Theo bản năng, Gillette lao bổ về phía trước, tóm lấy cổ áo và cánh tay Phate trước khi hắn kịp chộp được khẩu súng.
Tên sát nhân liên tiếp vung nắm đấm vào mặt và cổ Gillette nhưng khoảng cách giữa hai người quá gần nên đòn đánh không gây ra thương tích gì.
Cả hai vật lộn, lăn sang một phòng khác, ra khỏi văn phòng và dừng lại ở một khu vực rộng – một phòng máy chủ, giống như ở trụ sở CCU.
Bài tập ngón tay mà hắn đã luyện suốt hai năm qua khiến Gillette ghì chặt được Phate nhưng tên giết người rất khỏe nên Gillette cũng không giành được lợi thế. Giống như những đô vật, họ vật lộn trên sàn nhà. Gillette liếc nhìn xung quanh, tìm kiếm một thứ vũ khí. Hắn kinh ngạc trước bộ sưu tập máy tính và linh kiện cổ nơi này. Toàn bộ lịch sử của ngành máy tính được tái hiện.
“Chúng tao biết hết rồi, Jon”, Gillette thở gấp nói. “Chúng tao biết Stephen Miller là Shawn. Chúng tao biết những kế hoạch, những mục tiêu của mày. Mày không đời nào thoát khỏi đây đâu.”
Nhưng Phate không đáp lại. Gầm gừ, hắn ghì Gillette xuống sàn nhà, tay lần tìm một chiếc xà beng gần đó. Nghiến răng dùng hết sức lực, Gillette kéo Phate xa khỏi cây xà beng.
Trong vòng năm phút, hai hacker tung cùi chỏ vào nhau, càng lúc càng thấm mệt. Rồi Phate vùng ra được. Hắn đến chỗ cây xà beng và tóm lấy nó. Hắn lại chỗ Gillette, kẻ đang tuyệt vọng tìm vũ khí cho mình. Hắn nhìn thấy một hộp gỗ cũ kĩ đặt trên chiếc bàn gần đó và mở nắp, rồi lôi những thứ bên trong ra.
Phate đó người đứng chôn chân tại chỗ.
Gillette đang giữ trong tay một thứ trông giống như một bóng đèn thủy tinh kiểu cổ – nó là một ống triôt kiểu sơ khai, tiền thân của đèn chân không, và nói một cách dễ hiểu, chính là con chip Silicon của máy tính.
“Không!”, Phate gào lên, giơ tay ra. Hắn thì thầm, “Xin hãy cẩn thận với nó!”
Gillette lùi về phía căn phòng Bishop đang nằm bất tỉnh.
Phate chầm chậm tiến đến, chiếc xà beng trong tay như thể cây gậy bóng chày. Hắn biết là nên đánh vào đầu hoặc cánh tay Gillette, hắn có thể dễ dàng làm thế, nhưng hắn không thể làm gì gây nguy hiểm cho món đổ cổ mỏng manh kia.
Đối với hắn, những chiếc máy tính quan trọng hơn cả con người. Cái chết của một con người không là gì cả, nhưng một ổ đĩa bị hỏng quả là bi kịch.
“Cẩn thận”, Phate thì thầm. “Xin cẩn thận.”
“Bỏ xuống!”, Gillette quát, ra hiệu về phía chiếc xà beng.
Kẻ giết người định vung tay ra đòn, nhưng cuối cùng ý nghĩ làm hại chiếc bóng thủy tinh mong manh dễ vỡ kia đã ngăn hắn lại. Gillette dừng tay, ước đoán khoảng cách phía sau rồi tung chiếc ống chân không về phía Phate. Hắn hốt hoảng gào lên và vứt chiếc xà beng để cố găng bắt được món đồ cổ. Nhưng chiếc ống đập xuống sàn nhà và vỡ tan tành.
Khóc rống lên, Phate khuỵu chân xuống.
Gillette bước thật nhanh vào căn phòng nơi Bishop đang nằm hơi thở yếu ớt và đầy máu me, Gillette tóm lấy khẩu súng của ông. Hắn bước ra và chĩa súng vào Phate, kẻ đang nhìn những mảnh vỡ của món đồ như thể một người cha nhìn nấm mồ của con mình. Gillette thực sự choáng vì biểu hiện đau khổ tột cùng của hắn, nó còn khiến Gillette ớn lạnh hơn cả cơn hung hăng dữ tợn của Phate vừa mới đây thôi.
“Lẽ ra mày không nên làm thế, kẻ giết người lầm bầm một cách cay độc, lấy tay áo lau đôi mắt đỏ vằn và từ từ đứng dậy. Dường như hắn thậm chí không nhận ra Gillette đang cầm khẩu súng.
Phate nhặt chiếc xà beng lên và tiến về phía trước, rú lên một cách man rợ.
Gillette co rúm người, nâng khẩu súng lên và chuẩn bị bóp cò.
“Không!”, giọng phụ nữ gào lên.
Gillette giật bắn mình. Hắn nhìn lại đằng sau và thấy Patricia Nolan đang chạy vào phòng máy chủ, túi laptop đeo bên vai và trong tay cầm thứ gì đó trông giống như một chiếc đèn pin màu đen. Phate cũng sững người lại vì sự xuất hiện đầy thị uy của cô.
Gillette vừa định hỏi làm thế nào cô đến được chỗ này, và tại sao, thì cô ta đã dí vật hình trụ đen ngòm kia vào cánh tay có hình xăm của hắn. Cây gậy đó, hóa ra không phải là một chiếc đèn pin. Gillette nghe tiếng điện nổ lách tách, và thấy thứ ánh sáng màu vàng xám lóe lên, rồi một cơn đau khủng khiếp quét từ hàm xuống lồng ngực hắn. Thở dốc, hắn khuỵu xuống, khẩu súng rơi trên nền nhà.
Hắn nghĩ: Mẹ kiếp, lại sai rồi! Stephen Miller không phải là Shawn.
Hắn mò mẫm tìm khẩu súng nhưng Nolan đã chạm chiếc kìm kích điện vào cổ hắn và bấm cò một lần nữa.