Bí Mật Núi Sát Nhân

CHƯƠNG 24



Caleb đón Oliver gần Nhà Trắng trong chiếc Chevy Malibu cổ lỗ sĩ màu xám thiếc của mình với một chiếc ống xả rung bần bật. Họ hướng về ngôi nhà của Milton Farb gần ranh giới giữa D.C và Maryland, nơi Reuben sẽ chờ họ. Stone ngồi ở ghế trước và giữ con chó của Caleb, Goff, một con chó lai nhỏ có lai lịch không rõ ràng được đặt theo tên của người giám đốc đầu tiên phụ trách Bộ phận Sách quý Frederick Goff. Khi họ dừng xe trước mặt ngôi nhà nhỏ khiêm nhường nhưng được chăm chút chu đáo của Milton, Reuben nhảy lên khỏi những bậc thềm trước nhà, bước tới bên chiếc xe và trèo vào trong. Ông vẫn mặc chiếc quần jean mọi khi, giầy moccasin và một chiếc áo sơ mi bằng vải flannel màu đỏ kẻ ca rô nhầu nhĩ; một đôi găng tay bảo hộ thò ra khỏi túi sau quần, và một tay cầm chiếc mũ bảo hiểm của mình.
“Tranh thủ làm thêm giờ chút ít ở xưởng bốc hàng,” ông giải thích. “Thành thử không có cơ hội quay về nhà.” Ông tỏ vẻ ngạc nhiên trước mái tóc mới cắt và khuôn mặt mày râu nhẵn nhụi của Stone. “Đừng có nói với tôi là cậu đang tái hòa nhập vào dòng chảy chính của nước Mỹ đấy chứ.”
“Chẳng qua là cố lặn thật sâu và giữ lấy mạng thôi. Milton sẵn sàng chưa?”
“Ông bạn của chúng ta sẽ bị trì hoãn đôi chút,” Reuben nói với một cái nháy mắt.
“Gì cơ?” Stone nói.
“Cậu ta đang tiếp khách, Oliver ạ. Cậu nhớ chứ? Cô bạn mới của cậu ta ấy?”
“Cậu đã gặp cô ấy chưa?” Caleb hỏi với vẻ háo hức. “Biết đâu cô ấy có một cô bạn cho tôi.” Mặc dù là một người độc thân thâm căn cố đế, Caleb lúc nào cũng sôi sục tìm kiếm những triển vọng mới mẻ.
“Chỉ nhìn thoáng qua thôi. Thật ra cô ấy trẻ hơn Milton rất nhiều và rất ưa nhìn,” Reuben trả lời. “Hy vọng là anh bạn tội nghiệp của chúng ta không quá mê muội và đi vào con đường tự sát. Tôi đã ba lần đi lên bục cưới ở nhà thờ rồi, và sẽ không có lần thứ tư trừ khi tôi say be bét. Trời đánh thánh vật đám đàn bà đi. Không thể nào sống với họ được, và chắc chắn là cũng không đời nào có chuyện họ sống được với tôi.”
“Người vợ thứ ba của cậu là một phụ nữ khá ổn đấy chứ,” Stone nhận xét.
“Tôi không hề có ý nói rằng phụ nữ không có tác dụng nhất định của họ, Oliver. Tôi chỉ có quan điểm là những mối quan hệ lâu dài không thể là sản phẩm của sự ràng buộc về mặt pháp luật. Đã có quá nhiều quãng thời gian tốt đẹp bị phá hỏng bởi khế ước hôn nhân đến mức có sống đến mấy kiếp tôi không thể nào tính hết được.”
“Vậy logic của cậu là gì đây, cấm kết hôn và thế là tỷ lệ ly hôn sẽ giảm mạnh sao?”
“Thế cũng hay,” Reuben nói cộc lốc.
Tất cả đều ngước lên nhìn khi cánh cửa nhà Milton bật mở.
“Cô ấy thật xinh đẹp,” Caleb vừa nói, vừa liếc mắt sang phía Stone.
Milton và người phụ nữ hôn phớt lên môi nhau, và rồi người phụ nữ bước xuống những bậc tam cấp về phía xe của mình, một chiếc Porsche màu vàng đậu ngay phía trước chiếc Malibu của Caleb.
“Tôi tự hỏi không biết căn bệnh OCD của Milton nó là vấn đề với cô ấy không nhỉ,” Caleb tư lự nói. Tất cả họ đã phải trải qua hàng trăm giờ trong cuộc đời của mình chờ đợi qua những nghi lễ của Milton. Mặc dù vậy họ vẫn chấp nhận nó như là một yếu tố trong tính cách của bạn mình. Tất cả họ đều có những “yếu tố” như vậy, và Milton xưa nay vẫn luôn sốt sắng trong việc tìm sự giúp đỡ cho chứng rối loạn của mình. Và sau nhiều năm điều trị bằng thuốc, rồi chuyên gia tư vấn và xen kẽ là những lần nhập viện, ông đã sống một cuộc sống khá bình thường, chỉ thỉnh thoảng mới bị căn bệnh OCD làm phiền, đó là vài phút ngắn ngủi khi khóa cửa, ngồi xuống, rửa tay, hoặc trong những thời điểm đặc biệt căng thẳng.
“Tôi không nghĩ đó sẽ là một vấn đề đối với cô ấy,” Reuben vừa nói, vừa chỉ tay.
Tất cả đều chăm chú nhìn trong khi người phụ nữ gõ xuống vỉa hè bằng đôi guốc cao gót của mình và rồi lại lấy ngón tay gõ lên cửa sổ xe, thầm đếm và lẩm bẩm trước khi mở cửa xe ra. Rồi cô lại thực hiện một quy trình tương tự khi kiểm tra ghế ngồi, trước khi trèo vào trong xe. Cô để lại khá nhiều cao su trên mặt vỉa hè khi cô tăng ga lên vận tốc sáu mươi dặm một giờ chỉ sáu giây sau đó. Rồi cô lại cho chiếc xe hộc lên và lao vọt đi, tiếng gầm trầm đục từ động cơ turbo của chiếc Porsche thực sự khiến Caleb phải nhăn mặt.
“Cậu ấy gặp cô nàng ở chỗ quái quỷ nào vậy nhỉ, một giải đua của NASCAR 1 à?” Caleb vừa hỏi vừa trợn tròn mắt nhìn vệt khói vẫn còn bốc lên từ vết lốp xe miết trên mặt phố.
“Không, cậu ấy kể với tôi là cậu ấy gặp người phụ nữ đó ở trung tâm điều trị,” Reuben nhắc họ. “Cô ấy cũng ở đó để điều trị OCD mà.”
Milton đóng cửa trước lại, thực hiện một nghi lễ ngắn ngủi như mọi khi rồi bước tới tham gia cùng họ, không quên mang theo chiếc ba lô của mình. Ông trèo vào băng ghế sau bên cạnh Reuben.
“Trông cô nàng kháu ra trò đấy,” Reuben nói. “Tên cô ấy là gì?”
“Chastity,” 2 Milton trả lời.
Reuben khịt mũi. “Chastity? Trời ạ, vì lợi ích của cậu, tôi hy vọng là cô ấy xứng đáng với tên gọi của mình.”
Đường sá khá đông đúc, và khi họ tới được khu vực Patrick Johnson sống thì trời đã khá tối. Điều này rất hợp với Stone. Ban đêm là thời điểm ông cảm thấy thoải mái nhất.
Ông kiểm tra các số nhà trong khi họ chầm chậm chạy xe dọc phố. “Được rồi, Caleb, chắc là nó ở phía trên khối phố tiếp theo về bên trái thôi. Đậu xe lại đây.”
Caleb tấp chiếc Malibu vào vệ đường và quay sang nhìn bạn mình.
“Giờ thì thế nào đây?” ông hồi hộp hỏi.
“Chúng ta chờ đợi. Tôi muốn xem qua khu vực này một chút, xem ai đến ai đi.” Stone rút ra cặp ống nhòm của mình và nhìn qua chúng hướng ra phía đường phố. “Cứ suy ra những chiếc Suburban đậu phía trước kia là xe của FBI, tôi đoán là ngôi nhà thứ ba bên trái là nhà của Johnson.”
“Phát hiện hay đấy,” Reuben bình luận, và nhìn theo hướng quan sát của bạn mình.
Trong khi đó, Milton đã chăm chú dán mắt vào màn hình máy tính xách tay của mình. Ông nói, “Theo thông tin đưa ra thì họ đã tìm thấy heroin trong ngôi nhà. Và Roosevelt là nơi Johnson có cuộc hẹn hò đầu tiên với người vợ chưa cưới. Họ đang nghiêng về giả thuyết anh ta tự tử ở đó một cách có chủ ý; với đám cưới sắp diễn ra anh ta không thể nào tiếp tục sống cuộc sống hai mặt của mình thêm được nữa.”
“Làm thế nào cậu có thể vào mạng Internet từ bên trong một chiếc xe vậy?” Caleb thốt lên.
“Tôi hoàn toàn sử dụng công nghệ không dây,” Milton nói. “Tôi không cần đến những hot spot. Cậu biết đấy, Caleb, cậu nên để tôi đưa cậu vào thế kỷ hai mốt mới được.”
“Ở chỗ làm tôi cũng sử dụng máy tính mà!”
“Chỉ là để xử lý văn bản. Cậu thậm chí còn không có một tài khoản e-mail cá nhân, mà chỉ dùng địa chỉ của thư viện.”
“Tôi thích dùng bút, giấy, và tem để viết thư của mình hơn,” Caleb phẫn nộ trả lời.
“Cậu có chắc là cậu không muốn nói đến một tờ giấy khổ to và chiếc bút lông không vậy, Đạo hữu Caleb?” Reuben hỏi với một nụ cười ngoác miệng.
Caleb nóng nảy nói, “Và không giống như những tên Neanderthal 3 trên mạng Internet, tôi sử dụng câu hoàn chỉnh và, Chúa cứu rỗi tất cả chúng con, dấu chấm câu. Như thế có phải là tội ác không?”
“Không, không phải, Caleb,” Stone nhẹ nhàng nói. “Nhưng chúng ta hãy cố gắng giữ nội dung thảo luận sao cho phù hợp với nhiệm vụ của mình đêm nay.”
“Cậu biết đấy, hẳn là cậu cũng sẽ nghĩ rằng mọi nhân viên NIC đều phải được sàng lọc kỹ càng đến mức cái thân phận trùm ma túy của anh ta kiểu gì chẳng lòi ra,” Reuben nói.
“Hừm, giả sử thế này, anh ta hoàn toàn sạch sẽ khi mới gia nhập vào cơ quan đó, nhưng sau này mới tha hóa đi,” Milton trả lời. “Cứ nhìn Aldrich Ames mà xem. Hắn có cả một ngôi nhà lớn và lái một chiếc Jaguar, vậy mà CIA thậm chí còn không bao giờ hỏi hắn là hắn kiếm tiền ở đâu ra.”
Caleb nói, “Nhưng có vẻ như Johnson đã bán ma túy, chứ không phải những bí mật. Anh ta làm mất lòng những đồng bọn làm ăn của mình, và chúng khử anh ta. Điều đó có vẻ rất rõ ràng.”
“Cậu có thấy những tên đó giống dân buôn ma túy chút nào không vậy?” Stone hỏi.
“Bởi vì tôi không biết tên trùm ma túy nào, nên tôi không thực sự ở cương vị để có thể trả lời câu hỏi đó,” Caleb nói.
“Hừm, còn tôi thì có biết một số tên,” Reuben nói. “Và bất kể những kẻ mù quáng chết tiệt có nghĩ gì đi nữa, không phải tất cả dân buôn ma túy đều là dân găng-xtơ trẻ tuổi diện đồ đen với những khẩu chín ly nhét trong túi quần tù đâu, Oliver.”
“Tôi không hề có ý rằng chúng là như vậy. Tuy nhiên, chúng ta hãy cân nhắc các dữ kiện mà xem. Chúng đưa anh ta tới cái nơi mà anh ta có cuộc hẹn đầu tiên. Điều đó có nghĩa là phải có quá trình thu thập tin tức tình báo, trừ trường hợp anh ta có thói quen chia sẻ lịch sử yêu đương của mình với những kẻ được cho là đồng bọn tội phạm của mình. Chúng mang anh ta tới đó bằng một chiếc xuồng máy chạy êm đến nỗi mãi đến khi chúng đến hòn đảo chúng ta mới nhận ra. Thời buổi này, đó có thể là một công nghệ mà những tên trùm ma túy sử dụng, ví dụ như ở Nam Mỹ nơi có rất nhiều đường thủy. Nhưng lẽ nào lại ở ngay thủ đô của nước Mỹ này?”
Reuben nói, “Ai mà biết được những loại đồ chơi công nghệ nào bọn chúng sử dụng quanh đây vào thời buổi này chứ?”
Stone phớt lờ câu nhận xét này, “Ngoài ra, hai kẻ giết người còn tiến hành một công đoạn trinh sát mang phong cách quân sự đối với toàn bộ khu vực và sử dụng kỹ thuật giết người sặc mùi sát thủ chuyên nghiệp. Và rõ ràng là chúng ý thức rất rõ khả năng để lại những dấu vết dư chất nên đã tiến hành những bước phòng ngừa kỹ càng sau đó. Chúng thậm chí còn nhìn xa đến mức mang theo cả một chiếc túi nhựa để tạo cảm giác anh ta đã sử dụng nó để giữ cho khẩu súng được khô ráo khi anh ta bơi tới hòn đảo.”
“Đúng vậy,” Caleb nói. “Nhưng ngay cả trùm ma túy thì cũng phải tránh ngồi tù chứ.”
Stone cũng phớt lờ cả lời nhận xét này. “Và khi chúng nhận ra là có người đã chứng kiến tội ác của mình, chúng hoàn toàn không do dự trong việc tìm cách thủ tiêu chúng ta. Những tên này là sát thủ chuyên nghiệp, nhưng tôi hoàn toàn nghi ngờ việc chúng là những kẻ buôn ma túy.”
Những người khác ngẫm nghĩ về lập luận của bạn mình trong khi Stone lại nâng cặp ống nhòm lên mắt.
Một phút sau sự im lặng bị phá vỡ khi Caleb quay sang hỏi Milton, “Chastity làm nghề gì vậy?”
“Cô ấy là kế toán. Trước kia cô ấy làm cho một công ty lớn, nhưng họ sa thải cô ấy vì căn bệnh OCD. Giờ thì cô ấy mở một công ty riêng. Và cô ấy giúp tôi về hoạt động của công ty thiết kế web của mình. Tôi thì quá tệ về mặt tiền nong. Cô ấy lo giữ sổ sách và làm cả khâu marketing nữa. Cô ấy thực sự rất cừ khôi.”
“Tôi hoàn toàn chắc chắn là cô ấy thật cừ khôi,” Reuben nói. “Chính dân chuyên môn lầm lì thế này mới là đối tượng mà cậu phải hết sức cảnh giác. Cậu nghĩ họ là người lành tính, và đùng một phát họ làm cậu phải sốc. Có lần tôi đã hẹn hò với một phụ nữ như vậy, đứng đắn và chỉn chu lắm, ăn mặc bao giờ cũng quá đầu gối. Nhưng tôi thề có Chúa là cô nàng đó có thể thực hiện những ngón nghề bằng miệng thách thức…”
Stone vội vàng chen vào, “Sa thải Chastity vì tình trạng bệnh tật của cô ấy có vẻ không được đúng luật cho lắm trừ khi căn bệnh đó ngăn cản cô ấy làm công việc của mình.”
“Ồ, cô ấy vẫn có thể làm việc mà. Họ bảo cô ấy làm công ty xấu hổ trước mặt khách hàng, nhưng đó chỉ là cái cớ thôi. Hai trong số những cổ đông chính của công ty không ưa cô ấy, một thì là vì Chastity không chịu ngủ với hắn. Cô ấy kiện và thắng được rất nhiều tiền.”
“Đó mới thật là đất nước mà tất cả chúng ta đều biết và yêu quý,” Reuben nói. “Hợp chủng quốc các luật sư. Nhưng đừng có để những cô nàng giàu có xinh đẹp trốn thoát, Milton. Tôi không hề bảo cậu lấy cô ấy làm vợ, lạy Chúa ngăn không cho điều đó xảy ra, nhưng nếu một người đàn ông có thể giữ một người phụ nữ trong những thời buổi được khai sáng này, chẳng có gì là sai khi một người phụ nữ giữ một người đàn ông.”
“Cô ấy mua cho tôi nhiều thứ,” Milton khẽ nói.
“Thật sao?” Reuben nói với vẻ quan tâm bất ngờ. “Những thứ kiểu như thế nào?”
“Phần mềm cho máy tính của tôi, quần áo, rượu vang. Cô ấy biết rất nhiều về rượu vang.”
“Kiểu quần áo như thế nào cơ?” Reuben vẫn không buông tha.
“Quần áo riêng tư thôi,” Milton đỏ bừng mặt nói. Ngay lập tức ông lại cắm mặt xuống máy tính của mình và bắt đầu gõ một vài phím. Reuben đã định nói gì đó, nhưng Stone đã ngăn ông lại với một ánh mắt rất nghiêm khắc.
Cuối cùng, Stone nói, “Được rồi, đây là những gì tôi muốn mỗi người trong các cậu sẽ làm.”
Sau khi trình bày xong kế hoạch của mình, Stone chụp lên đầu một chiếc mũ cũ mà ông rút từ trong ba lô ra, cột dây vào cổ Goff và bước xuống khỏi xe. Chiếc điện thoại dự phòng của Milton trong túi áo ông. Reuben và Caleb sẽ ở trong xe và cảnh giới, trong khi Milton rảo bước sang bên kia đường về phía nhà của Johnson. Nhiệm vụ của ông là ghi nhận những người đang chú ý quá mức đến Stone. Milton được chọn thực hiện vai trò này vì ông đã nép dưới sàn thuyền khi họ bị đuổi theo, vì vậy những kẻ giết người hầu như không nhìn thấy ông. Nếu Milton nhìn thấy ai đó, ông sẽ gọi vào di động của Stone.
Stone chậm rãi tản bộ trên phố, và dừng lại để dọn ít chất thải mà Goff cho ra bên cạnh một gốc cây. “Mày ngoan lắm, Goff,” Stone vừa nói vừa vỗ về nó. “Cách này rất có ích trong việc duy trì vỏ bọc cho chúng ta.” Khi ông đến ngay trước cửa nhà của Johnson, một người đàn ông mặc áo khoác gió của FBI bước ra, tay bê một chiếc hộp lớn được dán kín bằng băng dính bằng chứng của cảnh sát.
“Một bi kịch khủng khiếp, thưa ông sĩ quan,” Stone nói bằng một giọng dò hỏi với người đàn ông. Tuy nhiên người đàn ông không trả lời mà vội vàng đi qua Stone và chuyển chiếc hộp cho người phụ nữ ngồi trong một trong những chiếc Suburban. Stone để mặc cho Goff hít hít quanh một gốc cây ngay trước cửa nhà Johnson. Trong khi chú chó làm như vậy, ông có thể quan sát rất nhiều chi tiết của ngôi nhà và khu vực liền kề. Khi tiếp tục rảo bước về cuối phố ông đi đến gần một chiếc Sedan đang đậu ngay bên vệ đường. Ông cố không giật mình khi nhận ra ai là người đang ngồi trên ghế tài xế của chiếc xe.
Ánh mắt của Tyler Reinke thoáng xoáy vào Stone trước khi quay lại tiếp tục theo dõi ngôi nhà của Johnson. Rõ ràng là hắn không nhận ra người mà hắn đã suýt bắn trúng đêm hôm trước. Stone thầm cảm ơn linh cảm đã khiến ông quyết định thay đổi vẻ bề ngoài của mình. Giờ thì câu hỏi đặt ra là tên còn lại đang ở đâu?
Stone tiếp tục đi dọc phố rẽ trái ở góc đường tiếp theo và ngay lập tức gọi cho Caleb, và tường thuật lại những gì ông vừa nhìn thấy. Sau đó ông gọi cho Milton, người một phút sau cũng đến chỗ ông.
“Cậu chắc đó chính là hắn chứ?” Milton hỏi.
“Không nghi ngờ gì nữa. Giờ tôi muốn biết là tên còn lại đang ở đâu.” Điện thoại của ông rung lên. Giọng của Caleb nghe rất căng thẳng.
“Reuben vừa nhận ra tên còn lại.”
“Hắn đang ở đâu?”
“Đang nói chuyện với một trong những đặc vụ FBI bên ngoài nhà của Johnson.”
“Chạy lên đây và đón chúng tôi,” Stone nói, và thông báo cho Caleb biết ông và Milton đang ở chỗ nào. “Đừng đi thẳng qua con phố hiện tại. Tôi không muốn cậu đi qua ngôi nhà hoặc chiếc xe mà hắn ngồi trong. Hãy rẽ trái ở góc phố tiếp theo rồi đi thẳng. Bọn tôi sẽ gặp các cậu ở khối phố tiếp theo.”
Trong khi hai người đang chờ ở vị trí đã sắp xếp, Stone nhìn Milton nhặt một trang của tờ báo bị thổi bay qua từ bên kia phố. Ông gấp nó lại ngay ngắn rồi cho vào một thùng rác được đặt ngay trước một lối dẫn vào nhà.
Stone nói, “Milton, cậu có sờ vào mảnh giấy trong túi áo của Patrick Johnson tối qua không đấy?”
Milton không trả lời ngay. Tuy nhiên, ánh mắt bối rối của ông là toàn bộ câu trả lời mà Stone cần.
“Làm sao cậu lại biết được, Oliver?”
“Bằng cách nào đó những tên này đã biết là chúng ta ở đó. Tôi không nghĩ là vì chúng nhìn thấy chúng ta. Tôi nghĩ chắc chắn chúng đã quay lại chỗ cái xác vì lý do nào đó và nhận thấy rằng mảnh giấy bị đụng đến hoặc bị để sai vị trí.”
“Tôi… tôi…”
“Cậu chỉ muốn kiểm tra nó thôi, tôi biết.” Stone đặc biệt lo lắng vì một lý do rất đơn giản. Giấy ẩm có khả năng lưu lại dấu vân tay cực tốt. Liệu dấu vân tay của Milton có lưu ở cơ sở dữ liệu nào đó không? Ông không muốn hỏi bạn mình câu hỏi đó ngay lúc này, vì lo ông bạn vốn đang sợ hãi lại rơi vào tình trạng hoảng loạn hơn.
Khi chiếc Malibu lăn tới, Stone và Milton trèo vào trong. Caleb lái thêm một đoạn, rồi tìm thấy một chỗ đậu xe trên đường phố đông đúc và lách vào.
“Chúng ta có nên liều theo dõi chúng không?” Reuben hỏi.
“Thật đáng tiếc, chiếc xe của Caleb có vẻ ngoài rất nổi bật,” Stone nói. “Nếu chúng phát hiện ra chúng ta đang theo dõi chúng và lại nhìn thấy biển số, chúng sẽ ở nhà của Caleb và chờ sẵn trước khi cậu ấy kịp quay về.”
“Ôi, lạy Chúa tôi,” Caleb thốt lên và bấu chặt lấy vô lăng, nhìn ông như thể sắp nôn thốc nôn tháo đến nơi.
“Vậy chúng ta phải làm gì đây?” Reuben hỏi.
Stone trả lời, “Cậu nói một trong bọn chúng đang nói chuyện với FBI. Nhưng FBI sẽ không đời nào nói chuyện với một công dân bình thường. Tôi biết. Tôi đã thử rồi. Rất có thể điều đó có nghĩa là chúng cũng là nhân viên thực thi luật pháp.”
“Có nghĩa là chúng có thể ở ngay chính NIC,” Milton thốt lên xen vào. “Đó là nơi Johnson làm việc.”
“Một ý nghĩa vừa chợt đến với tôi,” Stone trả lời. “Carter Gray,” ông lầm bầm.
“Không phải là người mà cậu có thể xem thường đâu,” Reuben nhận xét.
“Ôi, chết tiệt,” Caleb thì thào. Ông đang chằm chằm nhìn vào gương chiếu hậu. “Có thể là xe của chúng đang tiến lại phía sau chúng ta.”
“Đừng có nhìn về hướng đó,” Stone đanh giọng ra lệnh. “Caleb, hít một hơi thật sâu vào và bình tĩnh đi. Reuben, ngồi nép xuống ghế một chút để che bớt thân hình của cậu phòng trường hợp chúng nhìn về phía này.” Trong lúc ra mệnh lệnh, Stone bỏ mũ ra và nhoài người về phía trước trên ghế của mình cho đến khi ông hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn. “Caleb, cậu có thể nhìn thấy biển số xe của chúng trên đường không?”
“Không, những chiếc xe phía trước và phía sau chúng ta đậu quá sát.”
“Tốt. Ngay khi chúng đi qua, tôi muốn cậu chờ khoảng mười giây và đánh xe ra, rồi rẽ theo hướng ngược lại với chúng. Milton, cậu đang ẩn mình rất kỹ khỏi tầm nhìn trên ghế sau. Tôi muốn cậu liếc lại thật cẩn thận và xem liệu chúng có để ý đến chúng ta không. Và tôi muốn cậu quan sát chúng thật kỹ.”
Caleb hít một hơi thật sâu rồi chờ sẵn khi chiếc xe chầm chậm lướt qua.
“Đừng có nhìn sang, Caleb,” Stone lại thì thào từ chỗ nấp của mình.
Khi chiếc xe chạy thẳng về phía trước rồi rẽ trái ở giao lộ tiếp theo, Stone hỏi, “Milton?”
“Bọn chúng không nhìn sang,” Milton đáp lại.
“Được rồi, Caleb, đi thôi.”
Caleb từ từ đánh xe ra và rẽ phải ở góc phố tiếp theo trong khi Stone ngồi thẳng dậy như cũ. “Mọi người phải hết sức cẩn thận để bảo đảm là chúng không quay lại,” Stone nói.
Stone quay lại nhìn Milton. “Cậu nhìn thấy gì?”
Milton miêu tả lại khá hoàn chỉnh hình dáng cả hai tên cũng như biển số bang Virginia của chiếc xe.
Reuben nhìn Stone. “Theo tôi giờ thì chúng ta nên đến chỗ cảnh sát. Chúng ta sẽ bổ sung cho nhau. Họ sẽ tin chúng ta.”
“Không!” Stone giật giọng nói. “Chúng ta phải tóm chúng trước khi chúng tóm được chúng ta.”
“Bằng cách nào đây?” Reuben hỏi. “Nhất là khi những kẻ giết người lại chính là cơ quan chức năng?”
“Bằng cách làm cái điều mà Hội Camel vẫn làm rất tốt: tìm ra sự thật.”
Milton chen vào. “Chúng ta có thể bắt đầu bằng cách lần theo biển số xe của chúng. Đó không phải là biển số xe của chính phủ, nên rất có thể chúng ta đã gặp may, và đó là xe riêng của hắn.”
Reuben nói, “Cậu có biết ai ở DMV 4 làm nhiệm vụ quản lý biển số xe không?”
Milton tỏ vẻ tự ái. “Nếu như tôi có thể xâm nhập vào cơ sở dữ liệu của Lầu Năm Góc, Reuben, thì DMV chẳng là cái gì hết.”
Chú thích
(1)Hiệp hội Đua xe Quốc gia Mỹ.
(2)Nghĩa là “trinh bạch”.
(3)Ý nói kẻ thô lỗ, dốt nát.
(4)Phòng Quản lý Phương tiện Cơ giới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.