Sát Nhân Mạng

CHƯƠNG 47



Một tuần sau, khi Gillette quay trở lại nhà tù, Bishop đã thực hiện đúng lời hứa của Andy Anderson, mặc sự phản đối của giám thị, gửi cho Wyatt Gillette một máy laptop Toshiba đã qua sử dụng.
Khi hắn mở máy, điều đầu tiên hắn nhìn thấy là bức ảnh chụp một em bé da đen mũm mĩm, mới vài ngày tuổi. Chú thích bên dưới bức ảnh đề Lời chào từ Linda Sanchez và cô cháu gái mới sinh của cô ấy, Maria Andie Harmon. Gillette viết một bức thư ngắn gửi lời chúc mừng cho cô, còn món quà mừng em bé thì phải chờ vì nhà tù liên bang không có cửa hàng bán quà cho trẻ em.
Tất nhiên là không có modem gửi kèm chiếc máy. Gillette có thể lên mạng đơn giản bằng cách tự làm một modem từ chiếc walkman của Devon Franklin (đổi lại mấy lọ mứt mơ), nhưng hắn quyết định không làm thế. Đó là một phần thỏa thuận của hắn với Bishop. Thêm nữa, tất cả những gì hắn muốn là năm cuối cùng trong tù trôi qua thật nhanh để hắn tiếp tục cuộc đời mình.
Nhưng như thế không có nghĩa hắn hoàn toàn cách ly khỏi thế giới mạng. Hắn được phép dùng chiếc máy tính IBM chậm như rùa trên thư viện để hỗ trợ việc phân tích Shawn, hiện đang trú ngụ trong ngôi nhà mới ở Đại học Stanford. Gillette đang hợp tác cùng những nhà khoa học máy tính của trường và Tony Mott. (Frank Bishop đã dứt khoát từ chối thỉnh cầu được chuyển qua Đội điều tra trọng án của Mott và xoa dịu chàng cảnh sát trẻ bằng việc đề xuất anh ta làm quyền trưởng ban Điều tra tội phạm máy tính, việc này đã được Sacramento chấp thuận.)
Điều mà Gillette khám phá ra bên trong Shawn làm hắn kinh ngạc. Để cho Phate quyền truy cập vào nhiều máy tính hết mức có thể, thông qua Trapdoor, hắn đã trao cho tạo vật của mình một hệ điều hành riêng. Nó độc nhất, là sự kết hợp của tất cả những hệ điều hành hiện thời như Windows, MS-DOS, Apple, Unix, Linux, VMS và rất nhiều hệ thống ít ai biết dành cho các ứng dụng khoa học và chế tạo. Nó cũng có thể tự điều chỉnh để kết hợp với bất kỳ hệ điều hành mới nào mà Phate cài vào. Hệ thống của nó, được gọi là Protean 1.1, gợi cho Gillette nhớ về thuyết tương đối, lý giải cơ chế hoạt động của tất cả vật chất và năng lượng trong vũ trụ.
Chỉ có điều là, không giống như Einstein và những hậu duệ của ông, rõ ràng Phate đã thành công trong sứ mệnh của hắn.
Có một điều mà Shawn không khai ra là mã nguồn của Trapdoor hoặc địa chỉ các trang nó có thể đang giấu. Người phụ nữ tự nhận mình là Patricia Nolan, có vẻ như đã thành công trong việc cô lập và đánh cắp mã nguồn, và phá hủy tất cả các bản sao của nó.
Không ai tìm thấy cô ta.
Trước kia, bạn biến mất dễ dàng vì chưa có máy tính để lần ra bạn. Gillette đã từng nói thế với Bishop. Giờ đây, bạn cũng có thể biến mất dễ dàng vì máy tính có thể xóa mọi dấu vết từ nhân dạng cũ của bạn và tạo nên những nhân dạng mới.
Bishop thông báo rằng Stephen Miller đã được cử hành tang lễ theo nghi thức cảnh sát. Linda Sanchez và Tony Mott rõ ràng vẫn còn cảm thấy có lỗi vì họ đã từng tin rằng Miller là kẻ phản bội trong khi trên thực tế, anh chỉ là một người hoài cổ buồn rầu về những ngày xa xưa của giới tin học, một người tụt hậu luôn tìm kiếm một trang sử mới ở Thung lũng Silicon trong vô vọng. Mặc dù Wyatt Gillette có thể nói với họ rằng họ không cần phải cảm thấy có lỗi, Miền xanh thẳm vô định khoan dung với sự dối trá nhiều hơn sự kém cỏi.
Tay hacker đã được cho phép vào mạng nhiều hơn vì một nhiệm vụ mới. Đó là xem xét những cáo buộc chống lại David Chambers – nguyên phụ trách ban Điều tra tội phạm thuộc Bộ Quốc phòng, hiện đang bị đình chỉ. Frank Bishop, Đại úy Bernstein và Bộ trưởng Bộ Tư pháp Hoa Kỳ kết luận rằng máy tính cá nhân và công việc của ông đã bị Phate hack nhằm khiến Chambers bị thuyên chuyển, Kenyon được chỉ định thay thế còn Gillette phải quay lại nhà tù.
Tay hacker chỉ mất mười lăm phút để tìm ra và tải về bằng chứng cho thấy máy của Chamber đã bị đột nhập và những giao dịch môi giới và tài khoản ở nước ngoài là do Phate giả mạo. Những cáo buộc chống lại ông được gỡ bỏ và ông được phục hồi vị trí.
Không có cáo buộc nào chống lại Wyatt Gillette về tội hack Chương trình Standard 12 hay đối với Bishop vì đã giúp đỡ Gillette trốn khỏi CCU. Bộ trưởng Bộ tư pháp quyết định đình chỉ điều tra, không phải vì ông ta tin vào câu chuyện chính rằng Phate là kẻ đã tạo ra một chương trình bẻ khóa làm phá sản Chương trình 12, mà bởi một cuộc điều tra của Ban Kiểm toán Bộ Quốc phòng đang xem xét tại sao phải chi ra 35 triệu đô cho một chương trình mã hóa mà về cơ bản là không an toàn.
Gillette cũng đang được yêu cầu giúp lần theo dấu vết một virus máy tính vô cung nguy hiểm, được biết đến với cái tên Polonius, xuất hiện lần đầu vào tuần trước. Con virus này là một demon khiến cho máy tính của bạn có thể tự vào mạng và chuyển tất cả email trong quá khứ lẫn hiện tại của bạn cho tất cả mọi người trong sổ địa chỉ điện tử. Việc này không chỉ khiến tắc nghẽn mạng Internet mà còn gây ra nhiều tình huống oái oăm khi người ta nhận được những email không dành cho họ. Vài người đã tìm cách tự vẫn khi chuyện ngoại tình, những ca bệnh truyền nhiễm qua đường tình dục và những hoạt động kinh doanh mờ ám bị phanh phui.
Dù vậy, điều đáng sợ nhất là cách những máy tính bị lây nhiễm. Biết rằng những bức tường lửa và phần mềm diệt virus sẽ ngăn chặn phần lớn virus, thủ phạm đã đột nhập vào hệ thống của những nhà sản xuất phần mềm thương mại và chỉ thị cho máy chế tạo đĩa của họ chèn con virus này vào những đĩa mới đính kèm trong gói sản phẩm bán cho những cửa hàng bán lẻ và những công ty đặt hàng qua email.
Các đặc vụ FBI phụ trách vụ này và tất cả những gì họ kết luận được là virus này bắt nguồn từ một trường đại học ở Singapore khoảng hai tuần trước. Họ không còn manh mối nào khác, cho đến khi một đặc vụ băn khoăn, “Polonius – đó là một nhân vật trong vở Hamlet, đúng không?”.
Gillette nhớ lại điều gì đó mà Phate đã nói với hắn. Hắn cày tung bản sao các vở kịch của Shakespeare và khám phá ra rằng, quả thật, chính Polonius là người đã nói Hãy thành thật với chính mình… Gillette yêu cầu họ kiểm tra lại thời gian và ngày virus này xuất hiện lần đầu, đó là chiều muộn cùng ngày Patricia Nolan giết Phate. Khi những đồng nghiệp của cô ta vào trang FTP đầu tiên mà hắn nói, họ đã vô tình phóng thích virus Polonius ra thế giới – một món quà từ biệt của Phate.
Mã của nó rất tao nhã và vô cùng khó tiêu diệt. Những nhà sản xuất sẽ phải viết lại hoàn toàn hệ thống sản xuất đĩa của họ còn người dùng thì phải xóa tận gốc toàn bộ nội dung trên ổ cứng và bắt đầu lại với những chương trình không có virus.
“Hãy nhớ câu đó, Valleyman. Đó là lời khuyên của một phù thủy. “Hãy thành thật với chính mình…”
Vào ngày thứ Ba cuối tháng Tư, Gillette đang ngồi bên chiếc laptop của mình, trong buồng giam, phân tích một vài hệ điều hành của Shawn, thì người quản giáo đến bên cửa.
“Có khách, Gillette”
Chắc hẳn là Bishop, hắn đoán. Viên thám tử vẫn đang theo vụ MARINKTLL, ông dành rất nhiều thời gian ở khu bắc Napa, nơi những nghi phạm được báo là đang lẩn trốn. (Chúng chưa bao giờ xuất hiện ở hạt Santa Clara. Có vẻ như chính Phate đã gửi hầu hết thông tin về những tên giết người này cho báo giới và cảnh sát làm đòn nghi binh.) Dù vậy, thỉnh thoảng Bishop vẫn nghé qua San Ho khi ông có mặt trong vùng. Lần trước, ông đã đem đến cho Gillette mấy cái bánh Pop-Tarts và một ít mứt mơ mà Jennie làm từ khu vườn ăn quả của Bishop. (Không phải món ăn ưa thích của hắn nhưng chỗ mứt này là vật phẩm tuyệt vời để trao đổi trong tù. Thực tế thì mẻ mứt này đã được dùng để đổi lấy chiếc Walkman lẽ ra được dùng để chế thành một chiếc modem. Chà, dù thế nào cũng không nên).
Tuy nhiên, vị khách không phải là Frank Bishop.
Hắn ngồi trong khoang nói chuyện và nhìn thấy Elana Papandolos bước vào phòng. Cô vận một chiếc váy màu xanh dương. Mái tóc bóng mượt sậm màu của cô được vuốt ra đằng sau. Mớ tóc dày đến nỗi chiếc ghim giữ như chực bung ra. Để ý những móng tay được cắt giũa tỉ mẩn và sơn màu hoa oải hương của cô, hắn nghĩ về một điều chưa từng đến. Rằng Ellie, một giáo viên piano, cũng dùng đôi bàn tay cho thế giới của riêng mình, cũng giống như hắn. Chỉ có điều, những ngón tay của cô rất đẹp và không có những vết chai.
Cô ngồi xuống, kéo chiếc ghế về phía trước.
“Em vẫn ở đây à”, hắn nói, hơi hạ thấp đầu để nói qua những lỗ thông trên vách kính hiệu Plexiglas. “Anh không nghe nói gì về em. Anh tưởng em đã rời đi từ mấy tuần trước rồi.”
Cô im lặng không đáp. Nhìn vào vách ngăn. “Họ đã làm thêm cái này.”
Lần cuối cùng cô đến thăm hắn cách đây vài năm, họ ngồi quanh một chiếc bàn, không có vách ngăn, một lính gác trông chừng họ. Hệ thống mới này không cần lính gác, bạn có được sự riêng tư nhưng lại mất sự gần gũi. Hắn thà được gần gũi cô còn hơn, Gillette nghĩ, nhớ lại những lần cô đến thăm, hắn rất thích được nắm tay cô, hay chạm giày hắn vào bàn chân cô, sự đụng chạm đó tạo ra một dòng điện gần như khi họ làm tình.
Gillette nhận ra hắn đang vô thức gõ tay vào không trung khi chúi người về phía trước. Hắn dừng lại và thọc hai tay vào túi.
Hắn hỏi, “Em đã nói chuyện với ai về cái modem đó chưa?”.
Elana gật đầu, “Em đã tìm được một luật sư. Cô ấy không biết có bán được nó không. Nhưng nếu được, em sẽ thu xếp thế này, em sẽ lấy khoản em đã chi trả cho luật sư của anh và một nửa ngôi nhà mà chúng ta đã mất. Phần còn lại là của anh”.
“Không, anh muốn em..
Cô ngắt lời hắn, “Em đã hoãn lại kế hoạch của mình. Đến New York ấy”.
Hắn im lặng, ngẫm nghĩ về điều này. Cuối cùng hắn hỏi cô, “Trong bao lâu?”.
“Em không chắc.”
“Thế còn Ed thì sao?”
Cô liếc ra đằng sau. “Anh ấy ở ngoài kia.”
Điều này làm tim Gillette nhói lên. Anh ta thật tử tế khi đưa đón cô đến gặp chồng cũ, tay hacker cay đắng nghĩ, cảm thấy cơn ghen tuông nhức nhối. “Vậy em đến làm gì?”, hắn hỏi.
“Em đã suy nghĩ nhiều về anh. Về những gì anh nói với em hôm đó. Trước khi cảnh sát xuất hiện.”
Hắn gật đầu chờ cô nói tiếp.
“Anh sẽ từ bỏ máy tính vì em chứ?”, cô hỏi.
Gillette hít một hơi. Hắn thả lỏng rồi bình thản trả lời, “Không. Anh sẽ không bao giờ làm thế. Máy tính là ý nghĩa của đời anh”.
Hãy thành thật với bản thân…
Hắn tưởng cô sẽ đứng lên và bỏ đi. Điều đó sẽ giết chết một phần trong hắn, có lẽ là phần lớn con người hắn, nhưng hắn dám thề rằng nếu hắn có một cơ hội để nói lại với cô, hắn cũng không đời nào nói dối.
Hắn nói tiếp, “Nhưng anh có thể hứa với em rằng chúng sẽ không bao giờ xen vào giữa chúng ta như trước kia nữa. Không bao giờ nữa”.
Elana chầm chậm gật đầu. “Em không biết nữa, Wyatt. Em không biết liệu có thể tin anh không. Bố em uống cả chai rượu mỗi tối. Ông lúc nào cũng thề rằng sẽ từ bỏ rượu. Và ông đã làm thế khoảng sáu lần một năm.”
“Em phải cho anh cơ hội”, hắn nói.
“Đó có thể chỉ là lời nói bột phát.”
“Nhưng chân thành.”
“Sự cam đoan, Gillette. Em cần sự cam đoan trước khi có thể bắt đầu cân nhắc về điều đó.”
Gillette không nói gì. Hắn không thể cho cô thấy nhiều bằng chứng thuyết phục rằng hắn đã thay đổi. Hắn ở đây, trong tù, đã khiến cho cô và gia đình suýt chết vì niềm đam mê dành cho một thế giới hoàn toàn xa lạ với thế giới mà cô đang sống và hiểu.
Một lát sau hắn nói, “Anh không thể nói thêm gì ngoại trừ một điều là anh yêu em và anh muốn được ở bên em, cùng em xây dựng gia đình”.
“Ít nhất thì em sẽ ở lại đây thêm một thời gian nữa”, cô chậm rãi nói. “Tại sao chúng ta không thử xem mọi chuyện sẽ ra sao?”
“Thế còn Ed? Anh ta sẽ nói gì?”
“Sao anh không tự hỏi anh ấy?”
“Anh?”, Gillette hỏi, giật mình.
Elana đứng dậy và bước về phía cửa.
Hắn sẽ phải nói gì đây? Gillette hốt hoảng băn khoăn. Hắn sắp sửa đối mặt với người đàn ông đã cướp mất trái tim của vợ hắn.
Cô mở cửa và đưa tay về phía hắn.
Sau đó, người mẹ nghiêm nghị, lạnh lùng của Elana bước vào phòng. Bà dắt theo một bé trai, khoảng mười tám tháng.
Chúa ơi… Gillette choáng váng. Elana và Ed đã có con!
Vợ cũ của hắn ngồi xuống chiếc ghế và bế đứa bé vào lòng.
“Đây là Ed.”
Gillette thì thầm, “Nó à?”.
“Đúng thế.”
“Nhưng…”
“Anh luôn nghĩ Ed là bạn trai của em. Nhưng là con trai em…Thực ra, em nên nói là con trai của chúng ta. Em đặt tên con theo tên anh. Tên đệm của anh. Edward không phải là một cái tên của hacker.”
“Con chúng ta?”, hắn thì thầm.
Cô gật đầu.
Gillette nhớ lại những đêm cuối cùng họ bên nhau trước khi hắn đầu hàng nhà chức trách để bắt đầu thụ án, nằm bên cô, kéo cô lại gần…
Hắn nhắm mắt lại. Ôi trời ơi… Hắn nhớ lại lúc hắn quan sát ngôi nhà Elana ở Sunnyvale vào đêm hắn trốn thoát khỏi CCU, hắn đã tưởng rằng lũ trẻ mà cảnh sát nhìn thấy là con của chị gái cô.
Nhưng một trong số đó chắc hẳn là thằng bé.
Anh đã xem email của em. Khi em nói đến Ed, có vẻ như anh ta không phải mẫu người chồng hoàn hảo…
Hắn khẽ cười. “Em chẳng nói gì với anh.”
“Em đã giận anh đến mức không muốn cho anh biết. Không bao giờ nói.”
“Nhưng giờ em không còn cảm thấy như thế nữa?”
“Em không chắc.”
Hắn ngắm nhìn mái tóc dày, loăn xoăn của cậu bé. Nét thừa hưởng từ mẹ. Thằng bé còn có đôi mắt đẹp sẫm màu và khuôn mặt tròn của cô. “Em bế con đứng dậy được không?”
Cô đỡ con trai đứng trên đùi mình. Đôi mắt nhanh nhẹn của cậu bé dò xét Gillette một cách kĩ càng. Rồi cậu bé nhận ra vách kính Plexiglas. Nó với ra phía trước và chạm những ngón tay mũm mĩm vào đó, mỉm cười thích thú, cố tìm hiểu tại sao nó có thể nhìn xuyên qua nhưng không thể chạm được vào vật ở bên kia.
Thằng bé rất tò mò, Gillette nghĩ. Nó thừa hưởng điều đó từ mình.
Rồi người bảo vệ bước vào phòng và báo với họ đã hết giờ thăm. Elana đặt con trai xuống sàn và đứng dậy. Mẹ cô nắm tay cậu bé, rồi Ed cùng bà ngoại bước ra khỏi phòng.
Elana và Gillette đứng đối diện nhau qua vách kính ngăn.
“Chúng ta sẽ xem xem mọi chuyện sẽ ra sao”, cô nói. “Anh nghĩ sao?”
“Anh chỉ mong có thế.”
Cô gật đầu.
Rồi họ quay đi theo hai hướng khác nhau. Và khi Elana khuất sau cánh cửa phòng khách thăm, viên cai ngục đưa Wyatt Gillette trở lại hành lang âm u về buồng giam của hắn, nơi chiếc máy tính của hắn đang chờ đợi.
 
Hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.