Chỉ Dòng Sông Biết

Chương 16



Daisy Spalding tỉnh dậy trong cơn đau đớn điên cuồng. Hỗn hợp thuốc phiện cô vừa uống đêm qua đã tan đi, để cô lại với nỗi khổ sở của xác thịt bị hành hạ thâm tím. Cô thận trọng ngồi dậy trên cái giường hẹp rồi xem xét xung quanh. Cô đã thoát khỏi một người khách nữa, nhưng cũng vừa hút chết. Nếu không phải một khách hàng khác nghe thấy tiếng động bên kia tường và qua tìm hiểu, chắc sáng nay cô đã về chầu ông vải rồi.

Khách hàng đêm qua là kẻ hung bạo nhất từ trước đến nay. Cô nhìn thấy sự điên cuồng trong mắt hắn khi hắn thắt dây bịt mồm cô và trói tay cô sau lưng. Cô hoảng kinh, nhưng đến lúc đó thì đã muộn.

Cô mới làm ở nhà chứa này được vài tuần. Cô không nghĩ mình sẽ trụ lại được hết tháng. Sau khi Andrew chết, tên chủ nợ của anh bảo cô có thể hoàn lại món nợ bằng cách tới làm ở Nhà Phượng Hoàng trong vài tháng. Đây là lần đầu cô nghĩ tới việc gieo mình xuống sông, nhưng tên chủ nợ đã thuyết phục cô.

“Nhà Phượng Hoàng không giống như những nhà thổ khác,” hắn cả quyết với cô. “Tất cả những bà cô làm việc ở đó đều xuất thân từ những gia đình gia giáo, cũng như bà ấy. Họ nhận được tiền lương hậu hĩnh lắm bởi họ chiếm một vị trí cao hơn nhiều so với những ả đứng đường. Họ là nàng hầu, không phải là gái điếm ngoài phố. Các quý ông sẵn sàng trả nhiều tiền để được các quý bà có giáo dục bầu bạn.”

Nhưng điếm vẫn là điếm, Daisy nghĩ. Cô thật ngu mới nghĩ rằng công việc sẽ khác chỉ vì cô đã từng là một quý bà.

Khiếp sợ phải vào trại tế bần, cô đã chấp nhận lời đề nghị. Phải rất lâu sau cô mới phát hiện rằng khi cô vào làm ở Nhà Phượng Hoàng, chủ nợ của chồng cô đã nhận được một món hậu hĩnh từ bà chủ, Madam Phượng Hoàng.

Madam Phượng Hoàng đã phân bua rằng cô không đủ xinh đẹp để làm vừa lòng những khách hàng thông thường. Cánh cửa duy nhất chỉ dành cho người đàn bà nào chịu bước vào con đường khó khăn hơn. Một vài quý ông thích mạnh tay một chút, bà ta giải thích. Điều đó khiến họ hưng phấn, nhưng không gây ra tác hại gì nghiêm trọng.

Daisy đứng lên, người rúm lại, và nhìn hình mình phản chiếu trên tấm gương rạn trên bồn rửa. Mắt cô thâm tím. Quai hàm sưng phồng. Cô không dám nhìn phần cơ thể còn lại.

Hậu quả lần này thật nghiêm trọng. Lần tới có thể nguy hiểm đến tính mạng. Nếu số mệnh bắt cô phải chết ở tuổi hai mươi, cô thà tự kết liễu cuộc đời mình. Thề với ma quỷ cô sẽ không dành đặc quyền đó cho một nhà quý tộc ắt sẽ lên đỉnh nếu biết cô gục xuống dưới dự tàn bạo của mình.

Dẫu quyết tâm theo đuổi lối thoát cuối cùng có phần yếu ớt, ý chí sống của cô lại vẫn rất mạnh mẽ. Cô đã nghe những lời nhỏ to về một cơ sở ở đường Swanton nơi những cô gái đường phố có thể tới tìm một bữa ăn nóng sốt. Nhiều người nói rằng người phụ nữ điều hành chốn đó đôi lúc còn giúp một cô gái tìm được việc làm tử tế dưới một cái tên khác.

Cô còn gì để mất đâu? Daisy nghĩ. Nhưng cô sẽ phải hết sức cẩn thận. Madam Phượng Hoàng là một kẻ lạnh lùng và hết sức nhẫn tâm. Có tin đồn rằng bà ta dính dáng đến vụ mất tích bí ẩn của bà chủ trước. Và gã đàn ông có ánh mắt tàn độc mà bà ta tiếp đón trong khu phòng riêng của mình có vẻ còn nguy hiểm hơn.

Daisy rùng mình. Nếu Madam Phượng Hoàng phát hiện một trong những gái điếm của mình đã đào thoát tới cơ sở trên đường Swanton, không thể biết bà ta sẽ làm những gì. Bà ta sẽ coi đó là một tấm gương rất xấu cho những cô gái còn lại ở Nhà Phượng Hoàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.