Kafka bên bờ biển

Chương 48



“Lạ chưa kìa!” Hoshino nhắc lại.

“Có gì là lạ, cậu Hoshino,” con mèo đen mặt to, coi bộ khá già, uể oải nói. “Tôi chắc cậu buồn chán vì cứ thui thủi một mình, suốt ngày nói chuyện với phiến đá.”

“Nhưng làm sao đằng ấy nói được tiếng người?”

“Tôi đâu có nói tiếng người.”

“Tớ không hiểu đấy. Làm sao chúng ta có thể thực hiện một cuộc trò chuyện như thế này? Giữa một con người và một con mèo?”

“Chúng ta đang ở trên đường biên của thế giới này, nói một ngôn ngữ chung. Có thế thôi.”

Hoshino ngẫm nghĩ một lúc. “Đường biên của thế giới? Một ngôn ngữ chung?”

“Cậu không hiểu cũng chả sao. Tôi có thể giải thích, nhưng dài dòng lắm,” Mèo Đen vẫy đuôi mấy cái ngắn gọn ra ý cho qua.

“Khoan đã,” Hoshino nói. “Đằng ấy là Đại tá Sanders phải không?”

“Đại tá gì?” Mèo Đen sưng sỉa nói. “Tôi chả biết cậu nói đến ai. Tôi là tôi, chứ chẳng phải là khác. Chỉ là lão mèo hàng xóm với cậu thôi.”

“Đằng ấy có tên không?”

“Hẳn nhiên là có.”

“Là gì?”

“Toro,” Mèo Đen đáp, hơi ngần ngừ.

“Toro?” Hoshino nhắc lại. “Một trong những món sushi?”

“Chính xác,” Toro đáp. “Ông chủ tôi là đầu bếp chuyên về sushi. Ông ấy có cả một con chó. Tên nó là Tekka – một món sushi khác.”

“Làm sao đằng ấy biết tên tớ?”

“Cậu nổi tiếng quá mà, cậu Hoshino,” Toro mỉm cười đáp.

Trước đây, Hoshino chưa bao giờ thấy một con mèo mỉm cười. Tuy nhiên, nụ cười nhanh chóng tắt và Toro trở về với vẻ thản nhiên quen thuộc của nó.

“Giống mèo chúng tôi biết mọi chuyện,” Toro nói. “Tôi biết hôm qua, ông Nakata đã chết và ở trong kia, có một phiến đá có giá trị. Tôi đã sống rất lâu và biết mọi chuyện xảy ra quanh đây.”

“Chà,” Hoshino lẩm bẩm, thán phục. “Này, thay vì hứng gió ngoài này, tại sao đằng ấy không vào đây chơi một tí, Toro?”

Vẫn nằm trên lan can, mèo ta lắc đầu. “Không, tôi thích ở đây. Vào trong đó, tôi không thoải mái. Với lại, trời đẹp thế này, tại sao ta không ở ngoài mà trò chuyện?”

“Thế cũng được,” Hoshino nói. “Này, đằng ấy có đói không? Tớ dám chắc là chúng mình có cái ăn đấy.”

Một lần nữa, Toro lại lắc đầu. “Cám ơn, ăn thì tôi rất sẵn sàng, nhưng tôi đang phải cố giảm cân. Ông chủ của tôi có một nhà hàng sushi, nên tôi hơi bị nhiều cholesterol. Nặng cân quá, nhảy lên nhảy xuống chả dễ dàng gì.”

“Thôi được, Toro, nói tớ nghe, có lý do gì khiến đằng ấy ở đây không?”

“Có,” Mèo Đen nói. “Tôi chắc một mình cậu xoay xở với phiến đá thì hơi vất vả.”

“Đằng ấy nói trúng phóc quá. Rõ là tớ đang bí.”

“Tôi nghĩ mình có thể giúp cậu một tay.”

“Thế thì tuyệt,” Hoshino nói. “Đằng ấy sẵn sàng giúp tớ một chân chứ?”

“Vấn đề là ở cái phiến đá ấy,” Toro nói và lắc đầu để xua một con ruồi vo ve bên tai. “Một khi trả phiến đá về đúng chỗ, là cậu xong nhiệm vụ. Sau đó, cậu muốn đi đâu thì đi. Tôi hiểu thế có đúng không?”

“Phải, đằng ấy hiểu đúng rồi. Một khi tớ đóng được phiến đá là hoàn tất chuyện. Nói như ông Nakata, khi anh đã mở một cái gì thì anh phải đóng nó lại. Đó là quy tắc.”

“Vì vậy tôi nghĩ tôi có thể mách cho cậu phải làm gì.”

“Đằng ấy biết tớ phải làm gì à?” Hoshino phấn khích hỏi.

“Dĩ nhiên,” mèo ta nói. “Tôi đã bảo cậu là giống mèo chúng tôi biết tuốt mà. Đâu có như bọn chó.”

“Vậy tớ phải làm gì?”

“Cậu phải giết nó đi,” Toro nói gọn lỏn.

“Giết nó?” Hoshino hỏi lại.

“Đúng. Cậu phải giết nó.”

“Nó là ai?”

“Cậu sẽ biết khi cậu trông thấy nó,” Mèo Đen giải thích. “Chừng nào cậu chưa thực mắt thấy nó thì cậu còn chưa hiểu tôi muốn nói gì đâu. Bởi vì nó không có hình thù nhất định. Nó thay đổi hình dạng tùy theo tình thế.”

“Đó có phải là một người không?”

“Không, không phải người. Chắc chắn thế.”

“Vậy trông nó như thế nào?”

“Cậu phải cố mà hiểu chứ,” Toro nói. “Tôi chẳng đã giải thích cho cậu rồi sao? Rằng cậu sẽ biết khi cậu trông thấy nó và nếu chưa thấy thì chưa biết? Có gì đâu mà cậu không hiểu?”

Hoshino thở dài. “Vậy bản chất đích thực của cái ấy là gì?”

“Cậu không cần phải biết điều đó,” Toro nói. “Rất khó giải thích. Hay có lẽ tôi nên nói, cậu không biết thì tốt hơn. Dù sao đi nữa, lúc này đây nó đang chờ thời cơ. Nấp ở một xó tối nào đó, nín thở, quan sát và chờ đợi. Nhưng nó sẽ không chờ vô thời hạn đâu. Sớm hay muộn nó sẽ hành động. Tôi đồ rằng có thể chính hôm nay. Và chắc chắn nó sẽ qua trước mặt cậu. Đó là khoảnh khắc thích hợp.”

“Thích hợp?

“Một cơ may ngàn năm có một,” Mèo Đen nói. “Cậu chỉ việc chờ và giết nó. Thế là xong chuyện. Rồi cậu tha hồ muốn đi đâu thì đi.”

“Như thế có phạm pháp không?”

“Tôi là mèo, chẳng biết gì về luật pháp,” Toro nói. “Tuy nhiên, vì nó không phải là người, nên tôi không tin là việc này dính dáng đến pháp luật. Dù sao đi nữa, cũng phải giết nó. Cả đến một con mèo như tôi cũng thấy rõ điều đó.”

“Ô-kê, cứ cho là tớ muốn giết nó, nhưng giết như thế nào? Tớ chẳng biết nó to ngần nào hay hình dáng nó ra sao. Thật khó mà lập kế hoạch mưu sát khi không biết những dữ kiện cơ bản về nạn nhân của mình.”

“Cái đó tùy cậu. Lấy búa đập. Đâm bằng dao. Bóp cổ. Thiêu sống. Cắn chết. Bất cứ cách nào cậu thấy hiệu quả, nhưng điều chủ yếu là cậu phải giết nó. Tiêu diệt nó một cách cực kỳ bạo liệt. Cậu đã từng ở Lực lượng Tự vệ phải không? Đã học bắn súng, đâm lê bằng tiền đóng thuế của nhân dân? Cậu đã là một người lính, vậy hãy dùng cái đầu của cậu mà nghĩ ra cách tốt nhất để giết nó.”

“Những điều tớ học trong LLTV là những gì phải làm trong chiến tranh,” Hoshino phản đối một cách yếu ớt. “Họ không huấn luyện tớ phục kích và giết một cái gì đó mà cả kích thước lẫn hình thù tớ đều không biết.”

“Nó sẽ tìm cách đột nhập qua cửa vào,” Toro nói tiếp, không đếm xỉa đến những lời phản đối của Hoshino. “Nhưng bất kể thế nào, cậu cũng không được để nó vào. Cậu phải đảm bảo giết chết nó trước khi nó lọt vào được bên trong cửa vào. Hiểu chưa? Cậu để nó tuột khỏi tay là đi đứt

“Cơ hội ngàn năm có một.”

“Chính xác,” Toro nói. “Mặc dù đó chỉ là một mỹ từ pháp.”

“Nhưng cái ấy có nguy hiểm lắm không?” Hoshino rụt rè hỏi. “Liệu nó có thể phản đòn tớ không?”

“Có lẽ nó không nguy hiểm đến thế khi nó đang di chuyển,” Toro nói. “Tuy nhiên khi nó dừng lại, thì hãy coi chừng. Lúc đó mới nguy hiểm. Cho nên khi nó chuyển động, đừng để nó thoát. Đó là lúc cậu cần phải ra tay kết liễu nó.”

“Có lẽ thôi ư?” Hoshino nói.

Mèo Đen không trả lời. Nó him mắt, vươn mình trên thành lan can và từ từ đứng dậy.

“Tôi sẽ gặp lại cậu, cậu Hoshino. Nhớ là phải giết nó. Nếu cậu không làm thế, ông Nakata sẽ không bao giờ yên nghỉ. Cậu yêu quý ông già chứ?”

“Phải. Ông ấy là người tốt.”

“Vậy thì cậu phải giết nó. Thanh toán nó một cách cực kỳ bạo liệt, như tôi đã nói. Ông Nakata ắt muốn cậu làm thế. Vậy hãy làm điều đó vì ông. Bây giờ cậu đã kế thừa vai trò của ông. Trước nay, cậu luôn luôn sống vô tư lự, không gánh trách nhiệm với ai, phải không? Bây giờ là cơ hội để cậu bù đắp lại. Đừng bỏ lỡ, nghe không? Tôi sẽ hết lòng ủng hộ cậu.”

“Nghe mà nức lòng,” Hoshino nói. “À mà này… tớ vừa nghĩ ra một điều.”

“Điều gì?”

“Có khi phiến đá cửa vào vẫn mở là để ử nó chăng?”

“Có thể thế,” Toro nói, không tự tin lắm. “Một điều nữa: nó chỉ di chuyển vào những giờ rất khuya. Vậy cậu nên ngủ vào ban ngày để đảm bảo ban đêm đừng có ngủ quên mà để nó thoát.”

Con mèo đen lẹ làng nhảy lên mái nhà bên cạnh, rướn thẳng đuôi và đi khỏi. Thân hình béo bự như thế mà nó đi nhanh thoăn thoắt. Từ hiên nhà, Hoshino nhìn theo đến lúc nó đi khuất. Toro không ngoái lại lấy một lần.

“Chà!” Hoshino nói rồi trở vào bếp, ngó quanh xem có gì khả dĩ dùng làm vũ khí. Gã tìm thấy một con dao bếp cực sắc cộng thêm một con dao khác nặng hơn, hình dáng như một chiếc rìu nhỏ. Căn bếp chỉ được trang bị một bộ nồi xoong thô sơ, nhưng lại có cả một bộ sưu tập dao phong phú. Thêm vào đó, gã chọn một cái búa to và một đoạn thừng nilông. Một chiếc cuốc phá băng hoàn tất “kho vũ khí” của gã.

Giá có một cây súng tự động nữa thì tuyệt, gã nghĩ trong khi tiếp tục lục lọi trong bếp. Hồi ở LLTV, gã được huấn luyện bắn súng tự động và từng là một xạ thủ khá. Không phải là gã hy vọng tìm thấy một cây súng đâu đó trong một cái tủ ly. Với lại, nếu có tiếng súng tự động trong một khu nhà ở yên tĩnh như thế này, ắt sẽ phải trả giá đắt.

Gã bày tất cả vũ khí của mình lên bàn trong phòng khách: hai con dao, chiếc cuốc chim, cái búa và đoạn dây thừng. Gã đặt cạnh đó một chiếc đèn pin, rồi ngồi xuống bên phiến đá và bắt đầu xoa.

“Ôi chao!” Hoshino nói với phiến đá. “Dao búa để đánh nhau với một cái mà thậm chí tớ không biết nó là cái gì! Mà lại do một con mèo đen hàng xóm chỉ đạo nữa! Hợp đồng kiểu quái gì thế này?”

Dĩ nhiên, phiến đá không bình luận

“Toro nói có lẽ nó không nguy hiểm. Có lẽ? Nhưng ngộ nhỡ một cái gì từ Công viên Khủng long xuất hiện thì sao? Khi ấy, tớ phải làm gì, hở? Tớ đến toi mất.”

Không thấy trả lời.

Hoshino nắm lấy chiếc búa, khoa lên mấy lần.

“Nghĩ cho cùng, tất cả là do số mệnh hết. Từ lúc tớ cho ông Nakata quá giang ở chặng nghỉ đến giờ, xem ra số mệnh đã định đoạt mọi sự. Kẻ duy nhất mù mờ không biết chính là tớ. Số mệnh là một điều thật kỳ lạ phải không? Cậu nghĩ thế nào về nó?”

Vẫn là một im lặng đá.

“Chậc, biết làm thế nào, phải không? Tớ là kẻ đã chọn con đường này, vậy tớ phải theo nó đến cùng. Khó mà tưởng tượng ra cái vật gớm ghiếc gì sẽ xuất hiện đêm nay, nhưng tớ bất chấp. Phải chiến đấu hết mình để diệt nó. Đời người ngắn ngủi và tớ đã có những ngày vui thú. Toro nói đây là cơ hội ngàn năm có một. Có lẽ ra đi trong vinh quang cũng không phải là điều tồi tệ. Chẳng gì cũng một lần thắng vì ông già Nakata thân yêu.”

Hoshino làm theo lời Mèo Đen và ngủ một giấc trên chiếc sofa để chuẩn bị cho đêm nay. Tuân thủ chỉ thị của một con mèo như thế này kể cũng kỳ lạ, nhưng vừa nằm xuống, gã đã đánh một giấc ngon lành khoảng một tiếng đồng hồ. Chiều, trở dậy, gã vào bếp, hâm món càri tôm cho hết đông lạnh và ăn với cơm. Sẩm tối, gã ngồi xuống cạnh phiến đá, dao và búa trong tay.

Gã tắt hết đèn trừ một ngọn nhỏ đầu giường. Gã tính như vậy là tốt nhất. Nó chỉ di chuyển vào ban đêm, gã nghĩ, cho nên mình cứ để càng tối càng tốt. “Tao cũng muốn kết thúc sớm chuyện này, vậy nếu mày có ở ngoài ấy thì hãy chiềng mặt ra! Ta hãy dứt điểm đi, Ô-kê?” Một khi giải quyết xong ở đây, mình sẽ về thẳng căn hộ ở Nagoya, gọi một em tới hú hí.”

Gã không nói chuyện với phiến đá nữa. Chỉ lặng lẽ đợi, chốc chốc lại đưa mắt nhìn đồng hồ treo tường. Lúc nào chán quá thì khoa dao khoa búa lên cho đỡ buồn. Nếu có gì xảy ra, thì chắc là phải vào quãng nửa đêm, gã nghĩ thầm. Nhưng dĩ nhiên cũng có thể sớm hơn và gã muốn đảm bảo chắc chắn không bỏ lỡ cơ hội – cơ hội ngàn năm có một của gã. Bây giờ không phải lúc lơi lỏng. Chốc chốc, gã lại cắn một miếng bánh quy giòn và nhấp một ngụm nước khoáng.

“Này phiến đá,” Hoshino thì thầm. “Đã quá nửa đêm rồi, giờ ma quỷ lên đường. Khoảnh khắc của chân lý. Cậu với tớ hãy phát giác ra điều gì sắp xảy đến nhé, cậu nghĩ sao? (Gã với tay sờ phiến đá. Có thể chỉ do gã tưởng tượng, nhưng mặt đá hình như hơi nóng hơn mọi khi. Gã xoa đi xoa lại, huy động hết can đảm). Tớ muốn cậu cũng ủng hộ tớ, Ô-kê? Tớ cần sự hỗ trợ tinh thần.”

Khoảng hơn ba giờ sáng một chút, một tiếng lạo xạo khẽ bắt đầu vẳng ra từ phòng bên, nơi đặt xác Nakata. Tựa như một cái gì đang bò trên chiếu tatami. Nhưng phòng đó trải thảm, làm gì có tatami.

Hoshino ngẩng đầu lên và dỏng tai nghe thật kỹ. Không thể nhầm được, gã nghĩ, một cái gì đó đang diễn ra trong ấy, tuy mình chưa biết đó là gì. Trống ngực gã bắt đầu đánh. Gã giắt cái búa vào thắt lưng, tay phải nắm chắc con dao nhọn, tay trái cầm đèn pin và đứng dậy.

“Đi nào…” gã ra lệnh, không nhằm cụ thể ai.

Gã lặng lẽ trườn đến cửa phòng Nakata và mở ra. Gã bấm đèn pin và rọi nhanh quanhc chết. Dứt khoát là tiếng lạo xạo phát ra từ chỗ này. Chùm tia sáng chiếu rõ một vật dài trăng trắng đang oằn oại trườn ra từ miệng Nakata. Nó khiến Hoshino nghĩ đến một quả bầu. Cỡ bằng bắp tay đàn ông và mặc dầu không biết nó dài bao nhiêu. Hoshino đoán chừng nó đã ra được một nửa. Thân nó ướt và lầy nhầy. Miệng Nakata bị banh rộng ra như miệng một con rắn, để cho vật đó chui ra, rộng hoác đến độ tưởng chừng hàm lão đã long ra.

Hoshino nuốt khan đánh ực một tiếng. Tay cầm đèn pin hơi run làm ánh sáng chao đảo. Chà, giờ mình phải làm thế nào để giết nó đây? gã tự hỏi. Dường như nó không có chân tay, mắt mũi chi cả. Trơn nhầy thế thì làm sao mà túm chặt được nó. Vậy mình phải làm thế nào để tiêu diệt nó? Mà nó là cái loại sinh vật gì mới được chứ?

Phải chăng nó là một thứ ký sinh trùng vẫn ẩn náu bên trong Nakata suốt từ trước đến nay? Hay đó là hồn của ông già? Không, không thể thế được. Trực giác của Hoshino bảo gã rằng cái vật ghê tởm này không thể đã trú ngụ bên trong Nakata được. Đến cả mình, vốn chẳng thông minh gì, cũng biết thế. Chắc chắn nó từ một nơi nào khác đến và chỉ nhằm vào được bên trong cửa vào thông qua ông Nakata thôi. Nó xuất hiện vào thời điểm thích hợp, sử dụng ông Nakata như một thứ hành lang để đạt tới mục đích của nó. Và mình không thể để điều đó xảy ra. Vì vậy mình phải giết nó. Như Toro nói, tiêu diệt nó một cách cực kỳ bạo liệt.

Hoshino tiến thẳng đến chỗ Nakata và mau lẹ cắm dao vào chỗ gã đoán là đầu vật đó. Gã rút dao và tiếp tục đâm, đâm tới tấp. Nhưng lưỡi dao dường như không gặp một lực cản nào đáng kể, chỉ thấy nó ngập thun thút như khi đâm vào một lá rau mềm. Bên dưới lớp ngoài trơn nhẫy, không có thịt cũng chẳng có xương. Không phủ tạng, không óc. Mỗi khi gã rút dao ra, chấy nhầy lại phủ kín vết thương ngay lập tức. Không thấy máu hoặc chất lỏng nào chảy ra. Nó không hề cảm thấy gì, Hoshino nghĩ thầm. Bất chấp sự tấn công ác liệt của Hoshino,ật nó vẫn tiến tục trườn ra khỏi miệng Nakata.

Hoshino vứt dao xuống sàn và trở lại phòng khách lấy con dao hình rìu. Gã bổ liên hồi xuống cái vật lạ trăng trắng ấy, nhưng đúng như gã đã nghĩ, chẳng có gì bên trong – vẫn chỉ là chất nhờn trăng trắng như bên ngoài. Gã chém thêm mấy nhát, cuối cùng chặt đứt một phần của cái đầu, nó quằn quại trên sàn một lúc như con sên, rồi ngừng cựa quậy như thể chết hẳn. Điều đó không ảnh hươởg gì đến phần thân còn lại vẫn tiếp tục chuồi ra. Chất nhầy mau chóng phủ kín vết thương, phình lên thành thử vật đó nom vẫn như trước. Tất cả những diễn biến vừa rồi không hề làm nó chậm lại trong khi uốn mình lách ra khỏi miệng ông già.

Cuối cùng, toàn bộ vật đó đã ra hết, để lộ hình thù trọn ven của nó. Nó dài độ một mét, có một cái đuôi – điều đó khiến cho Hoshino có thể biết chắc đâu là đầu, đâu là đuôi. Đuôi nó giống như đuôi kỳ nhông, ngắn và to bè, chóp đột ngột thuôn nhọn thành một cái chấm. Không chân tay, không mồm, không mắt mũi. Nhưng rành là nó có một ý chí riêng. Không, Hoshino nghĩ, nói cho đúng, tất cả những gì nó có là một ý chí. Gã không cần phải suy luận một cách lô gích, đơn giản là gã biết thế. Khi nó chuyển động, nó hiện nguyên hình như thế này, gã nghĩ. Một ớn lạnh chạy dọc sống lưng gã. Dù thế nào đi nữa, gã kết luận, mình phải giết nó.

Tiếp đó, gã thử dùng búa, nhưng vô hiệu. Đập lõm chỗ nào, chất nhầy và phần thịt quanh đó lại đầy lên liền. Gã mang một cái bàn nhỏ đến và dùng một chân bàn nện nó, nhưng không cách nào làm chậm được bước tiến không nao núng của nó. Như một con rắn vụng về, nó từ từ, đều đặn trườn về phía phòng bên và phiến đá cửa vào.

Nó không giống bất kỳ thứ sinh vật nào mình từng thấy, Hoshino nghĩ. Không một thứ vũ khí nào làm gì được nó. Nó không có tim để ta đâm, không có cổ để ta bóp nghẹt. Vậy mình phải làm thế nào đây? Vật này hiểm ác, ta phải ngăn chặn không cho nó vào được bên trong cửa vào. Toro đã nói khi nào trong thấy nó, mình sẽ biết, và quả đúng như thế. Mình không thể để cho nó sống được.

Hoshino quay trở lại bếp để tìm xem có gì khác khả dĩ dùng làm vũ khi, nhưng chẳng thấy gì. Đột nhiên, gã nhìn xuống phiến đá dưới chân. Phiến đá cửa vào. Đây rồi! Mình có thể dùng phiến đá để đập nát nó. Trong ánh sáng lờ mờ, phiến đá có một ánh đo đỏ hơn mọi khi. Gã cúi xuống thử nhấc nó lên. Phiến đá lúc này nặng ghê gớm và gã không chuyển dịch được nó lấy một phân. “Tớ hiểu rồi: cậu lại trở thành phiến đá cửa vào,” gã nói. “Vậy nếu tớ đóng cậu lại trước khi vạt ấy đến đây, nó sẽ không thể vào bên trong được.”

Hoshino dốc toàn lực, hì hụi cố nhấc phiến đá, nhưng vô hiệu.

“Cậu không hề nhúc nhích,” gã nói với phiến đá và hít vào thật mạnh. “Tớ nghĩ cậu còn nặng hơn cả lần trước. Ráng đến rụng cả hòn dái mà không chuyển một tí nào.”

Đằng sau gã, tiếng rào rào vẫn tiếp tục. Cái vật trăng trắng vẫn đều đặn tiến mỗi lúc một gần. Gã không còn mấy thì giờ.

“Ráng một lần nữa nào,” Hoshino nói. Gã đặt tay lên phiến dá, hít một hơi dài đầy phổi và nín thở. Tập trung toàn bộ năng lượng vào một điểm và đặt cả hai tay vào một cạnh của phiến đá. Nếu lần này mà không được, gã sẽ không có cơ may thứ hai nào nữa. Nào, Hoshino! Bây giờ hoặc không bao giờ! Dù chết cũng phải làm bằng được! Dốc hết sức lực có thể huy động được, gã hự một tiếng và bẩy lên. Phiến đá hơi nhích lên. Gã dồn nốt chút năng lượng cuối cùng vào cuộc và cuối cùng – tựa hồ gã phải bóc nó khỏi sàn – nâng được nó lên.

Đầu gã như muốn xỉu và các cơ tay của gã đau như xéảm giác như cặp tinh hoàn đã vỡ nát từ lâu rồi. Tuy nhiên, gã không thể nâng được nó cao hơn nữa. Hoshino nghĩ đến Nakata, ông già đã hy sinh đời mình để mở và đóng phiến đá. Bằng mọi giá, gã phải đi tới cùng, hoàn tất công việc ông để lại. Toro đã bảo gã phải kế thừa nhiệm vụ của ông già. Cơ bắp gã đang gào xin được tiếp máu mới, phổi thì chết thèm không khí để tạo ra máu đó, nhưng gã không thở được. Gã biết mình đã gần kề cái chết, vực thẳm của hư không đã rộng hoác ngay trước mắt gã. Nhưng gã phớt lờ, tổng động viên sức lực thêm một lần cuối và kéo phiến đá về phía mình. Nó dựng lên, ngửa ra rồi uỳnh một cái đổ sầm xuống sàn. Sàn rung lên dưới sức chấn động, cửa kính lanh canh.

Hoshino ngồi bệt đó, miệng há hốc đớp không khí. “Mày làm tốt đấy,” một lát sau lấy lại được hơi, gã tự nhủ vậy.

Một khi đã đóng được cửa vào, xử lý với cái vật trăng trắng nọ trở nên đơn giản lạ lùng. Đích đến bị chẹn lối và nó biết thế. Nó ngưng đà tiến về phía trước và bắt đầu bò quanh phòng tìm một chỗ trốn, có lẽ hy vọng trườn trở vào miệng Nakata. Nhưng nó không đủ sức thoát thân. Hoshino đuổi theo và chặt nó ra từng mảnh bằng con dao hình rìu. Gã còn băm những mảnh đã chặt thành những mẩu nhỏ hơn nữa. Những mẩu bé tí này giãy giụa một lúc trên sàn nhưng rồi kiệt sức, nằm im không động đậy. Chúng cuộn chặt mình thành những viên tròn nhỏ và chết, thảm trải sàn lấp loáng chất nhầy của chúng. Hoshino vun tất cả lại bằng một cái hót rác, trút vào một túi đựng rác, lấy dây thắt chặt miệng lại rồi bỏ vào một cái túi to hơn cũng thắt chặt miệng. Cuối cùng, gã bọc tất cả vào một tấm vải đen dày tìm thấy trong phòng chứa đồ.

Hoàn toàn kiệt lực, gã ngồi bệt xuống sàn, hai vai nhô lên thụt xuống theo nhịp thở dốc. Tay gã run lẩy bẩy. Gã muốn nói gì đó nhưng không cất nên lời. “Mày đã làm tốt, Hoshino,” một lát sau, gã mới thốt ra được.

Liệu những tiếng động khi mình tấn công cái vật lầy nhầy màu trắng và tiếng phiến đá đổ rầm xuống sàn có làm cho những người cùng chung cư thức giấc không? gã lo lắng tự hỏi. Không chừng có người đang quay số gọi 911 cũng nên. May thay không có gì xảy ra. Không còi xe cảnh sát, không ai đập cửa thình thình. Điều tối kỵ lúc này là thấy cảnh sát xộc tới.

Hoshino biết những mảnh và mẩu của cái vật nhầy trắng gói chặt trong mấy lần nilông và vải không dễ gì mà hồi sinh được. Chẳng còn chỗ nào cho chúng đi, gã nghĩ. Nhưng cứ cẩn thận cho chắc ăn vẫn hơn, thế nên gã quyết định rằng hửng sáng một cái là sẽ mang chúng ra đốt sạch ở bãi biển. Biến chúng thành tro.

Và khi mọi chuyện xong xuôi, gã sẽ trở về Nagoya. Về nhà.

Lúc này đã gần bốn giờ sáng và bên ngoài đã sáng. Đến lúc đi được rồi. Hoshino nhét quần áo vào túi dết, kể cả cặp kính râm và chiếc mũ Chunichi Dragons – giấu nó đi cho an toàn. Để cảnh sát tóm trước khi xong việc thì hỏng bét. Gã mang theo một chai dầu nấu bếp để nhóm lửa. Gã chợt nhớ chiếc CD Tam tấu Archduke và quẳng nó vào túi luôn thể.

Cuối cùng, gã vào phòng nơi thi hài Nakata nằm trên giường. Máy điều hòa nhiệt độ vẫn chạy hết cỡ và căn phòng lạnh cóng.

“Ông Nakata,” gã nói, “cháu sắp sửa đi đây, cháu xin lỗi, nhưng cháu không thể ở lại đây mãi được. Ra ga, cháu sẽ gọi cảnh sát để họ đến lo liệu cho thi thể của ông, phần còn lại sẽ để cánh tuần tra giải quyết, được không? Ông cháu ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa, nhưng cháu sẽ không bao giờ quên ông. Thậm chí cháu nghĩ, ngay cả nếu cháu có cố quên ông, cũng không được.”áy điều hòa nhiệt độ chợt tắt với một tiếng lạch xạch.

“Ông biết không,” gã nói tiếp, “trong tương lai, bất cứ khi nào có chuyện gì xảy ra, cháu sẽ luôn luôn tự hỏi: Ông Nakata sẽ nói gì về chuyện này? Ở địa vị mình, ông Nakata sẽ làm gì? Cháu sẽ luôn luôn có người mà cháu có thể thỉnh vấn. Và ngẫm ra, đó là một điều lớn lao. Nó như thể một phần của ông vẫn sống bên trong cháu. Đành rằng cháu không phải là cái vỏ bọc tốt nhất ông có thể kiếm được, nhưng còn hơn không, ông nhỉ?”

Nhưng người chịu chuyện của gã lúc này chỉ là cái vỏ ngoài của Nakata. Phần quan trọng nhất của lão, từ lâu, đã bỏ đi đến một nơi khác rồi. Và Hoshino hiểu thế.

“Này anh bạn,” gã nói với phiến đá và với tay ra chạm vào bề mặt của nó – lúc này nó đã trở lại là một phiến đá bình thường, mát lạnh và nham nháp. “Tớ đi đây. Về nhà ở Nagoya. Tớ sẽ phải để các tay cớm săn sóc cậu luôn thể. Tớ biết, lẽ ra tớ phải mang trả cậu về miếu đường vốn là nơi chốn của cậu, nhưng trí nhớ của tớ không được tốt và tớ không còn nhớ đó là tòa miếu nào nữa. Xin cậu thứ lỗi cho. Đừng có nguyền rủa hay vật tớ hé! Tớ chỉ làm theo lời Đại tá Sanders thôi. Vậy nếu cậu định trút rủa nguyền lên đầu ai, thì ông ta mới đúng là đối tượng. Dù sao đi nữa, tớ cũng rất vui sướng được gặp cậu. Tớ cũng sẽ không quên cậu.”

Hoshino xỏ chân vào đôi giày Nike đế dày và bước ra khỏi căn hộ, không khóa cửa. Một tay xách túi dết đựng tư trang, tay kia mang cái bọc đựng xác cái vật trắng nhầy. “Chư vị,” gã nói, ngước mắt nhìn bình minh đang lên ở đằng đông, “đã đến lúc ta nổi lửa đây!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.