Alex Ford phải mất cả tiếng đồng hồ để quyết định sẽ mặc gì cho buổi tối đi chơi với Kate Adams. Đó là cả một quãng thời gian sáu mươi phút khổ sở và xấu hổ khi anh nhận ra đã bao lâu rồi anh mới có một buổi hẹn hò thực sự. Cuối cùng anh quyết định chọn một chiếc áo khoác thể thao màu xanh, áo sơ mi có cổ màu trắng và quần kaki, cùng đôi giầy lười cho đôi bàn chân to đùng của mình. Anh chải lại mái tóc, cạo lại lớp râu từ mờ sáng, mặc quần áo, nhai vài viên kẹo bạc hà, và quyết định rằng cái đống to lù lù, nhàu nhĩ đang trừng trừng nhìn anh trong gương kia là tất cả những gì anh có thể xoay xở được.
Giao thông tại thủ đô đông đúc đã đến mức chẳng còn chọn được thời điểm hoặc hướng nào là tốt để lái xe nữa, và Alex sợ rằng anh sẽ bị muộn. Tuy nhiên anh gặp may sau khi chạy vòng qua một tai nạn trên đường 66 để lại cả một khoảng trống lớn phía trước mặt. Anh chọn lối rẽ trên cầu Key, băng qua sông Potomac, rẽ phải vào Phố M và chỉ một lát sau đã bon bon dọc theo phố 31 trong khu Georgetown thượng lưu. Nơi này được đặt theo tên của một vị vua nước Anh, và rất nhiều yếu tố ở khu vực này vẫn còn giữ được vẻ lộng lẫy hoàng gia mà nhiều người cho là trưởng giả đến mức sống sượng. Tuy nhiên, dọc theo những khu mua sắm chính của Phố M và Đại lộ Wisconsin, phong cách lại rất hiện đại và nổi loạn với cơ man nào những cô nàng mới lớn ăn mặc thiếu vải đứng chật cứng trên các lối đi thao thao nói chuyện bằng điện thoại di động và í ới gọi tên nhau. Mặc dù vậy những khu phía trên của Georgetown mà Alex đang đến lại chủ yếu là nơi sinh sống của những gia đình danh tiếng với danh mục đầu tư tài chính kếch xù và hầu như không thấy bóng dáng một hình xăm hoặc một chiếc khuyên trên cơ thể nào.
Alex phóng qua hết điền trang đồ sộ này đến điền trang hoành tráng khác, mỗi lúc anh lại cảm thấy hồi hộp hơn. Bao năm qua anh đã từng bảo vệ cho một số nhân vật quyền lực đến mức không thể tin nổi, nhưng bản thân Cơ quan Mật vụ vẫn luôn tự hào vì là một cơ quan thuộc nhóm tinh hoa mang bản chất dân lao động. Alex lại càng phù hợp với khuôn mẫu đó và anh chỉ thích dùng bữa trưa bên quầy của một quán thuộc chuỗi quán ăn IHOP gần nhà hơn là ở một nhà hàng ba sao tại Paris. Chà, dù sao thì bây giờ cũng không còn đường quay lại nữa, anh tự nhủ.
Con đường anh đi kết thúc tại Phố R gần điền trang Dumbarton Oak đồ sộ. Alex rẽ trái và tiếp tục đi trên Phố R cho đến khi tìm được nơi định đến.
“Được rồi, vậy là cô ấy không nói đùa về vị thế dinh thự.” Alex vừa nói một mình vừa ngước lên nhìn ngôi biệt thự khổng lồ xây bằng gạch và lợp đá phiến. Anh đánh xe vào lối đi vòng tròn, bước xuống và nhìn quanh. Các khoảng không gian được bố trí một cách trang trọng với những bụi cây được xén tỉa có chiều cao và hình dáng giống hệt nhau, và vẻ đẹp rực rỡ của cây lá cuối hè hiện hữu rất rõ trong màu sắc và dáng vẻ căng tràn của chúng. Rêu phủ sum suê quanh những phiến đá dẫn xuống một khung cửa gỗ uốn cong dẫn vào sân sau. Với những cung điện như thế này có lẽ phải gọi là vườn thượng uyển phía sau mới đúng, Alex thầm nghĩ
Anh kiểm tra đồng hồ và nhận ra mình đã đến sớm mười phút. Có lẽ Kate còn chưa về đây cũng nên. Anh đang định lái xe đi lòng vòng quanh khối phố để giết chút thời gian thì nghe thấy một giọng nói du dương vọng tới.
“E hèm, vậy ra cậu là cái anh chàng Mật vụ đấy à?” Anh quay lại và nhận ra một bà già nhỏ bé, lưng còng đang rảo bước về phía mình, một giỏ hoa vừa hái lủng lẳng trên cánh tay. Bà đội một chiếc mũ chống nắng rộng vành với những lọn tóc bạc trắng như bông lòa xòa. Bà mặc chiếc quần vải thô màu be và áo sơ mi dài tay may bằng vải jean; cặp kính râm màu đen rất to che kín phần lớn khuôn mặt bà. Dường như vóc người bà đã thu nhỏ theo thời gian, và anh đoán bà khoảng ngoài tám mươi tuổi gì đó.
“Thưa bà?”
“Cậu đúng là cao lớn và thật điển trai. Mà cậu cũng mang vũ khí đấy chứ? Với Kate thì như thế là hơn.”
Alex liếc quanh, thoáng tự hỏi hay là Kate đang giở trò trêu anh và bà già kỳ lạ này đã được thuê như một phần của trò đùa. Nhưng anh không thấy ai nên quay lại nhìn bà già. “Tôi là Alex Ford.”
“Vậy ra cậu là một trong những người nhà Ford 1 đấy à?”
“Xin lỗi, tôi e là chẳng có quỹ ủy thác nào dành cho tôi cả.”
Bà tháo găng tay, nhét nó vào túi quần và chìa tay ra. Anh bắt tay bà nhưng rồi bà vẫn không thả tay anh ra. Bà kéo anh về phía ngôi nhà. “Kate vẫn chưa xong đâu. Vào đây nào, hãy uống gì đó và nói chuyện một lát, Alex.”
Alex để mặc cho bà già dẫn đi vì quả thật anh cũng chẳng biết phải làm thế nào nữa. Người bà tỏa ra mùi gia vị rất nồng và thậm chí mùi thuốc xịt tóc còn ngào ngạt hơn thế.
Khi họ bước đến ngôi nhà và đi vào trong, cuối cùng bà cũng bỏ tay anh ra và nói, “Chết thật, tôi thật chẳng lịch sự gì cả, tôi là Lucille Whitney-Houseman.”
“Vậy ra bà là một trong những người nhà Whitney-Houseman đấy à?” Alex hỏi, với một nụ cười tinh nghịch.
Bà tháo kính của mình ra và mỉm cười đáp lại với vẻ rất kiểu cách. “Cha tôi, Ira Whitney, không sáng lập ra ngành công nghiệp đóng hộp thịt, ông chỉ kiếm được một gia tài từ đó mà thôi. Người chồng yêu quý của tôi, Bernie, cầu cho ông yên nghỉ,” bà nói thêm, ngước nhìn lên trần nhà và làm dấu thánh, “gia đình ông ấy kiếm tiền trong ngành sản xuất rượu whiskey và không phải lúc nào cũng là hợp pháp. Và Bernie từng là một công tố viên trước khi ông ấy trở thành một thẩm phán liên bang. Chắc cậu cũng thấy đúng là một kiểu gia đình đa dạng đến thú vị đấy chứ.”
Bà dẫn anh vào phòng khách rộng thênh thang và ra hiệu cho anh ngồi xuống một chiếc ghế sô pha lớn kê sát vào một bên tường. Bà cắm bó hoa vào một chiếc bình pha lê cắt và quay lại nhìn anh.
“Nào, nhân nói đến whiskey, hãy kể tên loại thuốc độc của cậu đi,” bà bước lại một giá tủ và mở nó ra. Bên trong là một tủ rượu tương đối hoàn chỉnh.
“À, bà… ừm, thường người ta vẫn gọi bà bằng cả hai tên cùng một lúc à?”
“Cứ gọi tôi là Lucky 2 thôi. Mọi người cũng đều gọi như vậy vì lúc nào tôi cũng may mắn, may mắn cả đời.”
“Tôi sẽ dùng một ly soda vậy, bà Lucky.”
Bà quay lại và nghiêm nghị nhìn anh. “Tôi biết cách pha rất nhiều loại cocktail đấy, anh bạn trẻ, nhưng nước soda thì không có trong đó đâu,” bà nói với giọng quở trách.
“Ồ, vậy thì rum và Coke vậy.”
“Tôi sẽ pha thành Jack 3 và Coke vậy nhé, cưng, hơi nhấn mạnh vào Jack một chút.”
Bà mang đồ uống lại cho Alex rồi ngồi xuống cạnh anh với cốc đồ uống của mình. Bà giơ nó lên. “Một ly Gibson. Tôi phải lòng thứ này khi tôi nhìn thấy Cary Grant gọi một ly như vậy trên chuyến tàu đó trong phim North by Northwest. Nâng ly nào!”
Họ chạm cốc và Alex nhấp một ngụm đồ uống của mình. Anh ho sù sụ. Vị của nó như thể bà chỉ pha mình Jack. Anh nhìn quanh căn phòng khách. Nó có kích thước gần bằng cả ngôi nhà của anh với đồ nội thất sang trọng hơn rất nhiều.
“Vậy bà quen Kate lâu chưa?” anh hỏi.
“Khoảng bảy năm rồi, mặc dù cô ấy chỉ sống với tôi được ba năm. Cô ấy thật tuyệt vời. Khôn ngoan như ma xó ấy, xinh đẹp, một khẩu súng thực sự, nhưng mà thôi, tôi đang nói toàn những điều mà cậu đã biết rồi. Với lại, cô ấy có món núm vú bơ đường ngon lành nhất mà tôi từng được nếm.”
Alex suýt nghẹn với ly đồ uống của mình, “Xin lỗi bà?”
“Đừng có tưởng bở thế chứ, cưng, đó là một loại đồ uống đặc biệt thôi. Rượu whiskey trứng Bailey và rượu sơ-náp bơ đường. Xét cho cùng, dù sao cô ấy cũng là nhân viên pha chế rượu mà.”
“Ồ, vâng.”
“Vậy ra cậu là một trong những đặc vụ bảo vệ cho Tổng thống à?”
“Thật ra, bắt đầu từ ngày mai thì đúng thế thật,” Alex nói.
“Tôi biết rõ mọi Tổng thống Mỹ từ thời Harry Truman,” bà nói với vẻ bâng khuâng. “Tôi đã từng bỏ phiếu cho Đảng Cộng hòa suốt ba mươi năm và sau đó là Đảng Dân chủ suốt hai mươi năm tiếp theo, nhưng giờ thì tôi đã đủ già để biết thế nào là tốt rồi, vậy là tôi trở thành một người độc lập. Nhưng tôi yêu Ronnie Reagan. Thật là một người đàn ông quyến rũ. Ông ấy và tôi từng khiêu vũ cùng nhau tại một buổi dạ hội. Nhưng trong số tất cả những Tổng thống mà tôi biết thì tôi phải thừa nhận là tôi thích Jimmy Carter nhất. Ông ấy là một người đàn ông tốt, tử tế; một quý ông thực sự, ngay cả khi trong thâm tâm ông ấy có những dục vọng. Và không phải ai trong số họ cũng có thể được nhận xét như vậy, phải không nào?”
“Vâng, tôi cũng nghĩ vậy. Nếu thế chắc bà phải biết cả Tổng thống Brennan?”
“Chúng tôi đã gặp nhau, nhưng ông ta chẳng biết tôi là ai đâu. Đã từ lâu tôi không còn có ích gì trong đời sống chính trị nữa cả. Mặc dù trong thời hoàng kim của mình tôi cũng có ít nhiều ảnh hưởng. Georgetown là một nơi cho tất cả những trò như vậy. Kate Graham, Evangeline Bruce, Pamela Harrington, Lorraine Cooper, tôi đều biết hết. Những dạ tiệc chúng tôi từng tham dự. Những chính sách quốc gia mà chúng tôi nghĩ ra khi đang ngồi túm tụm uống rượu và hút thuốc với nhau, mặc dù các bà thường bị tách riêng khỏi các ông. Nhưng không phải lúc nào cũng vậy.” Bà hạ thấp giọng và chăm chú nhìn anh với đôi lông mày mảnh như bút chì nhướng lên. “Bởi vì những màn ân ái mà chúng tôi đã làm, ôi, lạy Chúa tôi. Nhưng không có cuộc truy hoan hoặc bất kỳ thứ gì có thể sánh được với những thứ đó, cưng ạ. Ý tôi là chúng ta đang nói đến những nhân vật của chính phủ, những người công bộc, và kể cũng khó mà có thể dậy sớm và làm việc liên tục nhiều giờ liền sau những cuộc truy hoan nóng bỏng. Nó rút hết sức sống ra khỏi cậu, thực sự là thế đấy.”
Alex chợt nhận ra là miệng anh đã há ra mỗi lúc một to hơn khi nghe câu chuyện của bà. Anh vội vàng ngậm miệng lại. “Vậy là, ừm, Kate sống trong ngôi nhà ngang ạ?”
“Tôi muốn cô ấy chuyển lên sống trên này – xét cho cùng ngôi nhà có đến tám phòng ngủ cơ mà – nhưng cô ấy không chịu. Cô ấy thích có không gian riêng cho mình, phụ nữ ai mà chẳng thế. Và cô ấy có thể đi đi về về tùy thích.” Bà vỗ vỗ lên chân anh. “Vậy ra đây là buổi hẹn hò đầu tiên của cậu với cô ấy. Lãng mạn thật. Hai người định đi đâu?”
“Tôi cũng không chắc lắm. Kate là người chọn địa điểm mà.”
Bà lại nắm chặt lấy tay anh rồi nhìn thẳng vào mắt anh. “Được rồi, cưng ạ, để tôi cho cậu một vài lời khuyên nhé. Ngay cả người phụ nữ hiện đại cũng thích là người đàn ông thỉnh thoảng nên quyết định một lần. Vì vậy lần sau cậu hãy chọn địa điểm. Hãy tỏ ra thật quyết đoán về điều đó. Phụ nữ ghét những anh chàng không quyết định được điều gì.”
“Được rồi, nhưng làm sao tôi biết được khi nào cô ấy muốn tôi quyết định?”
“Ồ, cậu không thể biết được đâu. Cậu sẽ lại làm hỏng bét mọi chuyện như mọi anh chàng khác thôi.”
Alex hắng giọng. “Vậy là cô ấy hẹn hò rất nhiều người sao?”
“Ái chà, cậu muốn biết chuyện bí mật của Kate phải không, cưng? Hừm, phải vài tháng Kate mới mời một người tới nhà chơi thôi. Chưa có ai được cô ấy chấm cả, nhưng cậu đừng nản chí. Cô ấy thường đưa về nhà một anh chàng luật sư bảnh bao nào đó, chuyên gia vận động hành lang hoặc dân quan chức chính phủ cỡ bự. Còn bây giờ, cậu là người đàn ông đầu tiên mang súng mà cô ấy đưa về đây đấy,” bà nói thêm với giọng khích lệ.
“Cậu đang mang hàng nóng trong người, đúng không?” bà hỏi với vẻ hy vọng.
“Chẳng lẽ như thế lại là điều tốt sao?”
“Cưng ạ, tất cả những phụ nữ văn minh đều thích ném đồ lót của họ vào những người đàn ông nguy hiểm. Chúng tôi không thể nào kiềm chế được mình.”
Anh bật cười, mở phanh áo khoác ra và cho bà xem khẩu súng của mình.
Bà vỗ tay. “Ôi, như thế mới thú vị chứ.”
“Này, bà Lucky, tránh xa người đàn ông của tôi ngay.”
Cả hai cùng quay lại và nhận ra Kate Adams đang mỉm cười ở ngưỡng cửa phòng bên cạnh. Cô diện một chiếc váy xếp nếp màu đen dài đến ngang đùi, một chiếc áo màu trắng hở cổ, đi guốc. Alex chợt nhận ra là từ trước đến nay anh chưa bao giờ nhìn thấy chân cô; ở quán bar bao giờ cô cũng mặc quần dài. Cô ôm Lucky và hôn vào má bà.
“Tôi phải ngồi tiếp anh chàng của cô trong khi cô bận làm đẹp đấy, quý cô ạ.” Lucky nói. “Cô không cần làm gì nhiều cho nhọc công. Ôi, thật không công bằng chút nào, Kate. Ngay cả bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ tài giỏi nhất thế giới cũng không thể giúp tôi có được cặp xương gò má như của cô.”
“Bà chỉ được cái nói dối. Đàn ông trước kia lúc nào chẳng mê mẩn vì Lucky Whitney. Và bây giờ vẫn thế đấy thôi.”
Lucky mỉm cười với Alex và nói với giọng có vẻ rất bẽn lẽn. “À, tôi phải thú thật, anh bạn trẻ này vừa cho tôi xem hàng của anh ta, Kate. Tôi cá là cô chưa có vinh dự đó đâu.”
Kate tỏ vẻ ngạc nhiên. “Hàng của anh ấy à? Không, tôi chưa được nhìn thấy.”
Không giấu nổi vẻ kinh hoàng, Alex đứng phắt dậy đột ngột đến nỗi đồ uống của anh sánh cả ra ghế. “Khẩu súng của tôi! Tôi cho bà ấy xem khẩu súng của mình.”
“Đúng rồi, đó là cách anh ta gọi nó. Khẩu súng của anh ta.” Lucky vừa nói, vừa mỉm cười tinh quái. “Nào, vậy hai người định đi đâu ăn tối đấy?”
“Nhà hàng Nathan’s,” Kate trả lời.
Lucky nhướng lông mày. “Nathan’s cơ à?” Bà giơ hai ngón tay cái lên với Alex. “Đó là nơi cô ấy đến với những anh chàng thực sự có tiềm năng đấy.”
Chú thích:
(1)Ám chỉ hậu duệ của Henry Ford, tỷ phú Mỹ trong lĩnh vực sản xuất ô tô đầu thế kỷ XX.
(2)Nghĩa là “may mắn”.
(3)Tên một loại whiskey rất nặng.