Kafka bên bờ biển
Chương 39
Ngày thứ hai của tôi ở trong núi trôi qua chậm rãi, liền mạch. Điều duy nhất phân biệt ngày hôm trước với ngày hôm sau là thời tiết. Nếu thời tiết vẫn thế, tôi ắt sẽ mất hết khái niệm về các ngày nối tiếp nhau. Hôm qua, hôm nay, ngày mai – tất cả sẽ nhòe làm một. Như một con tàu không neo, thời gian lờ lững trôi trên biển rộng, không mục đích.
Tôi nhẩm tính ra hôm nay là thứ Ba. Ngày mà Miss Saeki thường có buổi hướng dẫn tham quan nếu có khách muốn tìm hiểu. Đúng là hôm đầu tiên tôi đặt chân tới thư viện… Tiếng giày cao gót cùa bà nện trên bậc cầu thang vang trong không gian tĩnh lặng. Đôi tất óng ánh, chiếc áo trắng sáng, đôi hoa tai nhỏ xíu, chiếc bút máy Mont Blanc trên bàn. Nụ cười điềm đạm đượm vẻ cam chịu. Tất cả những chi tiết ấy giờ đây dường như đã quá xa vời và hư ảo.
Ngồi trên chiếc sofa trong căn nhà gỗ, với mùi vải bạc màu bao quanh, hồi ức về những giờ phút ân ái dâng lên trong đầu tôi. Miss Saeki chậm rãi cởi quần áo, vào giường. Nhớ lại những hình ảnh đó, đương nhiên chim tôi cứng lên như đá nhưng quy đầu đã hết đỏ và không đau nữa.
Nhấm nháp mãi những huyễn tưởng tình dục ấy cũng mệt, tôi ra ngoài và bắt tay vào bài tập thể dục thường lệ. Tôi bám vào lan can thật nhanh, tiếp theo là vươn giãn mạnh. Đến lúc này, người tôi đã đẫm mồ hôi. Tôi lấy khăn nhúng xuống suối và lau mình. Nước lạnh làm thần kinh tôi dịu đi. Tôi ngồi xuống bậc thềm ngeh Radiohead qua chiếc Walkman. Từ ngày bỏ nhà đi, tôi toàn nghe đi nghe lại thứ nhạc ấy: Kid A của Radiohead, Very Best of của Prince và đôi khi My Favourite Things của Coltrane nữa.
Hai giờ chiều – đúng lúc bắt đầu chương trình tham quan thư viện – tôi xuất phát vào rừng. Tôi theo lỗi cũ đi một thôi, tới đoạn phát quang. Tôi ngồi xuống cỏ, dựa lưng vào một gốc cây và nhìn lên vòm trời qua những cành cây, thấy những đám mây trắng mùa hè. Cho đến quãng này, vẫn là an toàn: tôi có thể tìm được đường về căn nhà gỗ. Một mớ bòng bong đối với những ai mới tập tọng chơi game video – tôi có thể dễ dàng giải được Bước 1. Tuy nhiên, nếu đi xa hơn, tôi sẽ dấn vào một mê cung tinh vi hơn, đầy thách thức hơn. Lối đi càng lúc càng hẹp và tôi sẽ bị nuốt chửng giữa biển dương xỉ.
Tôi mặc kệ và cứ dấn bước.
Tôi muốn biết khu rừng này thực sự sâu đến nhường nào. Tôi biết là nguy hiểm, nhưng tôi muốn thấy tận mắt – và cảm nhận – loại hiểm nguy nào đang ở phía trước. Để xem nó nguy hiểm đến mức nào. Tôi phải làm thế. Một cái gì đẩy tôi dẫn tới.
Tôi thận trọng lần theo một thứ đường mòn. Càng vào sâu, cây cối càng cao vút, không khí mỗi lúc một đậm đặc thêm. Bên trên, cành lá hầu như che kín bầu trời. Mọi dấu hiệu của mùa hè biến mất tiêu, như thể các mùa không bao giờ tồn tại. Chẳng mấy chốc, tôi còn không biết cái vệt tôi đang lần theo có phải là đường hay không nữa. Nó giống như một đường mòn mà lại không phải vậy. Ở giữa cái khối xanh rì ngột ngạt này, mọi định nghĩa đều trở nên mơ hồ, nhòe nhoẹt. Những cái có nghĩa và những cái vô nghĩa lẫn lộn cả với nhau. Trên đầu tôi, một con quạ ré lên một tiếng như lời cảnh báo, nghe ghê cả răng. Tôi dừng lại và thận trọng thị sát xung quanh. Không có thiế bị thích đáng mà cứ tiếp tục đi sâu hơn là quá nguy hiểm. Tôi phải quay lưng
Điều này cũng không dễ. Giống như đạo quân của Napoléon trên đường rút khỏi nước Nga, thoái còn khó hơn tiến, tôi phát hiện ra là thế. Đường về rất dễ lạc, đám cây cỏ dày đặc hợp thành một bức tường sẫm tối chắn trước mặt. Tai tôi ù ù tiếng thở của chính mình, như tiếng gió thổi từ bên rìa thế giới. Một con bướm đen to bằng cả bàn tay vụt hiện từ trong bóng cây và dập dờn trước tầm nhìn của tôi, hình dáng nó khiến tôi nhớ đến vệt máu loang trên áo phông đêm nào. Nó chậm rãi bay qua một khoảng trống rồi lại mất hút giữa đám cây, và khi nó biến đi, tất cả dường như trở nên ngột ngạt hơn, không khí ớn lạnh hơn. Một nỗi hoảng sợ xâm chiếm tôi: không biết làm sao ra khỏi đây được. Con quạ lại kêu ré lên – vẫn con ban nãy, vẫn lời cảnh báo ấy. Tôi đứng im sững, ngước lên nhưng không nhìn thấy nó. Thi thoảng, một làn gió – gió thật chứ không phải hơi thở của tôi – nổi lên, khua xào xạc những chiếc lá đen dưới chân tôi như một điềm gở. Tôi cảm thấy những cái bóng rượt chạy đằng sau, nhưng khi quay lại, chúng đã trốn đâu mất.
Tuy nhiên, cách nào đó, tôi cũng tìm về được vùng an toàn của mình – khoảng rừng phát quang hình tròn. Tôi ngồi phịch xuống cỏ và hít một hơi thật sâu. Tôi ngước nhìn lên khoảng trời thật trên đầu vài lần, cốt để tự thuyết phục rằng mình đã trở lại cái thế giới từ đó mình đã xuất phát. Xung quanh tôi là những tín hiệu – lúc này mới quý giá làm sao! – của mùa hè. Ánh nắng, như một tấm màng mỏng, bao bọc tôi, làm tôi ấm lên. Nhưng nỗi sợ tôi cảm thấy ban nãy vẫn bám riết lấy tôi như một cụm tuyết chưa tan trong một góc vườn. Tim tôi thỉnh thoảng lại đập không đều nhịp và tôi vẫn sởn da gà.
Đêm ấy, tôi nằm trong bóng tối, thở nhè nhẹ, mắt mở chong chóng, hy vọng thấy một bóng người xuất hiện trong đêm tối. Cầu nguyện cho sự xuất hiện đó và không biết lời cầu nguyên có tác dụng gì không. Tập trung toàn bộ trí lực và hết lòng điều đó xảy ra. Hy vọng rằng niềm mong muốn tột độ ấy sẽ làm cho mơ ước của mình trở thành sự thực.
Nhưng mơ ước của tôi đã không thành, khao khát của tôi bị dập tắt. Cũng như đêm hôm trước, Miss Saeki không xuất hiện – cả Miss Saeki thật lẫn cái ảo ảnh dưới dạng một cô gái mười lăm. Bóng tối vẫn chỉ là bóng tối. Ngay trước khi chìm vào giấc ngủ, tôi thượng buồm cứng ngắc, cứng hơn bất kỳ lần hưng phấn nào trước đây, nhưng tôi không xuất. Tôi đã quyết định sẽ giữ nguyên vẹn kỷ niệm về những khoảnh khắc ân ái với Miss Saeki, ít nhất là vào thời điểm hiện tại. Tay nắm chặt, tôi ngủ thiếp đi, hy vọng mơ thấy bà.
Nhưng tôi lại mơ thấy Sakura.
Hay đó không phải là một giấc mơ? Mọi chi tiết đều hết sức rõ ràng, sinh động và mạch lạc, nhưng tôi không thể chỉ định nó bằng một cái tên khác, nên tốt nhất cứ gọi nó là giấc mơ. Tôi ở trong phòng Sakura và cô đang ngủ trên giường. Tôi nằm trong túi ngủ của mình, y như vào cái đêm tôi trú lại trong căn hộ của cô. Thời gian được vặn ngược lại, đặt tôi vào một bước ngoặt.
Tôi thức giấc vào lúc nửa đêm, khát muốn chết. Tôi ra khỏi túi ngủ, kiếm nước uống. Nốc tì tì – đến năm, sáu cốc liền. Da tôi nhơm nhớp mồ hôi. Chim lại ngỏng tướng, đội quần đùi lên. Nó như một con vật với ý thức độc lập, vận hành trên một kênh khác hẳn phần còn lại của cơ thể tôi. Khi tôi uống nước, nó tự động hấp thụ phần của nó. Tôi nghe thấy cả tiếng nó hút nhè nhẹ.
Tôi đặt chiếc cốc cạnh bồn rửa và dựa lưng vào tường. Tôi muốn xem giờ nhưng không nhìn thấy đồng hồ. Vào cái giờ khuya khoắt này, cả đến đồng hồ treo tường cũng bị bóng đêm nuốt chửng. Tôi đứng bên cạnh giường Sakura. Ánh đèn đường lọt vào qua rèm cửa. Cô quay lưng về phía tôi, ngủ say sưa,ôi chân nhỏ xinh thò ra dưới tấm chăn mỏng. Tôi nghe thấy một tiếng tách nhỏ đằng sau, như có ai bấm công tắc. Tôi quyết định và trườn vào nằm cạnh Sakura. Chiếc giường một cọt kẹt dưới trong lượng gia tăng. Tôi hít mùi gáy cô xâm xấp mồ hôi. Tôi nhẹ nhàng vòng tay ôm cô. Cô khẽ hự hự nhưng vẫn ngủ tiếp. Có tiếng quạ kêu. Tôi ngước mắt lên nhưng không nhìn thấy nó. Thậm chí bầu trời bên ngàoi cũng không thấy.
Tôi tốc ngược chiếc áo phông của Sakura lên và âu yếm xoa cặp vú dịu mềm của cô. Tôi mân mê đầu vú cô như thể vặn núm điều chỉnh đài. Dương vật cứng như đá của tôi đập vào sau mé đùi cô, nhưng cô không thốt lên một tiếng nào, hơi thở vẫn như cũ. Tôi nghĩ chắc cô đang đắm trong mơ. Bên ngoài, con quạ lại kêu, gửi đến tôi một thôn điệp, nhưng không đoán ra được nó muốn nói gì với tôi.
Người Sakura ấm và cũng xâm xấp mồ hôi như tôi. Tôi quyết định kéo cô quay về phía tôi. Cô thở dài đánh thượt nhưng không tỏ dấu hiệu gì là đã thức. Tôi áp tai lên làn da bụng phẳng như tờ giấy, cố bắt sóng những vang âm của giấc mơ bên trong cái mê cung ấy.
Tôi vẫn thượng buồm suốt, cứng đến nỗi tưởng như không bao giờ dứt. Tôi cởi bỏ chiếc quần lót nhỏ bằng vải bông của cô, từ từ kéo xuống dọc đôi chân dài. Tôi đặt lòng bàn tay lên nạm lông mu, nhẹ nhàng lách một ngón vào sâu bên trong. m đạo ướt đẫm như mời chào. Tôi từ từ ngó ngoáy ngón tay. Cô vẫn không thức. Chìm đắm trong mơ, cô chỉ tiếp tục thở dài.
Cùng lúc ấy, trong một hóm trống bên trong tôi, một cái gì đang vùng vẫy cố phá bung vỏ bọc để chui ra. Bất thình lình, một đôi mắt chĩa vào bên trong tôi và tôi có thể quan sát toàn bộ cảnh này. Tôi chưa biết cái ấy là tốt hay xấu, nhưng dù nó là thế nào, tôi cũng không thể kìm giữ hoặc chặn nó lại. Nó vẫn còn là một hiện thể lầy nhầy, vô diện mạo, nhưng chẳng mấy chốc, nó sẽ thoát ra ngoài vỏ bọc, chường mặt ra và trút bỏ cái màng ngoài sền sệt của nó. đó tôi sẽ biết nó thực sự là gì. Tuy nhiên, lúc này, nó chỉ là một tín hiệu không hình thù. Nó đang vươn những bàn tay không phải là tay để phá toang vỏ bọc ở chỗ mỏng manh nhất. Và tôi có thể thấy từng động tác một của nó.
Tôi đã quyết định.
Không, thực ra, tôi chẳng quyết định về cái gì hết. Quyết định có nghĩa là đã có một lựa chọn mà tôi đâu có lựa chọn nào. Tôi cởi quần đùi, thả dương vật ra. Tôi ôm Sakura, giạng chân cô và dấn lút vào. Cũng dễ thôi – âm đạo cô trơn mềm còn dương vật tôi thì cương cứng. Dương vật tôi không đau nữa. Mấy hôm vừa rồi, quy đầu càng rắn hơn. Sakura vẫn mơ màng và tôi trằm mình vào giấc mơ ấy.
Đột nhiên cô choàng tỉnh và nhận ra điều gì đang diễn ra.
“Kafka, cậu làm gì thế?”
“Hình như em đang ở trong chị,” tôi đáp.
“Nhưng tại sao?” cô hỏi bằng một giọng khô ráp. “Tôi chẳng đã bảo cậu rằng thế là vượt quá giới hạn.”
“Nhưng em không đừng được.”
“Dừng lại ngay. Rút nó ra đi.”
“Em không thể,” tôi lắc đầu nói.
“Này, nghe đây. Trước hết, tôi có bạn trai đàng hoàng. Hai nữa, cậu xâm nhập vào giấc mơ của tôi mà không xin phép. Thế là không đúng.”
“Em biết.”
“Chưa quá muộn đâu. Cậu mới cho vào nhưng vẫn để nguyên chưa nhúc nhắc và chưa xuất tinh. Nó vẫn nằm yên như đang suy nghĩ. Đúng không?”
Tôi gật đầu.
“Rút nó ra đi,” cô ra lệnh. “Và ta hãy coi như điều đó chưa bao giờ xảy ra. Chị có thể quên nó đi và em cũng nên thế. Chị là chị gái của em và em là em trai của chị. Cho dù chúng ta không có quan hệ máu mủ ruột ra, chúng ta vẫn dứt khoát là chị em. Em hiểu chị đang nói gì chứ? Chúng ta thuộc một gia đình. Chúng ta không được làm thế.”
“Quá muộn rồi,” tôi nói.
“Tại sao?”
“Bởi vì em đã quyết định thế.”
“Bởi vì mày đã quyết định thế,” cái thằng tên là Quạ nói.
Mày không muốn phụ thuộc vào những nhân tố bên ngoài nữa, cũng không muốn lâm vào thế hoang mang bối rối vì những nhân tố mày không kiểm soát được. Mày đã giết cha mày và cưỡng hiếp mẹ mày. Và giờ đây, mày lại đang nhận sâu vào bên trong chị gái mày. Nếu trong toàn bộ chuyện này có một lời nguyền, thì mày muốn đối mặt với nó và tuân theo cái số phận đã được hoạch định của mày. Cất cái gánh nặng khỏi vai và bứt ra khỏi những kế hoạch của một kẻ khác để sống đúng là mày. Đó là điều mày muốn.
Cô đưa hai tay lên che mặt và khóc một chút. Mày cảm thấy ái ngại nhưng không cách nào rút ra được. Dương vật mày phình lên bên trong cô, mỗi lúc một rắn hơn như thể đã mọc rễ.
“Chị hiểu,” cô nói. “Chị sẽ không nói thêm gì nữa. Nhưng chị muốn em nhớ điều này: em đang cưỡng hiếp chị. Chị thích em, nhưng không phải theo cách này. Có thể ta sẽ chẳng bao giờ gặp lại nhau nữa, cho dù sau này ta có muốn đến mấy. Em ty thế có được không?”
Mày không trả lời. Mày dập tắt mọi ý nghĩ trong đầu. Mày ghì cô sát hơn và bắt đầu ngọ nguậy mông. Từ từ, thận trọng, cuối cùng, thật mạnh. Mày cố nhớ hình dáng từng cây để nhận ra đường về, nhưng cây nào cũng giống cây nào và chẳng mấy chốc, mày bị nuốt chửng vào một biển thực vật vô hình. Sakura nhắm mắt lại, buông thả cho nhịp chuyển động của mày. Không hé răng nói một lời, không cưỡng lại. Gương mặt vô hồn quay khỏi mày. Nhưng mày cảm thấy khoái cảm đang dâng lên trong cô như một nối dài của bản thân mày. Bây giờ thì mày hiểu. Những cành cây chằng chịt sừng sững như một bức tường đen chặn tầm nhìn của mày. Con quạ không gửi thông điệp nữa. Và mày xuất tinh.
Tôi xuất tinh.
Và tỉnh dậy. Tôi đang nằm trên giường một mình. Nửa đêm. Tối mịt, không nhìn thấy chiếc đồng hồ nào. Tôi ra khỏi giường, cởi quần đùi, vào bếp, gột những giọt tinh trùng dính vào đó. Nhờn nhờn, trăng trắng và đặc, như đứa con hoang sinh ra từ bóng tối. Tôi uống ừng ực hết cốc này đến cốc khác mà không sao đỡ khát. Cảm thấy cô đơn cùng cực. Hết chịu nổi. Giữa đêm khuya, trong bóng tối dày đặc, với rừng sâu vây quanh, tôi không thể nào cô đơn hơn. Nơi đây không mùa, không ánh sáng. Tôi trở về giường, ngồi xuống, trút một tiếng thở dài. Bóng tối bọc kín tôi.
Cái gì đó bên trong mày đã lộ diện. Vỏ bọc đã vỡ tan, biến mất hoàn toàn, không thấy đâu nữa và nó đây, một cái bóng đen nhỏ nằm yên. Hai tay mày dính nhớp một chất gì – có vẻ như là máu người. Mày giơ tay ra trước mặt nhưng không đủ ánh sáng để nhận biết đó là gì. Tối quá là tối. Cả ở bên trong lẫn bên ngoài.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.