Chuyện Tình Qua Nhiều Kiếp Luân Hồi
Chương 15
Tôi biết mình bất diệt. Không có gì nghi ngờ rằng tôi đã chết mười ngàn lần trước đây. Tôi cười vào cái mà bạn gọi là tan rã, vì tôi biết mức độ rộng lớn của thời gian.
Walt Whitman
Giấc mơ có nhiều chức năng. Nó giúp chúng ta tiến hành và hòa nhập các sự kiện trong ngày. Nó cung cấp chứng cứ, thường là trong hình thức biểu tượng hay ẩn dụ, những điều có thể giải quyết gút mắc hàng ngày như những mối quan hệ, nỗi sợ hãi, công việc, cảm xúc, bệnh tật, và còn nhiều nữa. Nó có thể hỗ trợ chúng ta đạt được những điều mong ước, nếu không thì ít nhất cũng trong hình thức được thỏa lòng ước vọng. Nó phụ giúp ta ôn lại những sự kiện trong quá khứ, nhắc nhở ta những việc song hành trong hiện tại. Nó bảo vệ giấc ngủ bằng cách che đậy những tác nhân kích thích như là lo lắng bất an, nếu không thì những điều này sẽ đánh thức chúng ta. Giấc mơ cũng có những chức năng sâu xa hơn. Nó có thể cho ta một con đường để mở ra những ký ức bị đè nén hay bị quên lãng, bất kể từ lúc còn thơ ấu, hay thành niên, hay trong những kiếp quá khứ. Những ký ức về kiếp quá khứ vỡ vụn thường được nổi lên trong giấc mơ, đặc biệt trong những giấc mơ mà người nằm mơ nhìn thấy những cảnh tượng cách đây nhiều năm, nhiều thế kỷ trước khi họ được sinh ra.
Giấc mơ có thể thuộc về mặt tâm linh hoặc dự đoán. Thường thì những giấc mơ đặc biệt có thể dự đoán được tương lai. Sự chính xác cũng muôn màu muôn vẻ vì tương lai xuất hiện theo hệ thống của khả năng, và đó là điều không thể tránh được. Rồi do khả năng con người diễn giải về giấc mơ có chính xác hay không cũng hoàn toàn khác nhau. Những giấc mơ thuộc tâm linh và dự đoán được trải nghiệm bởi con người trong các nền văn hóa, các chủng tộc. Tuy nhiên cũng có nhiều người bị sốc khi giấc mơ của họ thật sự xảy ra.
Một loại giấc mơ khác có tính tâm linh xuất hịên khi trải nghiệm qua sự liên lạc với một người ở xa, người này có thể còn sống, hoặc là cách giao tiếp với linh hồn, hoặc tâm thức của người đã chết, chẳng hạn như người thân, bạn bè thân thiết. Tương tự như vậy, còn có sự giao tiếp với tâm linh thiên thần, vị thầy, v.v.
Du hành trong những giấc mơ cũng hay xảy ra. Trong những giấc mơ này, người ta thường đến thăm viếng những nơi, mà với cơ thể vật chất, họ chưa bao giờ đến. Những giấc mơ như vậy có lẽ xa hơn trí tưởng tượng hoạt động về đêm. Đây có thể là cuộc trải nghiệm tâm linh hoặc huyền bí, vì bản ngã thông thường và rào cản nhận thức đã nghỉ ngơi trong giấc ngủ và giấc mơ. Sự hiểu biết và trí tuệ được yêu cầu cho loại giấc mơ lang thang du hành là có thể chuyển hóa đời sống hiện tại.
Vào một ngày, khi trời vừa sáng, Elizabeth cũng có một loại giấc mơ như vậy.
***
Elizabeth nhún nhảy vào buổi sáng vì cuộc hẹn, cô hăm hở khoe với tôi về giấc mơ đêm hôm trước.
Lần này trông cô bớt lo lắng và có vẻ thư giãn nhiều hơn mọi lần trước. Cô kể tôi nghe rằng bạn bè ở chỗ làm khen cô đẹp hơn, dễ thương hơn, kiên nhẫn hơn, thậm chí hơn “một Elizabeth cũ kỹ” trước khi mẹ cô mất.
Cô nhấn mạnh:
– Đây không phải là loại giấc mơ của tôi. Giấc mơ rất sống động và rất thực. Tôi nhớ rõ từng chi tiết. Bình thường, nằm mơ ít khi nào tôi nhớ được gì.
Tôi đã thường xuyên khuyến khích cô viết lại chi tiết trong giấc mơ khi cô vừa thức dậy. Trong cách nào đó, Elizabeth rất lười viết lại, khi đến văn phòng tôi, cô chẳng còn nhớ gì cả. Nhưng lần này giấc mơ có vẻ khác lạ, rất sống động đến nỗi mọi chi tiết đều nằm trong đầu cô.
– Đầu tiên tôi bước vào một gian phòng rộng. Không có cửa sổ, cũng không có đèn trần hay đèn ngủ. Nhưng các bức tường sáng rực, ánh sáng chiếu khắp cả căn phòng.
– Tường có nóng không?
– Hình như không nóng. Nó có ánh sáng nhưng không nóng. Dù tôi không chạm vào tường.
– Cô còn nhận thấy gì nữa không?
– Tôi biết đó là thư viện hay một dạng như vậy, nhưng tôi không thấy các kệ sách hay cuốn sách nào. Trong góc phòng có bức tượng Xphanh. Có hai cái ghế từ thời cổ ở hai bên bức tượng. Gần giống như cái ngai vàng được chạm bằng đá cẩm thạch.
Cô im lặng một lát, cô nhìn mơ hồ về phía bên trái như đang nghĩ đến hai cái ghế cổ.
Tôi hỏi:
– Cô nghĩ gì về bức tượng đó?
– Tôi không biết. Có lẽ thư viện giúp tìm hiểu về những điều bí ẩn. Tôi nhớ câu đó của tượng Xphanh. Cái gì đi bốn chân vào buổi sáng, hai chân trong ngày, và ba chân vào ban đêm. Có lẽ có điều gì đó với câu đố, hoặc nhiều câu đố, nói chung.
– Có thể là vậy.
Tôi thừa nhận, tâm trí tôi lướt qua người giải câu đố. Lần đầu tiên tôi nghe về chuyện câu đố này. Tôi nói thêm:
– Chắc nó còn có nghĩa khác. Ví dụ, điều gì sẽ xảy ra nếu tượng Xphanh này, theo cách nào đó, cung cấp nguồn gốc về tính chất của thư viện, kết cấu, địa điểm?
Tâm tưởng trong mơ có khi cũng rất phức tạp. Cô trả lời:
– Tôi không ở đó lâu để tìm hiểu thêm.
– Cô có nhận ra cái gì khác trong phòng không? Cô trả lời lập tức:
– Có một người đàn ông ở gần đó, mặc cái áo choàng màu trắng. Tôi đoán là thủ thư. Ông có quyền cho phép người nào được vào thư viện hay không. Vì lẽ gì đó, tôi được phép vào.
Ngay điểm này, tâm trí thực tiễn của tôi không thể kìm chế được nữa. Tôi buột miệng hỏi:
– Thư viện loại gì mà không có sách? Cô giải thích:
– Đó là phần lạ lùng. Tất cả điều tôi phải làm là chắp tay lại rồi cuốn sách nào tôi cần có ngay trong tay tôi!
– Cô nhận loại sách gì?
– Tôi không nhớ chính xác. Một cuốn sách về tôi, về cuộc đời tôi. Tôi ngại mở nó.
– Ngại gì?
– Tôi không biết. Có điều gì xấu trong đó, điều gì mà tôi cảm thấy mắc cỡ.
– Thủ thư có giúp cô không?
– Không hẳn. Ông ta chỉ cười, rồi nói: “có phải hoa hồng mắc cỡ với gai của nó?” Rồi ông ta cười lớn hơn nữa.
– Rồi chuyện gì xảy ra?
– Ông đưa tôi ra ngoài, nhưng dần dần tôi cảm thấy cũng hiểu ra ý ông ta, và tôi sẽ quay lại rồi không sợ đọc cuốn sách đó nữa.
Cô yên lặng, trầm ngâm. Tôi hỏi tiếp:
– Rồi cô thức dậy?
– À không. Sau khi rời thư viện, tôi đến lớp học. Tôi đang dự một khóa học. Ở đó có khoảng mười lăm hay hai mươi sinh viên. Một thanh niên rất giống anh trai tôi…
nhưng không phải Charles.
Cô đang nói đến anh trai đang sống ở California.
– Cô đang theo khóa học gì?
– Tôi không biết.
– Còn gì nữa không? Cô do dự trả lời:
– Vâng.
Tôi thắc mắc sao cô lại do dự sau khi đã thuật lại vài cảnh tưởng lạ lùng trong giấc mơ. Cô kể tiếp, với một giọng nhẹ hơn là thầm thì:
– Thầy giáo xuất hiện. Mắt ông ta nâu sẫm, có thể thay đổi qua màu tía, rồi trở lại màu nâu. Ông ta rất cao, mặc áo choàng trắng, đi chân trần… Ông tiến đến tôi và nhìn sâu vào mắt tôi.
– Rồi sao?
– Tôi cảm thấy một tình yêu đáng kinh ngạc. Tôi biết mọi thứ có thể rất an ổn, mọi thứ tôi đang đi qua là một phần của kế hoạch nào đó, và kế hoạch đó rất hoàn hảo.
– Ông ta nói với cô như vậy hả?
– Không. Ông ta không cần phải nói. Thật ra, ông ta chẳng nói gì cả. Chỉ là tôi có cảm giác như vậy thôi, nhưng bằng cách nào đó, nó có vẻ từ ông ta truyền qua. Tôi có thể cảm nhận tất cả, biết tất cả. Tôi biết không có gì phải sợ hãi… không gì… rồi ông ta quay đi.
– Còn gì nữa?
– Tôi cảm nhận rất rõ. Điều cuối cùng tôi nhớ là bay lên mây. Tôi cảm thấy rất dễ thương và an toàn… Rồi tôi thức dậy.
– Bây giờ cô cảm thấy ra sao?
– Tôi cảm thấy rất tốt, nhưng nó đang tan dần. Tôi nhớ rất rõ về giấc mơ, nhưng cảm giác thì dần dần nhẹ đi.
Mỗi ngày, lại xen thêm vào những trải nghiệm siêu việt.
***
Một phụ nữ viết thư cám ơn tôi về cuốn sách đầu tiên tôi viết. Những thông tin trong đó giúp cô hiểu và chấp nhận hai giấc mơ mà cô đã trải qua cách nhau hai thập niên. Lá thư của cô đã bị rách nát khi Hurricane Andrew ghé qua văn phòng tôi. Nhưng tôi còn nhớ rất rõ.
Lúc còn nhỏ, cô biết mình sẽ có một đứa con trai đặc biệt tên David. Lớn lên cô lấy chồng, có hai cô con gái, không có con trai. Khi cô ở tuổi ba mươi, cô bắt đầu quan tâm. David ở đâu?
Trong một giấc mơ sống động, một thiên thần bước đến nói với cô: “Cô sẽ có con trai, nhưng nó chỉ sống tới mười chín tuổi rưỡi. Cô có chấp nhận điều đó không?”
Người phụ nữ gật đầu.
Vài tháng sau cô có mang, rồi David được sinh ra. Nó thật sự là một đứa bé đặc biệt, dễ thương, nhạy cảm, đáng yêu. Cô nói rằng: “Một linh hồn cũ”. Cô không bao giờ kể cho David nghe về giấc mơ, và sự thỏa thuận với thần linh. Như dự kiến, David chết đúng năm mười chín tuổi rưỡi vì căn bệnh ung thư não hiếm thấy. Cô cảm thấy tội lỗi, đau khổ, bi quan, kiệt sức vì đau buồn sâu sắc. Tại sao cô lại chấp nhận đề nghị của vị thần đó? Theo cách nào đó, cô có lỗi trong cái chết của David?
Một tháng sau khi David chết, thiên thần lại xuất hiện trong giấc mơ. Lần này thiên thần đó chính là David. David nói với cô: “Đừng đau lòng quá, con rất thương mẹ, chính con đã chọn mẹ, chứ không phải mẹ chọn con.”
Và cô đã thấu hiểu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.