Nền Kinh Tế Tăng Trưởng Và Sụp Đổ Như Thế Nào

CHƯƠNG 9: CHÍNH PHỦ TRỞ NÊN SÁNG TẠO



Trải qua nhiều thế hệ, Chính phủ trên đảo quốc của chúng ta vẫn vận hành đúng theo kế hoạch. Các nhà lãnh đạo khôn ngoan và thận trọng nối tiếp nhau, luôn duy trì tốt sự tập trung vào việc thúc đẩy mở rộng kinh doanh và tiết kiệm cá nhân. Thuế được đánh ở mức có thể chấp nhận được, việc quản lý và điều tiết bằng luật lệ của Nhà nước đối với các ngành kinh doanh, sản xuất vẫn còn nhẹ nhàng. Khi sản xuất mở rộng, các doanh nghiệp kiếm được lợi nhuận, giá cả liên tục giảm và sức mua gia tăng. Sau vài thế hệ, hầu như gia đình nào cũng có xuồng riêng để sử dụng, vài gia đình còn có hai hay ba chiếc!

Lúc này, chỉ cần vài ngư dân làm việc hết mình là đủ khả năng đảm bảo nhu cầu lương thực cho hòn đảo, do đó lao động và tư liệu sản xuất được dành cho các mục tiêu khác. Trên đảo bắt đầu xuất hiện những ngành nghề và dịch vụ hoàn toàn mới, chưa từng có trong những ngày người dân phải dùng tay không bắt cá xưa kia. Các công ty trang trí lều, làm trống, thậm chí các pháp sư và thầy cúng bắt đầu xuất hiện và phát triển. Hòn đảo trở nên thịnh vượng đến mức ở bờ biển phía Tây đảo người ta đã khánh thành một nhà hát. Vở kịch xuất sắc The Fishman Cometh 9 đã nhận những lời khen ngợi nhiệt tình.

Dần dần, một số Nghị sĩ đưa ra lập luận theo cảm tính rằng mối liên hệ giữa việc đóng thuế và quyền bầu cử theo Hiến pháp ban đầu là cực kỳ phi dân chủ! Theo tinh thần “tiến bộ”, hạn chế này bị người ta dỡ bỏ, từ đó “kết nạp” thêm một số lượng lớn cử tri hầu như không quan tâm gì đến việc chi tiêu ngân sách một cách thận trọng của Chính phủ.

Khi danh sách trả lương trong bộ máy Chính phủ phình to cùng với quy mô nền kinh tế, vị trí thành viên Nghị viện đương nhiên trở nên danh giá và đáng kỳ vọng. Trước kia Nghị viện vốn chỉ là nơi tập hợp những người lớn tuổi và được trọng vọng nhất, một dạng Viện Nguyên Lão. Giờ đây, tổ chức này bắt đầu thu hút sự tham gia của những người giàu tham vọng, dám nghĩ dám làm thật sự.

Một trong những người có đầu óc cách tân, nhiều hy vọng trúng cử vào Nghị viện là Franky Deep, ông ta chú ý tới một xu hướng trong hành vi ứng xử của con người có thể tạo đà cho ông vươn tới quyền lực.

Xu hướng đó, theo quan sát của Deep, chính là việc người ta nói chung đều thích “miễn phí”, ghét đóng thuế. Từ đó ông ta lên kế hoạch: nếu ông ta có thể nghĩ ra cách nào đó để làm như phát không cho dân đảo một thứ gì đó, ông ta sẽ giành được sự ủng hộ vô điều kiện của họ. Không may là mọi thứ Chính phủ có trong tay chỉ do thu thuế mà ra. Nghị viện đâu có bắt được chú cá nào! Có thu thì mới có chi, làm sao người ta có thể cho đi nhiều hơn những gì họ thu vào?

Nhưng rồi sau một cơn bão nhiệt đới tồi tệ trên đảo, Ngài Franky đã đánh hơi thấy một cơ hội (Các chính trị gia dường như chẳng bao giờ bỏ phí cuộc khủng hoảng hay thảm họa nào bao giờ cả!).

Ông ta cao giọng diễn thuyết trước đồng bào: “Hỡi bà con, cơn bão vừa qua đã gây thiệt hại nặng nề cho tất cả chúng ta. Nhiều người dân đã trở nên tay trắng, không nhà không cửa. Chúng ta không thể chỉ ngồi yên mà không làm gì cả. Nếu trúng cử, tôi sẽ đưa ra một chương trình tái thiết của Chính phủ dành cho những người dân khó khăn nhất, giúp họ phục hồi những thiệt hại do cơn bão gây ra”. Ông ta cam đoan với dân rằng chi phí tái thiết sẽ được bù lại bằng những hoạt động kinh tế mà việc chi tiêu đó tạo ra.

Đối thủ tranh cử của ông ta, ông Grouper Cleaver, lại chẳng đưa ra được gì ngoài việc cam kết hướng dẫn sử dụng hiệu quả nguồn tiết kiệm của hòn đảo, cũng như không can thiệp vào quyền tự do của công dân.

Và không ai ngạc nhiên khi Ngài Franky Deep trúng cử chức Chủ tịch Nghị viện! Chiến thắng trong bầu cử của ông Deep chẳng hề thay đổi thực tế rằng hiện không có đủ lượng cá dự trữ để tài trợ cho kế hoạch chi tiêu mà ông ta đề xuất. Để giải quyết vấn đề này, Deep đi đến một kế hoạch khác. Chính phủ sẽ phát hành tiền giấy, gọi là Fish Reserve Note 10, người dân có thể dùng tiền này đem đổi lấy cá thật của Chính phủ, đang gửi ở tài khoản ở Ngân hàng Goodbank. Người dân có thể đem tiền giấy đổi lấy cá ngay lập tức, hoặc dùng tiền giấy để trao đổi lấy các hàng hóa dịch vụ hệt như khi họ có cá thật trong tay vậy!

Cảm thấy rất khó chịu về việc này, Chánh án Tòa án tối cao trên đảo tham gia vào cuộc tranh luận và chỉ ra rằng Hiến pháp không hề cho phép Nghị viện quyền lấy tiền từ người này để sử dụng vì lợi ích của người khác, cũng như không có quyền phát hành tiền giấy thay cho cá thật.

Ông chủ tịch Nghị viện Franky Deep xử lý vấn đề này khôn khéo bằng cách đề cử ngay một “bồ tèo” chính trị của mình vào một ghế thẩm phán trong Tòa án Tối cao. Bồi thẩm đoàn giờ đây hợp tác hơn với Nghị viện, ra tuyên với những khái niệm có thể được hiểu và diễn giải tích cực khác nhau qua nhiều thế hệ. Lý do là vì những vấn đề xã hội hiện tại có thể khác xa những gì mà cha ông chúng ta đã từng trải qua.

Thoạt tiên, cư dân đảo không thoải mái lắm với tờ giấy bạc mới Fish Reserve Note này. Họ đã quen trao đổi bằng những con cá thật sự. Nhưng chỉ một thời gian sau, tiền giấy đã chiếm được cảm tình của người dùng. Đa số mọi người phải thừa nhận rằng tiền giấy dễ mang theo hơn, mùi vị cũng bớt… tanh hơn!

Trong khi đó, những nhà tư vấn của Franky lùng sục khắp đảo để tìm kiếm những dự án đáng giá để tài trợ (tất nhiên là vẫn giữ tính khách quan khi chọn lựa!). Khi tìm ra dự án nào đảm bảo giành được sự ủng hộ của cử tri 11, họ liền tung tiền ra để triển khai dự án.

Giám đốc ngân hàng lúc này là Max Goodbank VII không cảm thấy thoải mái với công cụ tiền giấy mới. Ông ta cho rằng việc dễ dàng in thêm tiền sẽ tạo ra những động cơ nguy hiểm cho các Nghị sĩ. Tất nhiên, nếu Chính phủ vẫn duy trì đủ số cá tại ngân hàng Goodbank để sẵn sàng đổi lấy tiền giấy khi có yêu cầu từ người dân, thì ông chủ ngân hàng của chúng ta vẫn có thể “gối cao đầu mà ngủ”.

Không có gì ngạc nhiên khi sự tự tin của ông ta không kéo dài được bao lâu. Chẳng bao lâu sau, Franky và “đồng bọn” đã tung ra thị trường nhiều tiền giấy hơn

so với lượng cá mà Chính phủ đang có trong tài khoản tại ngân hàng. Khi ông giám đốc ngân hàng thấy dự trữ (của Chính phủ – ND) đang hụt đi, ông bèn đến gặp Nghị viện để rung lên hồi chuông báo động.

Max gào lên “Này Franky, ông hãy dừng việc in tiền lại đi. Hiện nay cứ mỗi 10 tờ tiền giấy mà người của ông in ra, tôi chỉ còn 9 con cá để quy đổi mà thôi! Nếu những người gửi tiết kiệm biết rằng hiện ngân hàng không còn đủ số cá để trả lại cho họ khi cần, họ sẽ kéo đến hàng loạt để lấy cá về, và chúng tôi sẽ sạch trơn. Các ông phải dừng ngay việc phát hành tiền mới, đồng thời phải tăng thuế lên. Chúng tôi cần tăng dự trữ của ngân hàng trở lại”.

Franky và hai quân sư hàng đầu của ông ta là Hughey Humpback và Tad Anemone phá ra cười “Tăng thuế và cắt giảm chi tiêu hả, ý hay đó! ông bạn sẽ là một ứng cử viên sáng giá khi tranh cử đó nghe! Còn ý nào hay hơn không?”.

Goodbank giải thích: “Xin lỗi các ngài, song không còn cách nào khác. Khi dân đảo biết rằng gửi tiết kiệm vào ngân hàng là không an toàn, họ sẽ không tiết kiệm nữa. Họ sẽ quay trở lại tập quán giữ cá tại nhà. Khi đó sẽ chẳng còn nguồn vốn nào để chúng ta duy trì bộ máy hiện tại, chứ đừng nói chi đến việc tài trợ những dự án mới. Toàn bộ nền kinh tế sẽ sụp đổ!”.

“Nghe đây, ông bạn lo xa,” Franky đáp lại. “Chúng tôi đã nghĩ đến điều đó, và đã hình thành một kế hoạch. Tại sao mà người gửi tiết kiệm lại cần phải biết khoản tiết kiệm của họ đang co lại thay vì tăng trưởng?”.

Franky tiếp tục “Các chuyên gia tư vấn kinh tế của tôi tốt nghiệp từ trường Đại học mới của đảo quốc, nơi đó họ học chung với những nhà khoa học hàng đầu. Những gì mà nhóm người này nghĩ ra thật đáng ngạc nhiên. Và họ thực sự đã “trúng quả”! Có lẽ đã đến lúc tôi cho anh biết một bí mật nho nhỏ. Nào, xin mời các chuyên gia kỹ thuật vào đây!”.

Ba nhà khoa học với áo choàng bước vào, mang theo ba con cá trông rất bình thường. Một người nói “Xem này, chúng tôi đã đi dọc theo bờ biển và những đống rác, thu thập những con cá bỏ đi, nhất là những con mà phần đầu và đuôi còn nguyên vẹn. Các ông hãy xem điều kỳ diệu ngay sau đây!”.

Kế đó, trong làn khói mờ ảo, các kỹ thuật viên cắt xén, khâu, dán v.v… và bắt đầu làm ra một con cá mới từ những bộ phận khác nhau của những chú cá đã bị bỏ đi. Sau quá trình này, họ làm ra được 4 con cá từ 3 con lúc đầu! Cái vốn là rác rưởi trước đây nay đã trở thành những con cá y như thật!

Franky cho biết “Bí mật nằm ở keo dán, loại keo này không bao giờ bị bong ra. Lũ cá này sẽ có hình dạng chắc chắn mãi mãi, và bọn dân đen ngoài kia, ừm, ý tôi nói là người dân, sẽ chẳng thể nhận ra. Chúng tôi gọi những con cá mới làm ra này là “cá chính thức” và dùng chúng để trả cho những người gửi cá vào ngân hàng trước đây. Đem lũ cá này vào kho của anh và vấn đề thiếu dự trữ tại ngân hàng sẽ biến mất!”.

Goodbank cứng người vì ngạc nhiên, rõ ràng trò bịp này quả thực rất ấn tượng. Một nụ cười xuất hiện trên môi ông ta. Ông ta đã chán ngấy cảnh phải từ chối khách hàng khi họ đến rút khoản tiết kiệm rồi. Chuyện đó chẳng vui chút nào, người ta gọi sau lưng ông chủ ngân hàng là “đồ keo kiệt”.

“Có lẽ đây là lối thoát cho mình”, ông ta thầm nghĩ. “Đây chính là cánh cửa dẫn ta đến sự nổi tiếng. Đầu tiên ta sẽ có cá, rồi quyền lực, rồi phụ nữ. Thật tuyệt!”.

Nhưng lý trí kéo ông ta lại. “Những người này đâu phải là ảo thuật gia. Cá không tự nhiên mà có. Tất cả những việc mà các ông nghị này làm chẳng qua là tạo ra những con cá giả bằng cách giảm giá trị các khoản tiết kiệm của hòn đảo xuống!”, ông ta cố lý luận với họ như vậy.

“Này, những người gửi tiết kiệm rồi sẽ khôn ra. Nhìn xem, con cá giả của quý ngài trông có vẻ bé hơn một con cá thật. Nói gì thì nói, dân đảo mình xưa nay quen ăn cá, và ai cũng biết rõ giá trị một con cá. Không dễ lừa họ được đâu!”.

Bằng giọng điệu ngoại giao nhất trần đời, Franky cố gắng trấn an Goodbank: “Chúng tôi có nghĩ đến điều đó. Lúc đầu, loại “cá chính thức” này sẽ không nhỏ hơn quá nhiều so với lũ cá thật. Cứ 9 con cá thật chúng tôi sẽ làm ra 10 con cá chính thức, do đó chúng chỉ nhỏ hơn cỡ 10% mà thôi. Ngoài ra (đây mới là phần quan trọng!) chúng tôi sẽ ban hành một đạo luật cấm người dân so sánh cá chính thức với cá thật!”.

Tad Anemone hùa theo “Đúng đó! Chúng tôi sẽ tuyên bố các nhà khoa học vừa phát hiện một loại dịch bệnh của cá chưa qua chế biến, sau đó yêu cầu mọi người phải giao nộp cá vừa đánh bắt để đổi lấy cá đã được khử khuẩn!”.

Các nghị sĩ và chuyên gia kỹ thuật chỉ ra rằng quá trình khử khuẩn (?!) sẽ giải thích tại sao cá chính thức sẽ nhỏ hơn một chút!

Để ngăn người dân so sánh giữa cá chính thức và cá thật, đồng thời để tăng sản lượng cá, Nghị viện cũng quyết định lập ra một Bộ Ngư nghiệp, chịu trách nhiệm duy nhất về việc đánh bắt cá trên đảo.

Goodbank không chịu đựng thêm được nữa: “Không được đâu! Nếu người dân không tự mình đánh bắt cá mà dựa hoàn toàn vào Chính phủ, tổng sản lượng đánh bắt sẽ đi xuống. Rốt cuộc chúng ta sẽ không còn nguồn tiết kiệm cá nữa”.

“Làm sao anh biết chắc như vậy?”, Franky đáp lại. “Bộ Ngư nghiệp thuộc về làn sóng của tương lai. Chúng tôi chỉ giao Bộ này cho những người bạn thân nhất quản lý, đồng thời đưa ra những phần thưởng đặc biệt cho những công nhân nào thể hiện tinh thần làm việc tốt nhất. Hơn nữa, chúng tôi chỉ cần duy trì hoạt động của nó tới kỳ bầu cử tiếp theo mà thôi 12. Sau đó chúng tôi sẽ suy nghĩ về một kế hoạch dài hơi hơn, chắc chắn là như vậy”.

“Cùng lúc đó”, Hughey Humpback nói, “quy trình mở rộng việc đánh cá này sẽ giúp ngân hàng các anh có đủ cá để hoàn thành mọi nghĩa vụ nợ nần hiện tại và trả tiền lãi trên số cá huy động được. Chúng ta sẽ còn có dư một lượng cá để chi tiêu theo những cách có lợi cho nhân dân nữa kìa!”.

Goodbank suy nghĩ thêm một lát. “Không được, việc này sẽ không hiệu quả. Người dân sẽ nhận ra. Họ sẽ lo lắng về các khoản tiết kiệm và đến rút những gì đang gửi tại ngân hàng về”.

“Chúng tôi cũng đã tính đến điều đó”, Franky giải thích. “Chúng tôi sẽ tuyên bố mọi khoản huy động cá tại ngân hàng đều được bảo lãnh bởi một cơ quan Chính phủ mới ra đời, gọi là Công ty Bảo hiểm Cá Tiết kiệm Ký gửi (Fish Deposit Insurance Corporation, viết tắt là FDIC 13). Khi người dân biết rằng Nghị viện đứng sau lưng những khoản tiết kiệm được huy động của họ, liệu ai còn đến rút cá về nữa? Khi đã có công ty bảo hiểm, những người gửi cá sẽ cho rằng chúng ta đang bảo vệ khoản tiết kiệm của họ ngay cả khi thực tế là chúng ta đang… đánh cắp giá trị của khoản tiết kiệm đó”.

“Vậy thì, anh bạn Max thân mến”, Franky ngả người ra trước và thân mật ôm vai ông giám đốc ngân hàng, “Anh hợp tác với chúng tôi chứ?”.

Goodbank bị cám dỗ cùng nhập bọn với những nhà cải cách này, nhưng ông ta bỗng thấy ớn lạnh. Trong khi các chính trị gia lo tới khả năng vỡ nợ và hình ảnh cá nhân của họ, ông giám đốc ngân hàng lại quan tâm hơn đến giá trị của những con cá.

“Tuyệt đối không được!”, ông ta gào lên. “Đó là trò lừa đảo. Nếu có nét nào chung giữa những ông nghị như các ngài, thì đó là sự không trung thực. Tôi sẽ đóng cửa ngân hàng và nói với dân chúng rằng họ nên giữ cá ở nhà trước khi tôi chấp nhận đề nghị này”.

Các nghị sĩ chỉ ngó quanh và nhún vai trước sự phẫn uất của Goodbank, sau cùng họ không chịu nổi nữa. Franky gọi đội cảnh vệ đến, ông ta thầm thì mấy câu vào tai

viên chỉ huy. Thế rồi Goodbank bị lôi ra ngoài bất chấp việc ông này la hét giãy giụa, những lời nói của ông hoàn toàn không được ai nghe!

Franky nói “Thằng cha này không chịu theo ta, bực mình thật! Thôi mời Ally Greenfin 14 đến đây!”.

Franky bổ nhiệm Greenfin làm giám đốc mới của ngân hàng, với chỉ thị nghiêm khắc rằng ông này phải hết sức triển khai kế hoạch mở rộng “cá” như đã nêu trên. Ngoài ra, Ngân hàng Tiết Kiệm và Cho Vay Goodbank nay sẽ được gọi là Ngân hàng Dự trữ Cá (Fish Reserve Bank 15).

Sáng hôm sau, xác của Max Goodbank VII – nhà ngân hàng được tín nhiệm của hòn đảo – được tìm thấy mắc vào một vỉa san hô ngầm ngoài khơi. Cái chết được kết luận là do những nguyên nhân… tự nhiên! Những bài điếu văn “đẫm nước mắt” vang lên từ những dinh thự to nhất trên đảo. Chủ tịch Nghị viện Franky yêu cầu tổ chức một tang lễ cực kỳ trang trọng.

Còn bây giờ, với Ally Greenfin là Chủ tịch Ngân hàng Dự trữ Cá, kế hoạch của họ được đẩy mạnh đến mức tối đa. Quá trình chuyển đổi từ cá thật thành cá chính thức diễn ra…

ĐIỀU CÒN ĐỌNG LẠI

Như đã bàn ở phần trên, Hoa Kỳ từng trải qua thời gian dài giảm phát trong hầu hết chiều dài lịch sử của đất nước này. Đến năm 1913, Hệ thống Dự trữ Liên bang (Fed) ra đời. Hệ thống này phát hành tiền giấy (dollar Mỹ) với cam kết thanh toán vàng cho người nắm giữ dollar bất kỳ khi nào được yêu cầu. Dollar của Fed thay thế những giấy bạc ngân hàng do các ngân hàng tư nhân bấy giờ phát hành, cũng với những cam kết tương tự. Nhưng ngay khi Fed xuất hiện trên vũ đài, giá cả bắt đầu liên tục gia tăng.

Thoạt tiên, Fed được giao sứ mệnh thiết lập một “nguồn cung tiền linh hoạt”. Ý tưởng ở đây là Fed có thể mở rộng hay thu hẹp lượng cung tiền trong lưu thông sao cho tương ứng với tình hình kinh tế. Người ta nghĩ rằng những can thiệp kiểu này sẽ giúp giữ giá cả ổn định cả trong điều kiện nền kinh tế phồn vinh hay suy thoái.

Ngay cả nếu chúng ta đồng ý rằng sứ mệnh ban đầu đó là đúng đắn, dễ dàng nhận ra rằng Fed đã thất bại một cách cay đắng trong nhiệm vụ cơ bản này.

Qua một thế kỷ trở lại đây, đồng dollar Mỹ đã mất đi hơn 95% giá trị của nó. Quá nhiều so với cái gọi là “sự bình ổn giá cả”! Sự thật là ngày nay Fed chỉ tồn tại vì một mục đích duy nhất, đó là cung cấp sự lạm phát cần thiết để Chính phủ có thể chi tiêu nhiều hơn số tiền thuế mà họ thu được.

Trong thời kỳ Đại Suy Thoái, Tổng thống Roosevelt quyết định phá giá dollar so với vàng. Để thực hiện việc này, Chính phủ phải kiểm soát toàn bộ thị trường vàng, và đã có lúc Chính phủ quy định việc sở hữu tiền vàng là bất hợp tác. Sau đó, khả năng đổi tiền giấy lấy vàng bị hạn chế dần, đầu tiên chỉ áp dụng cho các ngân hàng, rồi chỉ áp dụng cho các ngân hàng nước ngoài, và cuối cùng là… xóa bỏ hoàn toàn!

Chúng ta giờ chỉ còn một đồng tiền không có giá trị thực, được phát hành bao nhiêu tùy thích. Điều đó khiến Chính phủ chẳng bao giờ gặp khó khăn gì trong việc chi tiêu và thuế má, đồng thời đưa chúng ta đi đến chỗ phá huỷ hoàn toàn giá trị còn lại của đồng dollar Mỹ.

Những ông nghị không thể tin vào vận may của mình. Giờ đây họ có thể đưa ra những hứa hẹn khi tranh cử và chi tiêu tùy ý. Chẳng có lý do gì để cân bằng ngân sách hay tăng thuế để có tiền chi tiêu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.