Bí Mật Núi Sát Nhân

CHƯƠNG 22



Tại sân bay trực thăng của NIC, Gray vừa bước lên chiếc trực thăng Sikorsky VH-60N. Đây cũng chính là loại mà Tổng thống sử dụng được gọi là Marine One, mặc dù trong thời gian tới nó sẽ được thay thế bằng một phiên bản do Lockheed Martin chế tạo. Gray thường đi bằng chiếc Sikorsky này tới Nhà Trắng để tham dự những cuộc họp với Brennan, khiến cho một số nhân vật giấu tên đã cạnh khóe đặt cho nó biệt danh là “Marine One rưỡi”. Tuy nhiên, có một sự khác biệt rõ ràng về cách thức Gray và Brennan đi lại bằng trực thăng. Khi Tổng thống lên đường từ Căn cứ Không quân Andrews, Trại David, hay bất kỳ nơi nào khác, luôn có ba chiếc VH-60 giống hệt nhau trong đoàn. Hai chiếc đóng vai trò chim mồi, khiến cho bất kỳ kẻ ám sát nào trang bị tên lửa đất đối không cũng chỉ có cơ hội một trong ba để bắn trúng mục tiêu dự định của hắn. Ở góc độ này thì Carter Gray chỉ có một chiếc thôi. Xét cho cùng, có cơ man nào là bộ trưởng trong nội các, nhưng chỉ có đúng một Tổng thống.
Theo truyền thống, chỉ có chiếc Marine One mới được hạ cánh xuống khuôn viên Nhà Trắng. Nhưng chính Brennan là người cho phép Gray được đi lại bằng cách này, trước sự phản đối quyết liệt của Cơ quan Mật vụ. Cách này giúp cho Gray tránh được quãng thời gian khổ sở hàng ngày đi đi về về từ Hạt Loudoun và thời gian của tay trùm tình báo thì vô cùng quý giá. Tuy vậy, vẫn có những ý kiến phản đối từ phía Cơ quan Mật vụ. Kể cũng dễ hiểu, họ không muốn nhìn thấy bất kỳ thứ gì bay đến số 1600 Đại lộ Pennsylvania trừ khi trên đó có Tổng thống.
Với tốc độ 150 hải lý một giờ, hành trình bằng trực thăng diễn ra thật nhanh chóng và yên ổn, mặc dù Gray bao giờ cũng quá bận bịu để có thể nhận thấy điều đó. Ông ta rảo bước qua khuôn viên của Nhà Trắng với ý thức rất rõ ràng rằng những tay súng chống bắn tỉa bố trí trên khắp các mái nhà xung quanh đang hướng kính ngắm của họ vào cái hộp sọ to bự của ông ta. Vào trong Cánh Tây, Gray gật đầu chào những người mà ông ta biết. Cho đến năm 1902, vẫn còn những gian nhà kính được dựng lên ở khoảnh đất này. Đó là khi Teddy Roosevelt cuối cùng cũng quyết định rằng ông cần có một chốn riêng tư, tránh xa vô số các con của mình cùng cơ man nào là những con thú cưng của chúng, nhằm thực hiện một cách suôn sẻ công việc của ông trên cương vị người lãnh đạo đất nước. Người kế nhiệm ông, Tổng thống William Taft béo ục ịch, còn cho mở rộng thêm Chái Tây và biến Phòng Bầu dục trở thành một biểu tượng cố định trong cuộc sống của tất cả các Tổng thống tương lai.
Những chuyến viếng thăm hàng ngày của Gray đã được lên lịch trước và thông qua. Không ai được vào Phòng Bầu dục mà không báo trước, kể cả Đệ nhất Phu nhân. Bao giờ Brennan cũng tiếp Gray trong Phòng Bầu dục, chứ không phải Phòng Roosevelt bên cạnh, nơi ông ta vẫn thường tiếp khách và cấp dưới của mình.
Brennan ngẩng mặt lên khỏi chiếc bàn làm việc nặng một nghìn ba trăm pound của mình, được làm từ gỗ của con tàu HMS Rescolute của Anh. Những người săn cá voi của Mỹ đã phát hiện ra con tàu này sau khi nó bị mắc kẹt trong băng và bị thủy thủ đoàn bỏ lại. Con tàu sau đó được chính phủ Mỹ cho sửa sang lại và gửi trả về Anh như một cử chỉ thiện chí. Nữ hoàng Victoria đáp lễ bằng cách gửi chiếc bàn này làm quà tặng cho Tổng thống Rutherford B. Hayes. Sau này, Chiếc bàn Rescolute 1, như người ta vẫn gọi nó, đã được tất cả các Tổng thống khác sử dụng, trừ một khoảng thời gian được để ở Viện Smithsonian.
Gray đã cảnh giác và tập trung hết sức từ khi ông ta bước chân vào trong Chái Tây. Ông ta đã xem tin tức trên mạng về cái chết của Patrick Johnson. Chiều hôm đó lại có thêm nhiều thông tin được tìm ra. Ông ta đã xem nốt những thông tin cuối cùng trong số đó trên hành trình ngồi trực thăng đến đây. Gray cũng đã nhận được báo cáo vắn tắt của FBI bao gồm cả việc phát hiện ra chỗ giấu ma túy ở nhà của Johnson. Ông ta cũng biết có hai đặc vụ là Alex và Simpson của Cơ quan Mật vụ dính dáng đến cuộc điều tra. Khi nghe nhắc đến tên của Simpson, ông ta cho phép mình nở một nụ cười hiếm hoi. Đó có thể sẽ là con át chủ bài của ông ta khi ván bài đi đến hồi kết, trong trường hợp ông ta cần đến.
Như một điều dễ hiểu, Gray có tai mắt ở trong Nhà Trắng và đã được cảnh báo rằng Brennan đang rất lo lắng về chuyện của Johnson và những tác động tiêu cực có khả năng xảy ra đến chiến dịch tái tranh cử của ông ta. Vì vậy, Gray không để cho sếp của mình mở miệng nói về vấn đề đó trước.
Khi hai người vừa ngồi xuống đối diện nhau, Gray nói, “Thưa ngài Tổng thống, trước khi chúng ta đi vào phần thông báo tình hình hàng ngày, tôi muốn đề cập đến sự vụ không hay là cái chết của Patrick Johnson trên đảo Roosevelt.”
“Tôi lấy làm ngạc nhiên là ông chưa hề gọi điện để thông báo về chuyện đó, Carter.” Có vẻ một vẻ hằn học trong giọng nói của ông ta mà Gray hiểu nhưng không hề thích một chút nào.
“Tôi muốn nắm thật chắc chắn và đầy đủ các dữ kiện trước khi tôi thông báo, thưa ngài. Điều cuối cùng tôi muốn là làm lãng phí một chút thời gian của ngài.”
“Chắc chắn ông sẽ không phải là người đầu tiên làm lãng phí thời gian của tôi hôm nay đâu,” Brennan hậm hực.
Đây là Tổng thống, và mình phục vụ theo ý muốn của ông ta, Gray tự nhắc nhở mình.
Gray thông báo cho Tổng thống những thông tin cơ bản về tình hình, những thông tin mà chắc chắn ông ta đã biết rồi. Khi Gray đề cập đến việc phát hiện ra ma túy, Brennan giơ tay lên.
“Có người nào khác dính dáng đến vụ này không?” ông ta lạnh lùng hỏi.
“Câu hỏi rất hay, thưa ngài Tổng thống, và ngay chính tôi cũng chưa nhận được câu trả lời thích đáng. Đích thân tôi sẽ tiến hành một cuộc điều tra nội bộ về vấn đề này, với sự hỗ trợ, theo đề nghị của tôi, của bên FBI.” Phải dây dưa đến FBI là điều cực kỳ khó chịu đối với Gray, nhưng chẳng thà ông ta tự đề xuất còn hơn là để người khác làm việc đó.
“Carter, nếu FBI cũng tham gia vào vụ này, ông phải để cho họ hành động tự do. Đừng có tìm cách giấu giếm điều gì đấy.”
“Tôi sẽ không làm bất kỳ điều gì cản trở họ. Tuy nhiên đến thời điểm này dường như vụ việc không có tiến triển gì thêm. Điều đó có nghĩa là, nếu như Johnson buôn bán ma túy, thì điều đó hoàn toàn không dính dáng gì đến công việc của anh ta ở NIC.”
Tổng thống lắc đầu quầy quậy. “Chúng ta chưa thể nào kết luận như vậy được. Chính xác thì anh ta làm gì cho anh?”
“Anh ta phụ trách những file tình báo điện tử của chúng tôi chứa các thông tin cơ bản về những nghi can khủng bố và các cá nhân cũng như tổ chức đối tượng khác, cả những kẻ khét tiếng và những tên đã bị vô hiệu hóa hoặc tiêu diệt. Trong thực tế chính Johnson tham gia vào việc thiết kế hệ thống này.”
“Nhưng thông tin đó có đáng bán không?”
“Cũng khó mà có chuyện đó. Đó chỉ là những thông tin cơ bản. Phần lớn những thông tin này đều có trên trang web công khai của chúng tôi. Ngoài ra cũng có những thông tin mật, như dấu vân tay, mẫu ADN, nếu như có thể lấy được, đại loại như vậy. Tuy nhiên, những file mà Johnson xử lý đều không chứa bất kỳ tin tình báo cụ thể nào mà chúng ta đã thu thập được để hỗ trợ chúng ta trong việc bắt giữ đối tượng đó.”
Tổng thống gật đầu, ngả người ra sau ghế và xoa một vòng quanh cổ. Ngồi lì ở bàn làm việc suốt từ bảy giờ sáng, ông ta đã dồn lượng công việc tương đương với mười bốn tiếng đồng hồ vào thành tám tiếng, và ông ta có cả một buổi chiều phía trước và sau đó là một bữa tối cấp nhà nước. Rồi tiếp đến ngày hôm sau là chuyến đi tới miền Trung vận động cho một chiến dịch tranh cử mà ông ta đã nắm chắc phần thắng nhưng do bản tính quá đa nghi, ông ta không thể lơ là mất cảnh giác. “Nói thẳng ra nhé, Carter, tôi hoàn toàn không hài lòng chút nào với vụ này. Điều cuối cùng tôi muốn nói ngay lúc này là đây là một vụ bê bối chết tiệt.”
“Tôi sẽ làm tất cả trong thẩm quyền của mình để ngăn cản điều đó xảy ra, thưa ngài.”
“Hừ, lẽ ra ông quản lý chặt nhân viên hơn một chút nữa thì có phải tốt không,” Tổng thống trách móc.
“Tôi hoàn toàn đồng ý với điều đó.” Gray ngừng lại trong giây lát rồi nói thêm, “Thưa ngài, rõ ràng là chúng ta không thể để động thái này ảnh hưởng đến công việc chính của mình.”
Brennan tỏ ra ngơ ngác, “Lại còn thế nào nữa?”
“Như ngài đã biết, giới truyền thông luôn có cách dựng chuyện từ chỗ chẳng có gì. Đó là một cách rất tốt để bán báo, nhưng chưa chắc đã tốt cho an ninh quốc gia.”
Brennan nhún vai, “Đó là lãnh địa của giới truyền thông rồi, Carter. Đó là điều bất khả xâm phạm.”
Gray cúi người về phía trước. “Tôi không có ý định phản bác. Nhưng chúng ta có thể làm điều gì đó về những chuyện rò rỉ, và cũng như về nội dung và thời điểm tiết lộ thông tin. Ngay lúc này thì giới truyền thông biết nhiều không kém gì chúng ta. Họ sẽ đưa tin về chuyện này, và NIC sẽ ra một tuyên bố chính thức về vấn đề này. Tôi nghĩ ở thời điểm hiện tại thì tất cả đều ổn, nhưng chắc chắn đó không phải là lợi ích tốt nhất của chúng ta khi thấy sứ mệnh của NIC đi chệch hướng vì một chuyện như thế này.”
Ông ta lại ngừng nói và rồi tuôn ra những câu mà ông ta đã tập luyện thuần thục trong thời gian ngồi trực thăng tới đây. “Chỉ có một vài cách có thể khiến cho ngài bị tổn thương về mặt chính trị, thưa ngài. Và lúc này những đối thủ của ngài đang tuyệt vọng đến nỗi họ sẽ chộp lấy bất kỳ thứ gì để tấn công ngài. Trong tình trạng tuyệt vọng đó họ có thể coi đây là một cơ hội như vậy. Về mặt lịch sử, chiến lược như vậy đã từng có tiền lệ thành công. Nói một cách thẳng thừng, chúng ta không được để cho họ sử dụng vụ này để đánh bại ngài vào tháng Mười một. Bất kể sự thật có là gì đi nữa, nó cũng không thể quan trọng đến mức ngăn ngài giành chiến thắng trong nhiệm kỳ thứ hai.”
Brennan ngẫm nghĩ về điều này một hồi lâu. Cuối cùng, ông ta nói, “Được rồi, cùng nhau chúng ta sẽ kiểm soát thật chặt giới truyền thông. Ý tôi là xét cho cùng thì đây đúng là vấn đề an ninh quốc gia. Và nếu như ông gặp bất kỳ tên bép xép nào ở FBI hay cơ quan khác, hãy cho tôi biết ngay lập tức.” Ông ta ngập ngừng và rồi nói tiếp, vẫn cái giọng nam trầm chính trị gia mê hoặc của mình. “Ông nói đúng, an ninh của đất nước này không thể bị ảnh hưởng bởi việc một gã nào đó bán ma túy ngoài giờ làm việc.”
Gray mỉm cười, “Chắc chắn rồi.” Ơn Chúa năm nay lại là năm bầu cử.
Brennan bước tới bàn làm việc của mình và nhấn nút điện thoại nội bộ. “Gọi Bộ trưởng Decker tới đây.”
Gray không giấu nổi vẻ ngạc nhiên khi nghe thấy, “Decker ư?”
Brennan gật đầu. “Chúng ta cần thảo luận về tình hình Iraq.”
Một phút sau Decker bước vào. Ông ta trạc ngoài năm mươi tuổi với mái tóc màu xám cắt cua rất sát, nét mặt ưa nhìn và thân hình gọn gàng nhờ việc chạy năm dặm mỗi ngày bất kể ông ta đang ở đâu trên thế giới này. Là một người góa vợ, Decker được xem là một trong những người đàn ông độc thân có giá nhất thành phố này. Mặc dù chưa bao giờ phục vụ trong quân đội, ông ta đã bắt đầu sự nghiệp trong ngành công nghiệp quốc phòng, thăng tiến dần dần và kiếm được một gia tài kếch sù trước khi nhảy sang lĩnh vực chính trị. Sự thăng tiến của ông ta trong lĩnh vực này cũng nhanh chóng không kém, gồm cả những nhiệm kỳ làm Bộ trưởng Hải quân và Thứ trưởng Bộ Quốc phòng. Ông ta hội tụ tất cả những gì tượng trưng cho một chính trị gia ở D.C. – khôn ngoan, ăn nói lưu loát, tàn nhẫn, tham vọng và được trọng vọng – và Gray căm ghét ông ta. Trên cương vị Bộ trưởng Quốc phòng, Decker lãnh đạo Lầu Năm Góc, bộ phận sử dụng phần lớn tất cả những đồng đô la dành cho tình báo, một khoản ngân sách mà về danh nghĩa là do Gray quản lý. Vì vậy, trong khi trước dư luận, Decker luôn tỏ ra hợp tác với Gray và nói tất cả những điều đúng đắn, thì Gray cũng biết rõ là ở sau cánh gà Decker lại luôn tìm cách phá bĩnh và đâm sau lưng ông ta bất kỳ lúc nào có cơ hội. Ông ta cũng là đối thủ chính của Gray trong việc lấy lòng Tổng thống.
Decker mở đầu cuộc thảo luận bằng cung cách hoạt bát mọi khi của mình. “Giới lãnh đạo Iraq đã thể hiện quan điểm rất rõ ràng rằng họ muốn chúng ta rút đi trong thời gian sớm nhất. Tuy nhiên, ở đó vẫn còn rất nhiều vấn đề, thậm chí còn phức tạp hơn cả việc những người Kurd tự thành lập nước cộng hòa của riêng mình. Quân đội Iraq và các lực lượng an ninh đơn giản là chưa sẵn sàng. Xét ở những góc độ quan trọng thì có thể họ sẽ không bao giờ sẵn sàng cả. Nhưng đất nước đó ngày càng trở nên chán nản với sự có mặt của chúng ta. Và giờ đây ngay cả những người Iraq cũng đã công khai bày tỏ quan điểm rằng Israel phải bị tiêu diệt, tiếp bước đường lối cứng rắn từ người đồng minh mới của họ là Syria. Đó là một hoàn cảnh bấp bênh nhưng chúng ta cũng khó mà phản bác được vì đây là quan điểm của một chính phủ được bầu lên một cách dân chủ.”
“Chúng tôi biết tất cả những điều này rồi, Joe,” Gray sốt ruột nói. “Và những thành viên đảng Baath đang đàm phán với giới lãnh đạo nhằm quay lại nắm quyền lực để đổi lại việc chấm dứt bạo lực,” ông ta vừa bổ sung, vừa nhìn thẳng về phía Tổng thống.
Brennan gật đầu. “Nhưng làm sao chúng ta có thể rời khỏi Iraq theo cách đó được? Điều cuối cùng chúng ta muốn là Syria kết bè cánh với Iraq, và với đám tay chân của Hussein quay lại nắm quyền. Với các nhóm Sharia và Hezbollah đóng trụ sở ở Syria, sớm muộn chúng ta cũng sẽ thấy sự hiện diện của chúng ở Iraq và còn xa hơn thế,” Brennan nói thêm, ám chỉ đến hai tổ chức khủng bố bài Israel. “Vào những năm 1920, nước Pháp đã cắt một phần bờ biển của Syria để thành lập ra Lebanon. Syria vẫn luôn muốn giành lại vùng đất này và có thể liên kết với Iraq để làm như vậy. Và rồi sau đó có thể họ sẽ theo đuổi Cao nguyên Golan, phát động một cuộc chiến với Israel. Điều đó có thể gây mất ổn định toàn khu vực còn hơn cả tình hình hiện tại.”
Gray nói, “Hừm, nếu một nước khác tới đây và cứ thế xẻo mất New England rồi đơn phương thành lập một nước khác với mảnh đất đó, chắc chúng ta cũng phẫn nộ không kém phải không, thưa ngài Tổng thống?”
Decker chen vào, “Ngoài các thành viên đảng Baath, còn có các nhóm Hồi giáo cực đoan trong cơ quan lập pháp Iraq đang lớn mạnh dần. Nếu chúng giành được quyền kiểm soát, chúng sẽ trở nên nguy hiểm với nước Mỹ hơn cả Sadam Hussein trước kia. Nhưng chúng ta cũng đã cam kết với người dân Iraq rằng chúng ta sẽ rút đi khi họ xây dựng được lực lượng an ninh đủ mạnh và chính thức yêu cầu chúng ta rút quân. Thời điểm đó hầu như phụ thuộc vào chính chúng ta thôi.”
“Vậy đi thẳng vào vấn đề của ông đi, Joe!” Gray gằn giọng.
Decker liếc nhìn Brennan. “Tôi chưa hề thảo luận đầy đủ vấn đề này với Tổng thống.” Ông ta hắng giọng. “Bằng cách loại bỏ một số nhóm cực đoan này trong quốc hội Iraq, chúng ta có thể điều chỉnh cán cân quyền lực nghiêng về phía chính phủ Iraq sao cho có lợi nhất đối với nước Mỹ và ngăn không cho các thành viên đảng Baath quay lại nắm quyền. Và vẫn còn tất cả ngần ấy dầu phải tính đến, thưa ngài. Khí đốt hiện đang tăng lên mức 3 đô la một gallon 2. Chúng ta cần sức lực từ nguồn dự trữ của Iraq.”
“Loại bỏ ư? Nghĩa là ám sát ấy à!” Brennan nói, và cau mày. “Chúng ta không làm như thế nữa. Như thế là phi pháp.”
“Chỉ là phi pháp khi ám sát một nguyên thủ quốc gia hoặc người đứng đầu chính phủ thôi, thưa Tổng thống,” Gray chữa lời.
“Chính xác,” Decker đồng tình. “Những người này lại không thuộc nhóm đó. Đối với tôi thì cũng chẳng khác gì ra giá cho cái đầu của Osama bin Laden.”
“Nhưng đối tượng mà các ông đang nhắm đến là những thành viên được bầu lên hợp pháp của Quốc hội Iraq,” Brennan phản đối.
“Những phần tử phiến loạn đang thoải mái sát hại các nghị sĩ ôn hòa ở đó ngay lúc này. Đây đơn giản chỉ là cân bằng lại lực lượng trên sân chơi thôi, thưa ngài,” Decker hăm hở nói. “Nếu chúng ta không làm gì, sẽ không còn lại nhân vật ôn hòa nào hết.”
“Nhưng, Joe,” Gray nói, “nếu chúng ta can thiệp vào và làm như vậy, nó sẽ làm bùng lên một cuộc nội chiến.”
“Chúng ta sẽ làm mọi chuyện như thể những người Iraq ôn hòa đã gây ra chuyện đó để trả đũa nên không ai có thể quy trách nhiệm cho chúng ta. Tôi đã nhận được sự cam kết hợp tác hoàn toàn từ họ.”
“Nhưng cuộc nội chiến sau đó…” Brennan nói.
“Sẽ cho chúng ta một lý do chính đáng hoàn hảo để duy trì sự có mặt quân sự của chúng ta tại Iraq trong tương lai sắp tới,” Decker nhanh nhẹn trả lời, rõ ràng là rất lấy làm hài lòng. “Tuy nhiên, nếu chúng ta để cho bọn đảng Baath quay trở lại, chúng sẽ nghiền nát tất cả các lực lượng đối lập, và Iraq sẽ quay về thời kỳ độc tài kiểu Hussein. Chúng ta không thể để cho điều đó xảy ra. Tất cả những khoản tiền bỏ ra và những sinh mạng bị hy sinh đều trở nên vô ích. Và nếu chuyện đó xảy ra tại Iraq chẳng có lý do gì để nghĩ rằng Taliban sẽ không trỗi dậy trở lại ở Afghanistan.”
Brennan nhìn Gray, “Ông nghĩ thế nào?”
Thật ra, điều làm Gray tức tối là tại sao ông ta lại không nghĩ đến điều này từ trước. Rõ ràng là Decker đã chơi ông ta một vố đau điếng trong chuyện này. Đồ chó đẻ khốn kiếp. “Ngài sẽ không phải là Tổng thống Mỹ đầu tiên cho phép thực hiện một điều như vậy, thưa ngài,” ông ta miễn cưỡng thừa nhận.
Brennan không có vẻ gì là tin tưởng cho lắm. “Tôi cần phải suy nghĩ về chuyện này.”
“Chắc chắn rồi, thưa ngài Tổng thống,” Decker trả lời. “Nhưng thời gian cũng không còn nhiều nhặn gì. Như ngài biết rất rõ, trong trường hợp Iraq và Afghanistan rơi lại vào tay những chính phủ thù địch với chúng ta, công chúng Mỹ sẽ làm ầm ĩ lên cho mà xem.” Ông ta ngừng lại và nói thêm, “Đó không phải là một di sản mà ngài muốn hoặc đáng phải nhận, thưa ngài.”
Bất chấp tất cả lòng căm ghét dành cho người kia, Gray cũng phải thừa nhận, căn cứ vào vẻ lo lắng hiện ra trên mặt của Brennan, rằng Decker đã chơi một ván bài hoàn hảo.
Sau khi Decker đã đi ra, Brennan ngồi ngả ra sau và tháo cặp kính đọc sách của mình. “Trước khi chúng ta bắt đầu buổi thông báo tình hình, tôi muốn nói với ông chuyện này, Carter. Tôi sẽ tới New York ngày 11 tháng Chín để có bài phát biểu tại nơi tưởng niệm.” Gray biết chuyện này đang đi đến đâu nhưng vẫn lặng thinh. “Tôi muốn biết liệu ông có muốn đi cùng tôi không. Xét cho cùng, ông đã làm nhiều hơn bất kỳ ai khác trong việc bảo đảm là một chuyện như vậy sẽ không bao giờ lặp lại.”
Chưa từng bao giờ có chuyện từ chối một lời mời của Tổng thống Mỹ về việc tham gia sự kiện nào đó. Tuy nhiên, Gray thực sự không mấy quan tâm đến phép xã giao hoặc truyền thống trong chủ đề cụ thể này.
“Đó là một đề nghị rất tốt, thưa ngài, nhưng tôi sẽ tham dự một lễ tưởng niệm riêng tư tại đây.”
“Tôi biết đó là chuyện đau đớn đối với ông, Carter, nhưng tôi chỉ nghĩ là có lẽ tôi nên hỏi. Ông chắc chứ?”
“Rất chắc chắn, thưa ngài Tổng thống. Cảm ơn ngài.”
“Được thôi,” Brennan ngừng lại. “Ông có biết việc thị trấn quê tôi đặt lại tên của nó theo tên tôi không?”
“Có, xin chúc mừng ngài.”
Brennan mỉm cười. “Đó là một điều mà khi xảy ra ta cảm thấy vừa đáng tự hào vừa đáng xấu hổ. Cái tôi cá nhân của tôi không lớn đến mức không nhận thấy là niềm hy vọng của thị trấn vào việc hưởng lợi từ sự thay đổi ít nhất cũng ngang bằng với mong muốn của họ trong việc tỏ lòng kính trọng đối với một anh chàng nhà quê thành đạt. Tôi sẽ tới đó và có bài phát biểu về lễ đặt tên và bắt tay vài người. Tại sao ông không tham gia cùng tôi nhỉ?”
Nguyên tắc quan trọng nhất là bạn không bao giờ từ chối một lời mời của Tổng thống, nguyên tắc quan trọng thứ hai là bạn không bao giờ được từ chối ông ta hai lần.
“Cảm ơn ngài, tôi vô cùng lấy làm hân hạnh vì điều đó.”
Tổng thống gõ gõ cặp kính đọc sách của ông ta lên quyển sổ thông báo tình hình. “Có khả năng là tôi sẽ ở lại đây thêm bốn năm nữa.”
“Tôi sẽ nói là còn nhiều hơn là có khả năng ấy chứ, thưa ngài.”
“Tôi muốn ông nói một cách thành thật, Carter. Đây sẽ chỉ là chuyện giữa ông và tôi thôi.” Gray gật đầu. “Bất chấp thành công của ông trong việc bảo vệ cho đất nước này, ông có thực sự tin rằng thế giới đã an toàn hơn so với khi tôi nhậm chức không?”
Gray thận trọng xem xét câu hỏi này, cố gắng tìm ra câu trả lời mà sếp của ông ta muốn nghe. Tuy nhiên, Brennan vẫn chăm chăm nhìn, vì vậy Gray quyết định nói với ông ta sự thật. “Không, hoàn toàn không. Thật ra, nó còn trở nên bất ổn hơn rất nhiều.”
“Người của tôi cho tôi biết rằng với mức tiêu thụ hiện nay thì hành tinh này sẽ cạn sạch nhiên liệu hóa thạch trong vòng năm mươi năm nữa. Không còn việc đi lại bằng máy bay, một vài chiếc xe điện, những thành phố đóng cửa vì thiếu năng lượng. Cách thức chúng ta liên lạc, làm việc, đi lại, kiếm thức ăn, tất cả đều thay đổi mạnh mẽ. Và đất nước này sẽ không còn phương tiện đủ để duy trì số vũ khí hạt nhân của mình và những nguồn lực quân sự khác.”
“Chắc chắn điều đó là hoàn toàn có thể.”
“Đúng thế, nhưng nếu không có quân đội, làm sao chúng ta có thể duy trì được sự an toàn, Carter?”
Gray lưỡng lự và rồi buột miệng, “Tôi e là tôi không có câu trả lời cho ngài, thưa Tổng thống.”
Brennan khẽ nói, “Tôi tin rằng sự khác biệt giữa một Tổng thống tầm thường và một Tổng thống vĩ đại chính là cơ hội.”
“Ngài đã hoàn thành xuất sắc công việc của mình, thưa Tổng thống. Ngài nên lấy làm tự hào.” Thật ra, theo quan điểm của Gray, người đàn ông này chẳng làm được việc gì đặc biệt, tuy nhiên ông ta sẽ không đời nào nói với sếp của mình điều đó.
Khi Gray bước ra khỏi Chái Tây một tiếng đồng hồ sau đó, tâm trí của ông ta, ít nhất cũng một lần, không nghĩ đến việc ngăn chặn những kẻ thù của nước Mỹ hoặc làm vừa lòng vị tổng tư lệnh của mình. Vừa bước lên bậc thang của chiếc trực thăng, Gray vừa nghĩ đến màu tím. Đó là màu yêu thích của con gái ông ta cho đến khi cô bé lên sáu tuổi. Và rồi màu cam trở thành màu yêu thích của nó. Khi ông ta hỏi con gái tại sao lại thay đổi như vậy, con bé cho ông ta biết với hai tay chống vào hông và cái cằm bướng bỉnh hất lên rằng màu cam mới là màu người lớn hơn. Đến tận bây giờ kỷ niệm đó vẫn khiến ông ta phải mỉm cười.
Cuối cùng Warren Peters cũng tìm thấy chiếc thuyền ở nơi Hội Camel đã giấu. Ngay lập tức hắn gọi cho Tyler Reinke và tên kia vội vàng đến.
“Cậu chắc chính là chiếc thuyền này chứ?” Reinke vừa hỏi vừa chăm chú nhìn chiếc thuyền.
Peters gật đầu. “Có vết máu trên mạn thuyền đây này. Vậy là tôi đã đúng. Tôi bắn trúng một tên.”
“Vậy nếu chúng lấy thuyền và sau đó mang nó trở lại đây có thể đã có người nhìn thấy chúng.”
Peters gật đầu rồi đăm đăm nhìn ra dòng nước. “Nhưng có thể có cách dễ dàng hơn để lần ra chúng. Johnson có để giấy tờ tùy thân trong túi hắn.”
“Đúng rồi, thì sao?”
“Giả sử các nhân chứng của chúng ta biết hắn sống ở đâu, và nổi máu tò mò thì sao nhỉ?”
“Có thể chúng ta sẽ bớt được rất nhiều công sức chạy lòng vòng,” Reinke đồng tình. “Tối nay chúng ta sẽ tới đó.”
Chú thích
(1)Nghĩa là “kiên định”.
(2)Đơn vị đo lường của Mỹ (1 gallon = 4,54 lít).

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.