộc đời hai mặt như thế được.”
“Con người ta ai cũng có bí mật,” Simpson khăng khăng. “Và tự tử đúng nơi hai người đã có buổi hẹn hò đầu tiên, hừm…? Có thể đó không chỉ là sự trùng hợp.”
Jeffries lồng lộn vòng quanh và trừng trừng nhìn Simpson. “Không phải Pat. Anh ấy không thể có những bí mật có thể khiến anh ấy phải mất mạng như thế được.”
“Nếu cô mà biết, thì sao có thể gọi đó là những bí mật nữa, đúng không nào?” Simpson nói.
“Trong thư tuyệt mệnh của mình, anh ấy nói là rất xin lỗi,” Alex chen vào, vừa ném cho Simpson một cái lườm giận dữ. “Cô có biết anh ấy xin lỗi về chuyện gì không?”
Jeffries rơi phịch trở lại xuống ghế của mình. “FBI không hề kể cho tôi chi tiết đó.”
“Họ không có trách nhiệm phải cho cô biết, nhưng tôi thì nghĩ là có thể cô sẽ muốn biết. Cô có biết anh ấy viết như vậy là có ý gì không?”
“Không.”
“Anh ấy có tỏ ra trầm cảm hay này khác không? Có thay đổi nào về cảm xúc không?” Alex hỏi.
“Chẳng có gì thể hiện như vậy cả.”
“Khẩu súng mà anh ấy sử dụng là một khẩu ổ quay Smith & Wesson cỡ 22. Nó được đăng ký tên anh ấy. Cô đã bao giờ nhìn thấy nó chưa?”
“Chưa, nhưng tôi biết là anh ấy có mua một khẩu súng. Trước đó đã có vài vụ đột nhập quanh khu anh ấy sống. Anh ấy mua nó để tự vệ. Tôi rất ghét súng. Tôi nghĩ sau khi chúng tôi kết hôn, tôi sẽ bắt anh ấy phải bỏ nó đi.”
“Lần cuối cùng cô nói chuyện với anh ấy là khi nào?” Alex hỏi.
“Chiều qua. Anh ấy nói sẽ gọi lại cho tôi sau nếu có cơ hội. Nhưng anh ấy đã không gọi.”
Cô ta có vẻ như sắp òa lên khóc, vì vậy Alex vội vàng nói. “Cô có biết dạo này công việc của anh ấy thế nào không? Bất kỳ điều gì mà có thể anh ấy đã đề cập, dù chỉ là thoáng qua thôi?”
“Tôi đã nói với anh rồi, anh ấy không bao giờ nói chuyện công việc với tôi.”
“Không có vấn đề tiền bạc, bạn gái cũ, những chuyện đại loại như vậy chứ?”
Cô ta lắc đầu.
“Vậy tối qua cô làm gì trong khoảng thời gian từ mười một giờ đến hai giờ sáng?” Simpson hỏi.
Jeffries trừng trừng nhìn cô với ánh mắt lạnh như hóa đá. “Điều đó có hàm ý gì không?”
“Tôi nghĩ câu hỏi rất đơn giản, thẳng thắn.”
“Các người đã nói Patrick tự sát, vậy thì việc tôi ở đâu có quan trọng gì chứ?”
Alex chen vào. Càng lúc anh càng thấy khó chịu với kỹ thuật thẩm vấn của cộng sự. “Về mặt thủ tục, đây là một vụ án mạng, có thể bao gồm bất kỳ chuyện gì từ tự tử đến ám sát. Chúng tôi chỉ đang xác định vị trí của tất cả những người có liên quan. Chúng tôi cũng sẽ hỏi rất nhiều người khác chính câu hỏi đó. Đừng cố hiểu thêm bất kỳ điều gì ngoài ý nghĩa chính đó ra.”
Vẻ thách thức trên mặt của Jeffries từ từ biến mất. “Hừ, tôi rời khỏi chỗ làm lúc sáu rưỡi. Giao thông, như mọi khi, thật là khủng khiếp. Tôi mất cả một tiếng mười phút mới bò được vài dặm. Tôi gọi vài cuộc điện thoại, ăn qua loa một chút và quay trở lại Old Town để gặp người phụ nữ đang may áo cưới cho tôi.” Nói đến đây cô ta dừng lại và buột ra một tiếng nức nở. Alex chìa cho cô ta một tờ khăn giấy mới và nhấc cốc nước cô ta đã tự rót cho mình trước đó lại gần cô ta hơn. Cô ta uống một hơi từ cốc nước và tiếp tục. “Tôi xong việc với bà ta khoảng lúc chín rưỡi. Lúc đó tôi nhận được điện thoại của một người bạn gái sống ở Old Town và chúng tôi gặp nhau uống một chút ở quán Union Street. Sau đó tôi về nhà. Đến nửa đêm thì tôi đi ngủ.”
“Tên bạn cô là gì?” Simpson hỏi, và ghi vào sổ.
Hai đặc vụ đứng dậy ra về, nhưng Jeffries ngăn họ lại.
“Thi… thi thể của anh ấy. Họ không cho tôi biết là nó ở đâu.”
“Tôi nghĩ chắc lúc này nó đang được để ở nhà xác của D.C,” Alex khẽ nói.
“Liệu tôi có thể… ý tôi là liệu tôi có thể tới nhìn anh ấy không?”
“Cô không phải làm như vậy đâu. Họ đã xác nhận đúng là anh ấy rồi,” Simpson nói thêm.
“Ý tôi không phải là như thế. Tôi… tôi chỉ muốn được nhìn thấy anh ấy.” Cô ta ngừng lại và nói tiếp. “Anh ấy, anh ấy có bị biến dạng khủng khiếp không?”
Alex trả lời, “Không. Tôi sẽ xem liệu tôi có thể làm gì. Mà nhân tiện, gia đình anh ấy có ở gần đây không?”
“Họ sống ở California. Tôi đã nói chuyện với họ; họ đang bay tới đây cùng với em trai của Pat.” Cô ta ngước lên nhìn anh. “Chúng tôi đã từng rất hạnh phúc bên nhau.”
“Chắc chắn là như thế rồi,” Alex nói và bước ra khỏi cửa cùng với Simpson.
Ra đến ngoài, anh quay ngoắt lại đối mặt với cộng sự của mình. “Vậy ra đó là cái thứ chết tiệt mà cô gọi là kỹ thuật thẩm vấn hiệu quả đấy hả?”
Simpson nhún vai. “Tôi là cớm xấu còn anh là cớm tốt. Nó có tác dụng ra phết đấy chứ. Có lẽ cô ta nói thật. Và cô ta chẳng biết gì hết.”
Alex đang định trả lời thì điện thoại của anh rung lên.
Anh chăm chú nghe khoảng một phút rồi quay lại nhìn Simpson. “Chúng ta đi nào.” Anh bắt đầu cắm cúi bước đi.
“Đi đâu?” cô hỏi, và hớt hải chạy đuổi theo anh.
“Tay Lloyd ở FBI vừa gọi. Họ nghĩ rằng họ vừa phát hiện ra Patrick Johnson xin lỗi về chuyện gì.”