Chỉ Dòng Sông Biết

Chương 33



“Em phải nói với chị rằng cả nhà em nhẹ cả người khi nghe tin đồn về chị và Anthony,” Clarice hớn hở kể.

Louisa vấp phải một hòn đá nhỏ trên đường. Hơi loạng choạng, nàng suýt để tuột cây dù khỏi tay trước khi đứng thẳng lại được.

“Nhẹ cả người?” nàng cố thốt ra mấy lời đó, biết rằng miệng mình  lẽ đang há hốc trông vô cùng thiếu đẹp mắt.

Nàng cùng Clarice đang dạo quanh khu vườn rộng lớn đằng sau ngôi nhà lớn của gia đình Stalbridge. Anthony ở lại trong nhà cùng cha mẹ.

Đây không phải lần đầu Louisa bối rối vì phát ngôn ca thành viên gia tộc Staỉbridge. Chuyện này đã tiếp diễn từ lúc Anthony hộ tống nàng vào phòng khách trang nhã của gia đình một giờ trước và giới thiệu hai bên.

Mọi chuyện không diễn ra như nàng đã lường trước. Mặc dù Anthony cam đoan điều ngược lại, nàng đã cắn răng chờ đợi sự chê trách khắc nghiệt. Tuy nhiên, nàng lại được chào đón bằng một sự nhiệt tâm khiến người ta luống cuống. Chẳng ai có vẻ gì là kinh sợ vì những lời đồn đại rằng nàng đang dan díu với Anthony. Cũng chẳng ai biểu lộ chút gì choáng váng khi biết nàng là phóng viên cho tờ Điệp báo chớp nhoáng. Ngược lại, ông bà Stalbridge và Clarice tỏ ra hết sức ân cần và tử tế. Họ  vẻ quý mến chứ không ghét bỏ nàng.

Phát hiện cả bà Stalbridge và Clarice đều là tín đồ cuồng nhiệt của phong trào phục trang hợp lý lại là một bất ngờ thú vị nữa. Thế nhưng, nàng nghĩ, vì sao nàng phải trông đợi rằng các thành viên gia đình của Anthony sẽ có chút nào kém bất thường hơn chàng? Emma đã báo trước cho nàng nhà Stalbridge được coi là một ổ lập dị, từng người một.

Tất nhiên, nàng vẫn cẩn trọng. Có một quá khứ đen tối, nàng không thể cho phép mình trở nên quá gần gũi với bất kì ai được. Dẫu vậy, nàng cũng không thể không mến Clarice ngay tức thì. Đã lâu lắm rồi nàng mới có một người bạn tầm tầm tuổi mình. Khi người ta mang theo mình một bí mật kinh khủng thì việc lèo lái qua đại dương tình bạn là một công cuộc đầy bất trắc.

“Ai ai cũng mừng khi thấy anh Anthony quan tâm đến chị bởi cả nhà đã phải lo lắng vì anh ấy quá nhiều rồi,” Clarice giải thích. “Năm ngoái, sau khi vợ chưa cưới ra đi, anh ấy cứ bị ám ảnh là chị ấy bị sát hại. Điều đó ảnh hưởng đến tâm trạng anh ấy hàng tuần lễ. Cả nhà em ai cũng lo lắng lắm, thật đấy.”

“Tôi hiểu.”

Clarice lơ đãng vặn vặn cây dù. “Cả nhà cứ nghĩ anh ấy đã vượt qua được sự ám ảnh đó sau khi buộc phải bỏ dở án tra năm ngoái, nhưng khi anh ấy đột ngột khởi động lại vài tuần trước thì mọi người nhận ra anh ấy vẫn mê man với giả thiết là Fiona bị hạ sát. Rồi mọi người nghe đồn đại về hai người. Cha mẹ em bắt đầu tràn trề hi vọng. Thực tế là, em cũng thế.”

“Ôi trời ơi.”

“Giờ thì sau khi đã có cơ hội chứng kiến tận mắt hai người với nhau, rõ ràng là tin đồn ấy đúng, thế nên cả nhà ai cũng vui mừng được biết chị hôm nay đấy.”

“Tôi không chắc là hiểu được lý lẽ của cô,” Louisa thận trọng nói. “Mối liên hệ của tôi với anh trai cô đúng ra là dựa trên một thỏa thuận công việc. Như anh ấy đã giải thích với cả nhà, tôi đang hỗ trợ việc điều tra của anh ấy. Khi tất cả xong xuôi, tôi sẽ viết một bản tường trình cho tờ Điêp báo chớp nhoáng.”

“Vâng, tất nhiên.” Clarice trao cho nàng một nụ cười ấm áp. “Em tin đó sẽ là một bài báo xuất sắc. Nhưng cũng rõ ràng là chị và anh Anthony đã có mối quan hệ hết sức thân mật với nhau, và cả nhà rất đỗi vui mừng. Thật sung sướng khi thấy anh ấy nhìn một người đàn bà nào đó như khi nhìn chị.”

Louisa thở dài. “Mọi người lo ngại rằng trái tim ông ấy tan vỡ vì cái chết của Fiona. Giờ mọi người lại tin rằng nhất ông ấy cũng cho phép mình khuây khỏa với một nguời đàn bà khác, nhưng tôi thực sự nghĩ rằng mọi người không nên vội vã kết luận gì về những tình cảm ông ấy dành cho tôi.”

“Dở hơi.” Clarice cười lớn. “Chẳng có lời giải thích nào hiển nhiên hơn cho tâm trạng tươi sáng cùa anh ấy.”

“Có thể gần đây ông ấy vui vẻ hơn bởi nghĩ mình đã đến gần lời giải cho cái chết bí ẩn của Fiona.”

“Cũng có thể là một phần, nhưng em vẫn ngờ rằng chị là nguyên nhân chính làm cho tinh thần anh ấy phấn chấn hẳn lên.”

“Tôi thì chắc chắn không nghĩ thế,” Louisa yếu ớt cãi.

“Thôi nào, bà Bryce. Chị không tin vào chính mình sao. Em cam đoan với chị, nếu không phải mê chị, anh trai em sẽ chẳng bao giờ đưa chị tới đây dùng trà với cha mẹ đâu.”

Louisa đứng sững lại, thất kinh. “Tôi cam đoan là anh trai cô không hề yêu tôi.”

“Không sao đâu, bà Bryce. Chị không phải giả bộ với gia đình này. Chúng em không giống hầu hết những người giao du trong xã hội. Trong nhà này, ai cũng rất thẳng thắn.”

“Xin thứ lỗi, nhưng tôi e rằng những vở kịch ly kì cô viết cho nhà hát Olympia đã tác động đến trí tưởng tượng của cô.”

Clarice gật đầu có phần luyến tiếc. “Em thừa nhận mình có thấy ý tưởng về các cuộc tình ái vụng trộm là rât thú vị. Mỗi vở kịch em đều đưa vào ít nhất một đôi.”

“Tôi đã xem vài vở kịch của cô. Mặc dù vở nào cũng đều hay đến tuyệt diệu, tôi không thể không để ý rằng các mối tình vụng trộm luôn kết thúc chẳng lành.”

Clarice nhăn mặt. “Chỉ là vì khán giả và giới phê bình đòi hỏi loại kết cục đó. Chị phải nhớ rằng, bọn họ ai ai cũng rất hào hứng muốn được thưởng thức cái kích động của những chuyện tình vụng trộm trên sân khấu, nhưng lại nghĩ chỉ có thể thanh minh cho sự hoan lạc của mình nếu các chuyện tình đó dẫn đến kết cục không có hậu.”

“Tôi hiểu.” Louisa hít thật sâu rồi lại bước đi chầm chậm trên lối sỏi. “Trong các tiểu thuyết cũng vậy thôi.”

“Đúng vậy. Các ước lệ văn học và đám phê bình có thể gây rất nhiều hạn chế cho nghệ thuật,” Clarice nói vẻ thông thái.

“Cô có nghĩ rằng nếu các ước lệ và đám phê bình không tồn tại, mình sẽ viết được một vở kịch hay cuốn sách có chuyện tình vụng trộm mà kết thúc có hậu không?”

“Tất nhiên là có rồi,” Clarice đáp.

Louisa dừng lại lần nữa nhìn nàng.

“Thế ư?” nàng hăm hở hỏi. “Nó sẽ kết thúc thế nào?”

Clarice huơ tay. “À, thì tất nhiên là cặp tình nhân sẽ kết hôn rồi.”

“Hừm.”

Clarice nhướng mày. “Chị không thích cái kết đó à?”

“Tôi thấy logic của cô có vấn đề đấy.”

“Vấn đề gì?”

“Nếu cặp tình nhân kết hôn thì quan hệ đó không còn vụng trộm nữa, phải không?”

Clarice cau mày. “Em hiểu ý chị. Mặc dù thế, hôn nhân vẫn là cái kết có hậu hay nhất có thể xảy ra trong mối quan hệ vụng trộm, không phải sao?”

“Có lẽ vậy.”

Và trong trường hợp của nàng, đó là một cái kết bất khả, Louisa nghĩ.

ANTHONY ĐỨNG BÊN CỬA sổ, tay chắp sau lưng. Cha mẹ chàng mỗi người đứng một bên. Cả ba cùng theo dõi Louisa và Clarice tản bộ quanh vườn.

“Hai đứa nó xem ra hợp nhau lắm,” Marcus lên tiếng. Trông ông có vẻ hài lòng. “Ta phải nói, ta thích cái bà Bryce của con đấy. Một người đàn bà trẻ rất thú vị.”

“Con đã nói với cha rằng cô ấy có hơi bất thường mà,” Anthony nói.

Marcus cười khùng khục rồi vỗ vai chàng. “Quả con có nói thế, và ít khi con miêu tả được bà nào mà lại chinh xác hơn thế.”

“Hai đứa nó đi dạo trong nắng với cây dù gấp lại trông giống một bức tranh khá đẹp mắt, phải không?” Georgiana nhận xét. Bà ném cho Anthony một cáí liếc xéo. “Bà Bryce của con ở góa lúc còn khá trẻ, đúng không nhỉ?”

“Có vẻ là thế,” chàng thận trọng đáp.

“Con bé tạo dựng cho mình một nghề nghiệp hay đấy,” Marcus nói. “thảo nào nó và Clarice ăn ý với nhau nhanh thế. Chúng nó có rất nhiều điểm chung mà.”

“Tôi tự hỏi chúng nói chuyện gì với nhau ở ngoài đó,” Georgiana nói. “Không biết là chuyện gì, nhưng xem chừng cả hai đều rất tập trung vào đề tài ”

“Làm vườn, chẳng hạn,” Anthony gợi ý, mặc đù chàng không tin điều này.

Vẻ căng thăng trong dáng điệu đôi vai của Louisa báo động với chàng rằng cuộc trò chuyện đã nghiêng về hướng riêng tư.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.