Chuyện Tình Qua Nhiều Kiếp Luân Hồi

Chương 19



Nếu thời hiệp sĩ đã từng trôi qua

Với thế giới xa xưa đã chôn vùi

Thì ta đã là vua tại Babylon

Còn nàng là tên nô lệ của Chúa

Ta nhìn ngắm, giữ lấy rồi vứt bỏ nàng

Ta bẻ gãy niềm kiêu hãnh của nàng

Và biến nàng thành nô lệ của ta

Niềm kiêu hãnh mà ta giẫm đạp

Giờ đây là sự miệt thị đối với ta

Vì nó lại giẫm đạp lên ta

Nỗi hận cũ kéo dài vô tận

Vì nàng yêu, nàng cố nhịn

Tim ta vỡ tan

Khi lòng nàng không chung thủy sắt son

Rồi ta xé nát tim mình trong vô vọng

William Ernest Henley

Elizabeth đau buồn, chán nản. Mối quan hệ mới đây cũng chỉ kéo dài được hai lần hẹn hò. Bob đã tránh mặt cô. Cô tình cờ quen anh qua công việc hơn một năm nay. Anh ta là người đẹp trai, thành đạt, và chia sẻ nhiều điều thú vị với cô. Anh ta kể với cô rằng anh vừa chia tay với người đàn bà đã có chồng, sau một thời gian dài yêu đương vụng trộm. Bob có rất nhiều mối quan hệ ngắn ngủi với nhiều phụ nữ khác, nhưng họ luôn thiếu cái gì đó. Theo Bob thì họ luôn giả dối, kém thông minh, hoặc không hiểu được giá trị của anh. Vì vậy anh ta chấm dứt những mối quan hệ này. Người tình cũ vẫn còn chờ đợi anh ta quay lại. Chồng cô ta rất giàu, nhưng tình vợ chồng của họ thiếu sự đam mê. Cô ta không thể bỏ chồng và bỏ đi cuộc sống sung túc được.

Bob thề với Elizabeth: “Em khác họ rất nhiều. Chúng ta có nhiều điểm tương đồng.”

Anh nói rằng cô thông minh hơn bất cứ người nào khác, đẹp hơn, duyên dáng hơn, và quan hệ của họ sẽ lâu bền.

Elizabeth tự tin rằng Bob nói đúng. Cô nghĩ: “Anh ấy luôn ở đó, và tôi không bao giờ nhận ra. Đôi khi câu trả lời đúng đứng trước mặt bạn, mà bạn không bao giờ thấy.”

Cô quên rằng lý do mà cô chưa bao giờ nhận ra Bob và gương mặt đẹp trai của anh ta là vì cô chưa hề cảm thấy quá trình bí ẩn đối với anh ta. Cô đơn độc, và cần một đôi

tay đàn ông. Cô lắng nghe lý trí mà bỏ quên lời cảnh báo từ trái tim.

Lần hẹn hò đầu tiên có nhiều triển vọng. Họ đi ăn tối, xem phim, và tâm tình trên bãi biển, nghe sóng vỗ từng cơn dưới ánh sáng dịu dàng của đêm trăng thanh, gió mát. Anh ta nói với cô: “Chắc hẳn là anh đã yêu em”. Anh ta trêu chọc cô với lời hứa hão huyền. Cô lắng nghe chăm chú từng lời, lờ đi sự thiếu vắng tiếng nói của con tim.

Lần hẹn thứ hai có vẻ cũng tốt. Cô có được một khoảng thời gian hạnh phúc, và cô cảm thấy anh ta cũng vậy. Cảm giác yêu mến của anh ta dường như rất tuyệt vời, anh ta còn nói bóng gió về tình dục sẽ để lần tới. Nhưng anh ta không bao giờ liên lạc nữa.

Cuối cùng thì cô gọi điện thoại cho anh ta. Anh ta nói rất muốn gặp lại cô, nhưng mà anh ta rất bận, và rất khó để xác định thời gian gặp gỡ. Anh ta bảo đảm với cô là trái tim anh không hề thay đổi. Anh ta “ao ước” được gặp cô, nhưng không thể hẹn trước được.

Cô hỏi tôi:

– Tại sao tôi luôn bị thất bại? Tôi có gì sai?

– Cô không gặp thất bại. Đây là người đàn ông đẹp trai và thành đạt đã nói với cô rằng anh ta rất quan tâm và sẵn sàng. Không nên tự trách mình.

Tôi không nói như vậy, nhưng tự trong tâm, tôi biết cô đúng. Cô luôn gặp thất bại, trong trường hợp này là sự thất bại về cảm xúc. Hóa ra anh ta không thể rời bỏ sự an toàn của người tình đã có chồng. Anh ta lựa chọn sự lệ thuộc và “an toàn”. Elizabeth trở thành nạn nhân của nỗi sợ hãi và thiếu can đảm của anh ta. Tôi nghĩ “Muộn còn hơn không”. Elizabeth rất mạnh mẽ, cô sẽ hồi phục nhanh thôi.

Elizabeth hỏi liệu chúng tôi vẫn còn thời gian để thử một chuyến trở về không. Cô cảm thấy có điều gì đó quan trọng gần nổi lên, và cô muốn tìm ra nó, do đó chúng tôi tiến hành. Sau khi cô hiện lên trong một kiếp quá khứ xa xôi, tôi không chắc là chúng tôi đã quyết định đúng.

Cô nhìn thấy một dải đất rộng lớn, cánh đồng nhấp nhô, những đỉnh đồi bằng phẳng. Vùng đất của những con thú hoang dã đã thuần hóa, những con ngựa nhỏ nhắn nhanh nhẹn, những túp lều tròn rộng lớn, những người du mục lang thang. Đó là vùng đất của đam mê và đầy bạo động.

Chồng cô đã đi xa với hầu hết trai tráng, để săn bắn và bố ráp. Kẻ thù tấn công, gió ngựa tung mù trời tương phản với những con người bảo vệ yếu đuối. Cha mẹ chồng cô bị giết trước, chặt đứt đầu bằng một thanh đao dài, nhọn. Con của cô bị giết tiếp theo, moi ruột bằng cái giáo. Cơn rùng mình làm chấn động linh hồn cô. Cô cũng muốn chết, nhưng định mệnh không cho phép. Cô bị một chiến binh trẻ bắt sống, vì cô đẹp. Cô trở thành vật sở hữu của kẻ mạnh nhất trong cuộc chiến xâm lược. Vài phụ nữ trẻ cũng bị miễn tội theo cách đó.

– Hãy để tôi chết!

Cô năn nỉ kẻ bắt giữ nhưng hắn bỏ lơ. Hắn nói đơn giản:

– Bây giờ nàng là của ta. Nàng sẽ sống trong lều của ta, sẽ trở thành vợ của ta.

Ngoài chồng cô ra, người mà cô sẽ mãi mãi không bao giờ gặp lại, những người thân yêu của cô không còn nữa. Cô không có sự lựa chọn. Cô đã cố trốn nhiều lần, chỉ ngay sau đó thì bị bắt lại. Cô cố tự sát cũng không được.

Cô phải cứng rắn. Sự thất vọng biến thành niềm hận thù âm ỉ khôn nguôi, hủy bỏ khả năng yêu thương. Linh hồn cô đã héo hắt, chỉ còn thân xác cô tồn tại mà thôi, trái tim cứng cỏi của cô bị kẹt trong một thân thể sống. Không có một nhà tù nào có thể giam cầm ác độc hơn.

– Cô nên quay lại ngôi làng trước cuộc tấn công. Tôi đề nghị, và đưa cô quay về.

– Cô nhìn thấy gì không?

Gương mặt cô giờ đây thanh thản, bình yên vì cô đang nhìn về những năm trước đó, lớn lên, cười giỡn, chơi đùa với người đàn ông mà cô sẽ lấy làm chồng. Cô yêu tha thiết người bạn tuổi thơ ấu này, và anh ta cũng rất yêu cô. Cô thật sự hạnh phúc.

– Nhìn vào mắt anh ta, xem cô có nhận ra là ai trong kiếp hiện tại?

– Không. Tôi không nhận ra.

– Nhìn chung quanh ngôi làng. Cô có nhận ra người nào trong làng không? Cô nhìn chăm chú những người bà con, những người bạn trong kiếp đó.

– Có… Mẹ tôi ở đó! Cô rất hạnh phúc.

– Bà là mẹ chồng tôi. Chúng tôi rất thân thiết. Khi mẹ tôi chết, bà chăm sóc tôi như con gái. Tôi nhận ra mẹ!

– Cô còn nhận ra ai nữa không?

– Bà sống trong một lều lớn, có cờ và lông chim trắng. Cô kể tiếp, lờ đi câu hỏi của tôi. Gương mặt cô tối sầm lại:

– Chúng giết mẹ tôi rồi!

Cô thương xót, nhảy trở lại cuộc thảm sát.

– Ai đã giết bà? Chúng ở đâu đến vậy?

– Từ hướng Đông, từ ngoài bức tường… Đây là nơi chúng bắt tôi.

– Cô có biết tên nước đó không? Cô suy nghĩ câu hỏi, rồi trả lời:

– Không, hình như nơi nào đó thuộc Châu Á, một phần phía Bắc. Có lẽ phía Tây Trung Quốc… Chúng tôi có nét đặc trưng phương Đông.

– Được rồi. Đi xa hơn giữa kiếp này, xem điều gì xảy ra cho cô?

– Rồi tôi cũng được lệnh tự tử khi đã già và không còn hấp dẫn nữa.

Cô trả lời không hề xúc động.

– Tôi nghĩ chúng cũng chán tôi rồi.

Giờ đây hồn cô đã lìa khỏi xác. Tôi nhắc cô hãy ôn lại kiếp sống đó.

– Cô đã nhìn thấy gì? Đó là bài học gì? Cô đã học được điều gì? Elizabeth im lặng khá lâu. Rồi cô trả lời:

– Tôi học được rất nhiều. Tôi học về sự giận dữ và ngu dại nắm giữ sự giận dữ. Hẳn là tôi đã làm việc với trẻ em, với người già, với người bệnh trong thị trấn của kẻ thù. Hẳn là tôi đã dạy dỗ họ… yêu thương họ… Nhưng không bao giờ tôi cho phép mình yêu thương. Không bao giờ cho phép sự giận dữ tan biến. Không bao giờ mở rộng tấm lòng nhân ái. Ít nhiều gì thì những đứa trẻ này cũng vô tội. Chúng là những linh hồn bước vào cõi này. Chúng không tham gia tấn công, không tham gia trong cái chết của người thân của tôi. Vậy mà tôi trách móc chúng. Tôi mang niềm hận thù trút lên đầu những thế hệ trẻ này. Thật là ngu xuẩn. Điều đó chẳng làm tổn thương chúng, nhưng hầu như chỉ làm tổn thương tôi… Tôi không bao giờ cho phép mình yêu thương nữa.

Cô dừng lại.

– Tôi có rất nhiều tình yêu để cho đi.

Cô dừng lại lần nữa. Dường như bây giờ đang từ một cõi xa, cô bắt đầu:

– Tình yêu như một chất lỏng lấp đầy các khe hở, lấp đầy các khoảng trống thích hợp với nó. Chính là chúng ta, là những con người từ bỏ nó bằng cách thiết lập những rào chắn giả tạo. Nếu tình yêu không thể lấp đầy trái tim và tâm trí chúng ta, nếu chúng ta không được nối kết từ những linh hồn mà trong đó được bao gồm cả tình yêu, thì chúng ta sẽ trở nên điên loạn.

Tôi suy xét những lời nói của cô. Tôi biết tình yêu rất quan trọng, có lẽ quan trọng nhất trên trái đất này.

Nhưng chưa bao giờ nó hiện lên trong đầu tôi là thiếu tình yêu thì chúng ta trở nên điên loạn.

Tôi nhớ đến cuộc thử nghiệm về loài khỉ nổi tiếng của nhà tâm lý học, tiến sĩ Harry Harlow, trong đó những con khỉ nhỏ bị tước đi sự nâng niu, chăm sóc, thương yêu đều bị bệnh nặng, có khi bị chết. Chúng không thể sống nguyên vẹn mà thiếu tình thương yêu. Lòng yêu thương không phải là một sự chọn lựa, mà chính là một sự cần thiết.

Tôi quay lại với Elizabeth.

– Nhìn về phía trước ở kiếp đó. Cô có biết cái gì đã ảnh hưởng đến cô trong kiếp này? Làm cách nào để học hỏi, để ghi nhớ, để giúp cô trong kiếp sống hiện tại được hạnh phúc hơn, thanh thản hơn, tràn đầy tình yêu hơn?

– Tôi đã học được cách xóa bỏ hận thù, không nuôi dưỡng nó, nhận dạng ra nguyên nhân của nó và từ bỏ nó. Tôi phải tự do yêu thương, không kéo lùi lại, nhưng tôi vẫn tìm kiếm. Tôi chưa thật sự tìm thấy người nào để yêu trọn vẹn, yêu không điều kiện. Dường như luôn sẵn có rắc rối.

Cô rơi vào yên lặng khoảng nửa phút. Bỗng nhiên cô nói với một giọng sâu sắc hơn, chậm rãi hơn bình thường. Gian phòng có vẻ rất lạnh.

– Thượng đế là một.

Cô bắt đầu, đấu tranh với các từ ngữ.

– Tất cả chỉ là một sự dao động, một năng lực. Sự khác biệt duy nhất là tỷ lệ dao động. Vì vậy, thượng đế, con người, đá sỏi đều có mối quan hệ giống nhau như: hơi, nước, đá lạnh. Mọi thứ, tất cả là một, một vật thể duy nhất. Tình yêu phá bỏ những rào chắn và sáng tạo tính đồng nhất. Cái gì sáng tạo ra rào chắn, sáng tạo ra chia cách hay khác biệt đều là ngu xuẩn. Ông phải dạy họ điều này.

Đó là lời nhắn nhủ cuối cùng. Elizabeth đang nghỉ ngơi. Tôi suy nghĩ đến những lời nói của cô. Chữa trị là hành động cùng nhau phá bỏ rào chắn. Chia cách thường gây ra đau khổ.

Tại sao con người lại gặp khó khăn để thấu triệt được điều này?

Mặc dù tôi đã hướng dẫn cho hàng ngàn bệnh nhân riêng lẻ và rất nhiều nhóm để du hành trở về quá khứ, nhưng bản thân tôi chỉ trải nghiệm qua vài chuyến mà thôi.

Tôi đã tập thiền nhiều năm. Tôi có thể nhanh chóng đi sâu vào định. Khi ký ức bắt đầu tràn ngập vào tâm trí tôi, chúng là những thị giác chính yếu và rất sống động, như trí tưởng tượng trong mơ. Tôi có thể nhìn thấy chính mình là một thanh niên trẻ trong một gia đình Do Thái giàu có tại Alexandria, khoảng vào thời Chúa Jesus. Cộng đồng chúng tôi đã quyên góp tài chính giúp đỡ ngôi đền lớn trong thành Jerusalem. Tôi học về Hy Lạp và triết lý Hy Lạp cổ, đặc biệt về những đệ tử của Plato và Aristole.

Tôi nhớ một mảnh vụn trong kiếp sống đó. Tôi cố thử nghiệm làm tăng thêm sự học vấn kinh điển của mình bằng cách du hóa đến những cộng đồng hoang vu bí ẩn trong các sa mạc thuộc miền Nam, các hang động Plastine, và miền Bắc Ai Cập. Mỗi cộng đồng là một trung tâm kiến thức, thông thường về điều huyền bí và bí truyền. Một vài nơi có lẽ là các ngôi làng Essene. Tôi dạo chơi chỉ với một ít thức ăn, và ít quần áo, chỉ những thứ thật cần thiết cho cuộc hành trình. Kiến thức về tâm linh mà tôi có được rất thú vị, cho nên tôi rất hăm hở cho hành trình này.

Nhiều tuần trôi qua, từ cộng đồng này đến cộng đồng khác, tôi gặp một thanh niên cũng trạc tuổi tôi. Chúng tôi cùng kết bạn đồng hành. Anh ta cao hơn tôi, đôi mắt nâu sáng ngời. Chúng tôi đều mặc áo choàng thụng, và quấn khăn trên đầu. Anh ta có vẻ rất thanh thản, khi chúng tôi bắt đầu cùng nghiên cứu với những nhà thông thái trong làng, anh ta thấu hiểu những lời giảng nhanh hơn tôi nhiều. Sau đó anh ta dạy lại tôi lúc chúng tôi cùng nhau cắm trại bên ngọn lửa trong sa mạc. Vài tuần sau, chúng tôi chia tay. Tôi đến một giáo đường Do Thái nhỏ ở gần kim tự tháp để nghiên cứu, còn anh ta đi lên phía Bắc.

Nhiều bệnh nhân của tôi như là Elizabeth và Pedro đã từng có những kiếp sống trong vùng cổ đại tại Palestine. Nhiều người khác thì ở Ai Cập. Với tôi, và họ, những cảnh tượng đó rất sống động, và rất thật.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.